Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Hồn Giới

Chương 18 : Thiện cảm lấy một chút




Chương 18 : Thiện cảm lấy một chút

Tại phòng, trời cũng đã tối, La Vân vẫn đang bận bịu trong bếp, bạch hổ thì cố gắng chữa trị cho Đằng Hải.

-La Vân, cú đạp đó của ngươi không đủ phá được đan điền của ả, chúng ta vẫn phải cẩn trọng với ả ta.

La Vân từ trong bếp nói vọng ra :

-Ta biết rồi, quan trọng là ả còn đang có ý định gì, chúng ta cần phải tra ra hết.

Mùi hương từ trong bếp phảng phất, bay tới được chỗ Đằng Hải. Liền hắn ngửi thấy, lập tức tỉnh dậy.

Bạch hổ ngạc nhiên, giật nảy mình một cái, bỗng nó nghe thấy tiếng réo từ trong bụng Đằng Hải.

-Thằng nhóc nhà ngươi đúng là tham ăn mà.

Đằng Hải mới tỉnh dậy, đầu óc còn chút mơ hồ, chỉ còn cách để bạch hổ vác hắn ra ngoài ăn.

Mới tới mâm, lập tức Đằng Hải cơ thể như hồi sinh, ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu lắm vậy.

Bạch hổ thấy Đằng Hải ăn vậy cũng không nói gì, mặc cho hắn chén sạch để hồi phục nhanh nhất có thể.

Chỉ trong hơn nửa canh giờ, Đằng Hải đã vét sạch nồi cơm, chỉ còn lại chút đồ ăn thừa trên mâm.

-Thằng nhóc này đến ăn cũng yêu nghiệt a.

Bạch hổ mặt bí xị ra, đói vì không còn gì ăn. Bỗng La Vân từ trong bếp lấy ra thêm thức ăn, khiến nó vui mừng khôn xiết.

-La Vân ngươi đúng là hiểu ta !

Sau khi thu nạp hết thức ăn, cả ba đều trở về phòng ngủ đánh một giấc. Trong lúc đó, cơ thể Đằng Hải như có biến đổi, dần tóc hắn lại dài ra, có lẽ đến tận cẳng chân, lại cơ thể có chút săn chắc, da dẻ cũng như được đổi màu.

Cho đến sáng hôm sau, bạch hổ bỗng như có gì chặn mũi, liền bật dậy, trước mặt nó Đằng Hải như hoàn toàn khác biệt, tóc lại quá dài.

Nó vội gọi La Vân dậy, mang Đằng Hải ra đo tóc. Tóc của Đằng Hải lúc này, chính là còn dài hơn tóc con gái !

La Vân bước từ trong phòng ra, ánh sáng chiếu mập mờ trên sàn khiến hắn khó mà mở to mắt, bước chậm hỏi :

-Có chuyện gì vậy ?



Đằng Hải còn chưa tỉnh ngủ, kết quả bị bạch hổ kéo từ giường ra phòng vệ sinh, rồi lại kéo lại về phòng khách a.

-Ngươi nhìn xem, tóc nó bỗng dài gấp đôi, là gấp đôi đấy ! Trên tóc còn mang chút linh khí đây này !

La Vân nghe cũng có chút hứng thú, liền lại gần xem. Trên tóc của Đằng Hải như phủ một lớp linh khí mỏng, chính bởi hắn như đã dùng linh khí chỉ để tăng trưởng tóc.

-Chuyện này cũng kì lạ, nhưng ta cũng không biết gì a.

La Vân vào trong phòng vệ sinh, một lúc sau liền đi ra, cơ thể trở nên tỉnh táo. Lúc này hắn mới thật sự nghiêm túc tìm hiểu về dị tượng trên người Đằng Hải.

Hắn nâng tóc Đằng Hải lên, cảm giác từng sợi tóc bay bổng, nhẹ như lông hồng. Lại chút kì lạ, tóc hắn đôi lúc như nam châm hút lấy tay, đôi lúc lại bị đẩy khỏi tay.

Đang tìm hiểu, hắn thấy sau gáy Đằng Hải như có một hoa văn kì lạ xuất hiện, liền lột áo ra.

Trên lưng Đằng Hải in rõ hai hình tròn đen trắng ở hai bên lưng, từ hai hình tròn xuất hiện một loạt các đường trắng đen trải dài xuống tay, rồi thì lên đến tận gáy, còn lại xuống tới eo là dừng.

La Vân và bạch hổ chăm chú nhìn lấy hoa văn này, mắt không chớp lấy một lần, nhìn hoài nhưng lại khó mà hiểu thấu.

Đằng Hải cũng dần tỉnh táo, nhìn lên đồng hồ treo trên tường, đã là khoảng 5 giờ sáng rồi, hắn quyết định đi đánh răng rửa mặt.

La Vân thấy Đằng Hải bỏ đi, cũng không nói gì, ngồi một chỗ mà nảy ra suy ngẫm :

-Đó có lẽ là do tác dụng hồn linh của thằng nhóc.

-Tác dụng hồn linh ?

Bạch hổ chưa bao giờ nghe qua cái này, bởi nó chưa kí khế ước với ai và cũng chẳng kí khế ước với hồn linh được.

-Tác dụng hồn linh là một trường hợp hiếm mà khi hồn nhân hợp nhất chứ không phải hợp thể, tạo ra một hoa văn trên cơ thể hồn giả được gọi là hồn họa. Nó giống như phù văn vậy, nhưng khác ở điểm nó mang đặc điểm của hồn linh mà không cần hồn giả ý thức được.

Bạch hổ nghe được, mặt cũng biến sắc, nhìn lấy La Vân như không tin vào những gì hắn nói.

-Vậy chẳng phải thằng nhóc đó lại còn hơn cả siêu cấp yêu nghiệt ? Nó định nghịch thiên ư ?

La Vân lắc đầu, hắn bắt đầu giải thích :

-Không phải đâu, vốn dĩ Đằng Hải có được là do sự tương tác tăng vọt giữa nó và con rắn nhỏ kia, từ khi linh trí con rắn đó tăng cao, nó có lẽ đã cảm nhận được sức mạnh ẩn sâu bên trong Đằng Hải.

-Sức mạnh ẩn sâu bên trong !?



Lúc này, mồ hôi chảy ra ướt nhẹp lông bạch hổ, không khí trở nên căng thẳng, La Vân nói :

-Thằng bé ngây thơ này, dù cơ thể yếu đuối, ngay khi sinh ra đã mang một đan điền ẩn, nhưng mà ý chí nó tuyệt đối bất diệt, cứ như mang trong mình linh hồn của một đại nhân vật vậy. Theo như ta nghe từ cha kể lại, nó từ bé đã thông minh, kiên cường, ngay trong cuộc chiến cuối cùng với Biểu Đắc, thằng bé đã chịu hai nhát Quang Tỏa Kiếm mà không c·hết, đây ngươi còn nghĩ là gì ?

Bạch hổ nghe xong mới hãi hùng, nếu là nó, ăn một cái Quang Tỏa kiếm đã không thể giữ vững tinh thần, vậy mà Đằng Hải lãnh trọn hai phát, cơ thể xuýt bị rách làm đôi, cuối cùng vẫn không c·hết.

Lúc này Đằng Hải mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, nói :

-Cậu ơi, có cơm chưa ạ ?

La Vân cũng thôi không nói nữa, liền vào trong bếp làm đồ ăn sáng. Còn bạch hổ, nó vẫn còn chút tò mò về Đằng Hải, cứ thế đi xung quanh hắn mấy vòng.

-Thằng nhóc nhà ngươi, tưởng số hưởng hóa ra mệnh tử lại bám người, đúng là thiên đạo không thiên vị bất cứ ai mà.

Đằng Hải nghe không hiểu, mặt ngẩn ra, bạch hổ cũng ra chỗ trống mà nằm chờ cơm.

Sau khi ăn sáng xong, cũng là lúc La Vân đi truy dấu tung tích khắp Long Gia để tìm ra kẻ đứng sau vụ trước. Liền dặn bạch hổ khi đưa Đằng Hải tới trường thì phải ra tổng bộ ngay lập tức.

Bạch hổ cũng gật gật vài cái, cõng Đằng Hải đã đầy đủ sách vở trên lưng, phóng một mạch tới trường.

Với cái tốc độ kinh người của bạch hổ, vèo qua cứ như một cơn gió, tốc độ đã gần đạt tới phá âm chướng, nhưng Đằng Hải lại đã quen với nó.

Chỉ trong vài phút, Đằng Hải đã tới trước cổng trường, hắn giơ tay chào bach hổ trước khi vào trong trường.

Bạch hổ đã xong việc, cũng phải đi tới tổng bộ, vụt cái lại biến mất, khiến biết bao người ở đó cũng trợn tròn con mắt ra ngạc nhiên.

Đằng Hải vào trong lớp học, bỗng có một luồng áp lực đè lên trên hắn, trước mặt là ả giáo viên Nghê Hương.

Ả đang dùng là hồn khí, điêu luyện đến nỗi áp lực tác động vừa đủ lên Đằng Hải mà không hiện hữu hình bóng hồn khí chi lực.

Đằng Hải chịu áp lực lớn tới vậy, bản thân cũng không chút nặng nề, cứ đi bình thường như không có gì xảy ra.

Ả Nghê Hương thấy vậy, bất ngờ trước biểu hiện của hắn, cũng đành thu hồn khí lại.

Đằng Hải thấy cơ thể nhẹ hơn, mới bắt đầu vội vàng về chỗ, cứ im im như không có gì xảy ra.



Bỗng ngày hôm đó, buổi học lại diễn ra một cách bất bình thường. Nhìn từ phía các học sinh, buổi học hoàn toàn không có gì cả, nhưng từ con mắt của Đằng Hải, hắn biết chắc chắn ả đang có ý đồ gì đó.

"Nhóc con, dù không thể g·iết ngươi nhưng ta có đủ tư cách để khiến ngươi không đủ tư cách tham gia đại hội, lúc đó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn"

Ả ta là đang cố tình tìm cách để đưa Đằng Hải vào thế bất lợi, từ đó bắt đầu dày vò từ nhiều phía để khiến hắn trở nên ngu ngốc, để s·át h·ại một cách dễ dàng mà không có ai điều tra.

Ả liên tục gọi Đằng Hải trả lời câu hỏi, ý là muốn tạo điểm kém, nhưng ý định lại thất bại, Đằng Hải đã học tất cả ở nhà, nghe La Vân giảng đến lú cả đầu.

Ả lại tiếp tục chờ tới giờ nghỉ giải lao, cho mấy đứa nhóc tới gây sự, từ đó hạ hạnh kiểm, ai ngờ chưa kịp chạm vào người Đằng Hải, lũ nhóc đã bị áp lực của hắn trong vô thức khóa cử động hoàn toàn, khiến bọn chúng sợ đến bĩnh ra quần.

Đằng Hải trải qua những thứ ấy, vẫn không biết truyện gì xảy ra, ngồi im học bài như thường.

Ả Nghê Hương tức giận nghĩ kế, cắn móng tay đến phai cả màu sơn.

"Ta lại không thể g·iết thằng nhóc này ngay tại lớp mới đáng c·hết, công việc này không quý báu lắm nhưng tại sao lại lệnh cho ta không được làm nó b·ị t·hương ? Rốt cuộc là có sự tình gì ?"

Ả cũng tức giận đành nghe theo, không g·iết Đằng Hải ngay trong lớp, lệnh là chỉ khi ở nơi kín mới được ra tay.

Buổi học cuối cùng kết thúc, trời đã xế tà, Nghê Hương cũng đã hơi mệt, bụng vẫn còn đau cú đá hôm trước của La Vân tặng cho.

Ả có chút hơi đau, ôm lấy bụng mà nằm gục xuống bàn. Đằng Hải thấy thế, cảm giác như ả đang đau, tay tự đặt vào bụng ả nơi bị đá.

Nghê Hương thấy thế, tưởng hắn tới an ủi ả, liền nói :

-Đã muộn rồi, em về đi...

Chưa sứt câu, bụng ả như dịu đi cơn đau, cảm giác không còn dữ dội như trước.

-Cái này là...

Đằng Hải liền cúi chào rồi nhanh chóng bỏ đi, khiến cho Nghê Hương có chút ngơ ngác, trong lòng cứ nôn nao.

-Tên nhóc này vậy mà cũng tốt bụng đấy ch...khoan ! Sao nó lại biết chữa trị !?

Lúc này ả mới ngạc nhiên, chạy một mạch ra tới cửa lớp thì Đằng Hải đã cưỡi trên bạch hổ mà trở về nhà.

Ả đứng nhìn từ xa, trong lòng nảy sinh chút thiện cảm đối với Đằng Hải.

-Tên nhóc này...ta chỉ tha cho ngươi lần này thôi...không có lần sau đâu...

Ả như đang tranh đấu nội tâm, giữa một bên là phải đuổi cùng g·iết tận Đằng Hải, một bên là tạm sẽ không làm gì hắn cho đến khi có hiệu lệnh từ Thiên Sát.

Ả từ từ dựa vào tường, không hiểu sao lại khóc thút thít, luôn miệng nói :

-Đáng ra đó phải là con ta...vị trí phu nhân Long Gia cũng là của ta...vậy sao giờ ta lại cảm thấy bản thân không xứng với nó....