Chương 20 : Đấu chiến
Sau khi sắp xếp vòng bảng xong, mất cũng khoảng hơn dăm chục phút, cuối cùng đại hội mới được bắt đầu.
Không giống như mấy cái kiểu đại hội thi đấu của cường giả, đây chỉ là một cuộc thi giữa những đứa trẻ nên không hề có cái gì quá căng thẳng cả.
Đằng Hải hắn cũng thấy đôi chút lạ, bởi lúc trước hắn từng được La Vân đưa đi vài nơi tham gia đại hội hồn giả, không khí căng thẳng hơn ở đây nhiều !
Ở nơi đó mọi người hò hét cổ vũ khốc liệt còn hơn cả những người đang đấu, họ bắt đầu cá cược, gào thét trong sự phấn khích tột độ.
Đằng Hải lúc đó cũng say mê đến nỗi không thể rời mắt khỏi cuộc chiến, nhất là khi La Vân lên sân.
Theo đúng như hư danh ngày xưa của hắn, Long Hải Quyền Hỏa. Hắn dùng nước thuần thục, khiển nước uốn như lụa, dùng lửa làm nóng nước lên, luộc kẻ địch như luộc vịt.
Mà La Vân đối với kẻ thù, chính là không một chút nương tay, tạt mạnh đợt sóng nước vào mặt đối thủ liền xông tới đánh mặt đến bầm dập, thâm tím cả mắt.
Hắn chính là một cái cục súc võ đạo, lấy trần quyền trấn thiên hạ, đấm mồm bất cứ kẻ nào dám thách đấu.
Nhờ khả năng đó, bọn họ dễ dàng mang chiến lợi phẩm về, bồi dưỡng cho Đằng Hải, mà lúc ấy chính là điều hắn sợ nhất.
Trên sân đấu, rõ chỉ có một cái nhưng lại to lớn bất ngờ. Bỗng các giáo viên kết trận, khiến sân đấu như tách ra, tạo thành bốn cái sân đấu khác nhau.
Tất cả lũ trẻ con đều trầm trồ, riêng Đằng Hải thì lại không có chút cảm giác gì, có lẽ bởi hắn đã gặp quá nhiều kẻ mạnh trên quãng đường đời ? Hay chỉ đơn giản là không thích cách làm màu đó ?
Giáo viên dần cũng bắt đầu công bố hoạt động, một vị giáo viên đứng trên cao, nói :
-Bây giờ là thời điểm bắt đầu đại hội tiểu võ giả, sẽ được đọc theo bảng tuổi từng người một, đầu tiên...
Vị giáo viên cứ gọi từng người từng người một, từng tuổi một lên sân theo mỗi bảng. Cứ thế mà theo lượt, Đằng Hải lại nằm trong bảng 6 tuổi theo lượt thứ 6.
Còn lượt thứ 1 trong bảng 6 tuổi là Long Ánh Viên và Long Vạn Tiêu, tu vi lần lượt là hạ cấp sơ kì bạch sắc và hạ cấp trung kì bạch sắc.
Nghe thế là đủ hiểu rồi, cách nhau dù chỉ một tiểu cảnh giới nhưng cũng đã phân thắng bại rõ ràng, trừ phi tên Ánh Viên mưu trí khôn ngoan, không thì chắc chắn sẽ b·ị đ·ánh rất thảm.
Lên trên sân, mỗi cái được ngăn cách bằng một cái tường bao phủ cao tầm 6 mét chăng. Lại có thể cứng đến mức nào thì không rõ nhưng để đối với lũ trẻ con này thì thế chắc cũng đủ dùng.
Bắt đầu bọn trẻ cũng chào nhau một tiếng, tên thì cúi đầu chào rất lịch sự, nhưng có vẻ như khi chiến đấu lại không như vậy.
Vừa ra hiệu lệnh bắt đầu, bọn trẻ con bắt đầu lao lên, Ánh Viên đấm một quyền về phía trước, không may thay Vạn Tiêu né được, cầm lấy tay mà giữ chặt lấy cơ thể.
Trẻ con đánh nhau thật nhàm chán a, cuối cùng vẫn là giãy dụa ngu dốt mà không biết dùng cái đầu, làm thiết đầu công chắc chắn thoát ra được.
Ánh Viên giãy dụa một lúc, không làm gì được liền triệu hoán hồn linh ra. Một cái bóng sáng rực lửa, đó là một cái binh hồn hỏa hệ chưa thành hình, rõ là vẫn còn chút đạo khí lưu trên.
Tiếc thay, tên kia trình độ cao hơn liền hợp thể với hồn linh, tăng cường sức mạnh. Tóc hắn dần trở nên ướt hơn, lại chính là thủy hệ ngư hồn, một cái bóng dáng con cá mập mờ xuất hiện trên cơ thể hắn.
Nước d·ập l·ửa cũng là điều đương nhiên, còn chênh lệch về tu vi chắc chắn là thua cuộc. Tên Ánh Viên tức giận, lực bất đòng tâm, lập tức nước mắt cá sấu, một bước liền thành tiểu Lệ Tổ.
Tất cả đều bất ngờ trước kết quả, cũng một cái sa mạc lời hết một đám, các thí sinh trên đài cũng dừng đánh nhau mà đứng nhìn. Giáo viên từ dưới sân đi lên, đưa tên Ánh Viên đi mà dỗ dành trong ánh bắt ngơ ngác của mọi người.
Đây chính là học sinh của lớp hoa hồng phấn, nữ giáo viên chủ nhiệm lại là một người cưng chiều học sinh như con đẻ của mình, đến nỗi đi thực tập còn cứ như là đi cắm trại nghỉ ngơi, không chút luyện tập khắc nghiệt.
Có lẽ bởi thế, học sinh của cô vừa yếu đuối, ngốc nghếch, lại hay làm màu theo nhiều phương thức riêng.
Có lẽ Đằng Hải được dạy dỗ bởi La Vân và bạch hổ có lẽ tốt gấp bội lần, dù cho phương thức có hơi tàn khốc a.
Trên sân, dần các đối thủ cũng bị loại ra, để tiếp tục lượt tiếp theo. Người bị loại đứa nào đứa ấy cũng khóc nức nở, vài tên lớn hơn vài tuổi không khóc thì cũng giận đỏ mặt.
Bỗng, lượt của Đằng Hải đã tới, giáo viên gọi tên lên trên sàn đấu, đối thủ của hắn chính là Long Hạo Thiên.
Tên nhóc đó mặc quần áo xộc xệch, mặt mũi nhem nhuốc, tóc tai bù xù, răng sâu đến đen cả hàm, thái độ vô cùng khinh người, nói :
-Thằng nhóc nhà ngươi tốt nhất chuẩn bị liếm giày bổn đại gia đi.
Đằng Hải nghe vậy, không lọt tai liền mắng :
-Không ngờ ngươi vừa bẫn lại vừa vô giáo dục, cha mẹ ngươi đúng thật kém cỏi.
Từ trên khán đài, có một tiếng mắng chửi liên hồi, đó là cha mẹ của Hạo Thiên, bọn họ chính là tức tối trước lời nói của Đằng Hải :
-Cái đầu ngươi có vấn đề hả thằng phế vật, lại còn có linh hồn lực yếu nhất tổng số chứ, đúng là cái loại thất bại !
Ngồi từ xa, La Vân nghe không lọt tai, thoắt cáu đã ở trước mặt bọn họ, một kiếm ngang cổ họng, khiến bọn họ không thể nhúc nhích.
-Các ngươi não chắc cũng không có tí nào, có lẽ các ngươi hết thời hạn sống rồi nê n muốn đi c·hết phải không ?
Vị phụ huynh kia sợ hãi, tay run cầm cập mà ngồi im trên ghế, không dám hé răng nói lấy một câu.
Đằng Hải trên sàn đấu, cũng hạ thủ thế, đứng đối diện với Hạo Thiên. Hạo Thiên lúc này thấy được cơ hội trả thù, vội vàng triệu hoán hồn linh, lao lên đánh.
Hồn linh của hắn chỉ là một cục nước nhỏ còn chưa có một chút hình dạng biến hóa, có nghĩa là việc tiến hóa chưa động lấy một chút.
Hắn cùng hồn linh lao lên đánh loạn xa, không chút tính toán nào trong đầu, tất cả đều theo bản năng của một tên ngốc.
Đằng Hải nhẹ nhàng nhé hết tất cả, lúc này mọi hành động của Hạo Thiên cứ như chậm lại, dễ dàng nhìn thấu.
Hạo Thiên đánh không trúng cái nào, liền càng khó chịu, tốc độ lại không tăng mà giảm đi, cho thấy hắn đã dần cạn sức lực.
Đằng Hải lấy sức mạnh cơ bắp đơn thuần, tùy tiện đấm một cái vào bụng của Hạo Thiên, khiến hắn văng ra xa rồi đập đầu vào rào chắn mà ngất xỉu.
Các giáo viên vội vàng chạy tới đưa Hạo Thiên vào phòng chữa trị, phụ huynh của Hạo Thiên thì hững hờ, đứng trên khán đài mà đơ ra, đều bị mọi người xung quanh chế nhạo.
Bất quá, bọn họ đành phải đi về trong xấu hổ, Đằng Hải ở dưới sàn nhìn lên cũng thấy tội nghiệp bọn họ, nhưng tự chuốc lấy nghiệp thì tự bản thân phải gánh vác.
Trận đấu kết thúc, vẫn là Đằng Hải bị bàn tán nhiều nhất, chỉ dùng sức mạnh cơ bắp đơn thuần đã đánh bại được Hạo Thiên.
Bọn họ đâu ngờ rằng Đằng Hải tu vi đã là hạ cấp đỉnh phong ngân sắc, sức mạnh đã cao hơn gấp bội lần thằng nhóc kia.
Trở về phòng nghỉ ngơi, La Vân cũng không nói thêm gì, bạch hổ thì ngủ say. Ngạc nhiên thay, Vân Nhiên đã chờ từ trước, mới thấy Đằng Hải đã liền ôm chầm lấy.
-Ơ ơ ơ ?
Đằng Hải ngạc nhiên không nói thành lời, cứ đứng đơ ra.
-Chị xin lỗi vì không nhận ra em ngay từ đầu...
Đằng Hải cũng hiểu chuyện, cứ để cho Vân Nhiên ôm chặt. Bỗng bên ngoài, giáo viên đã gọi đến lượt của Vân Nhiên, liền cô thả Đằng Hải ra.
-Chị cố lên !
Đằng Hải hô to, Vân Nhiên từ xa nghe đấy, cũng cười nhẹ, từ từ lên trên sàn đấu.
Đối thủ của cô lại là Long Mộ Phàm, một trong những người có tố chất nhất trong những người cùng lứa tuổi.
Tu vi sơ cấp trung kì ngân sắc hồn linh, còn có khả năng hợp thể hồn linh, sức mạnh cao hơn Đằng Hải rõ ràng.
Đứng trên sàn đấu, cả hai đều cúi chào đối thủ một cái, trong chốc lát liền biến mất. Xuất hiện bất ngờ, cả hai đã giao xong một quyền, xong lại biến mất rồi xuất hiện cứ như thế khoảng bảy lần.
Cả hai đều dừng lại, tay của Mộ Phàm đã đỏ lên, run trong đau buốt do đôi quyền v·a c·hạm nhau.
Lúc này cả hai mới bắt đầu nghiêm túc, hồn linh hợp thế, sức mạnh tăng lên trong phút chốc.
Hồn linh của Mộ Phàm hợp thể, khiến cơ thế hắn mọc ra những cái vảy nhọn, trên đầu mọc lên đôi sừng nhỏ.
Hồn linh của hắn chính là Địa Long thổ hệ, sức mạnh là vượt trội hơn người, xung quanh người cũng có khí tức bức người.
Vân Nhiên cũng không kém cạnh, mà lại còn có phần mạnh hơn, hồn linh của cô xuất hiện, khiến tóc cô bên trắng thì như sáng rực, bên đen thì tỏa ra khí tức hút hồn.
Trên trán cô hiện rõ lên ấn kí hai màu trắng đen, chứng tỏ sự liên kết giữa cô và hồn linh là rất cao.
Hai tay cô hiện lên một luồng hồn khí mang song hệ quang ám, dần nó kết thành song kiếm.
Tất cả mọi người trên khán đài đều ngạc nhiên, mấy đứa nhóc ở trên sân khác cũng ngừng chiến đấu để theo dõi cuộc chiến.
Không khí bỗng trở lên căng thẳng, Vân Nhiên đứng trước Mộ Phàm, hắn cảm nhận như cô mang một luồng sức mạnh kì lạ, trấn áp hoàn toàn sức mạnh của hắn, cứ như đang đứng trước c·ái c·hết vậy.
Bỗng Vân Nhiên biến mất, khiến hắn ngạc nhiên nhìn xung quanh. Phải, trái, sau lưng cũng không có, trong phút chốc Vân Nhiên đã xuất hiện trên cao.
Cô xoay người một cái, hàng loạt kiếm khí đáp xuống liên tục, tạo ra những tiếng "Xoẹt!" vang lên, càng gần thì tiếng lại càng to.
Mộ Phàm đứng trước hàng loạt lưỡi kiếm khí như vậy, không thể chạy được đành giơ tay lên đỡ.
-Ặc !
Kiếm khí đáp xuống, tạo lên hàng loạt v·ết t·hương trên tay hắn, đến mặt sân cũng bị kiếm khí chém thành vết.
Kiếm khí kết thúc, chưa kịp nhận ra thì Vân Nhiên đã xuất hiện sau lưng của hắn, hai kiếm kết thành một chữ X, chém thẳng tới.
Mộ Phàm lãnh trọn, không thể phòng thủ liền b·ị đ·ánh gục, bị kiếm khí hất văng lên trời rồi dần rơi xuống.
Các giáo viên chạy tới đón lấy, đưa hắn vào trong bệnh viện, những người trên khán đài lẫn trên sân đều trầm trồ với sức mạnh và tài năng của cô.
Nhưng lại phấn khích vì được xem một trận đấu căng thẳng đến vậy, cổ vũ náo nhiệt còn hơn ngoài chợ.
Ở phía xa, ả Nghê Hương đứng dựa tường nhìn tới, trong lòng nghi ngờ :
"Con nhóc này mới là mối đe dọa của chúng ta, tại sao lại cứ phải nhắm thằng nhóc Đằng Hải kia ?"
Ả ngày càng không rõ kế hoạch của Thiên Sát, cũng không có ý kiến gì, chỉ biết đứng từ xa theo dõi, cẩn thận từng nhất cử nhất động của bản thân.