Chương 17 : Bất cẩn
Xuất hiện trước mặt Đằng Hải, là một con rắn nhỏ mập mờ trong không khí, bay lượn trên không.
Bạch hổ cùng La Vân ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc.
-Đây là...thành công rồi ?
Bạch hổ mấp mé nói, khó kìm chế ngạc nhiên, con rắn nhỏ này lại khiến La Vân cảnh giác.
-Con rắn nhỏ này vậy mà lại có uy áp lớn đến vậy.
-Uy áp ?
Đằng Hải là chủ thể của tiểu hồn xà đó, tất nhiên sẽ không cảm nhận được uy áp mà nó gây ra. Bạch hổ khi thấy nó, cơ thể cũng xù lông lên, cảnh giác từng giây từng phút.
-Ừm, con rắn của ngươi lại có gì đó rất kì lạ, uy áp này lại giống với của con Lôi Long, không lẽ nào...
Chưa nói hết câu, cơ thể Đằng Hải bỗng toạc ra, máu rỉ ra liên hồi.
-Hộc !
Một bãi máu bị Đằng Hải nôn ra, đen lòm, cơ thể cũng tới giới hạn mà run lên bần bật, trong vô thức mất khống chế mà ngã xuống.
La Vân ngạc nhiên, cố truyền linh khí chữa trị cho Đằng Hải, liền bị bạch hổ cản lại.
-Ngươi không được truyền linh khí vào, kinh mạch nó đã quá tải rồi, bây giờ chỉ có nghỉ ngơi dưỡng sức mới khỏi được tạm thời.
Lập tức La Vân đưa Đằng Hải vào giường, đặt hắn nằm xuống. Máu trên cơ thế Đằng Hải cứ tuôn ra không ngừng, ngấm xuống đỏ thẫm cả chăn đệm.
La Vân vội vàng lấy giấy lau đi máu trào ra, vừa tìm cách bịt những nơi bị rỉ máu lại. Trong khoảng thời gian dài, hắn mới sơ cứu xong, cơ thể Đằng Hải cũng bớt xanh xao.
-Tiểu Bạch, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ?
Bạch hổ leo lên trên giường, vạch bụng Đằng Hải ra mà nói :
-Ngươi có cảm nhận ở đan điền linh khí nhiều bất thường không ?
La Vân lúc này mới phát hiện, linh khí trong đan điền Đằng Hải cứ như đang mang một nửa sức mạnh tàn dư của lôi long vậy, ngần đó lại đang rỉ ra qua miệng v·ết t·hương.
-Có lẽ chúng ta đã quá thờ ơ với con hồn linh nhỏ bé kia rồi, nó quá kinh khủng, hấp thụ sạch sẽ số tàn hồn rồi chuyển chúng thành linh khí đột phá trong phút chốc, nó từ khi ngân sắc hạ cấp đã mang linh trí rồi.
Mỗi câu bạch hổ nói, La Vân đều không thể ngờ, một vật thậm chí chưa hình thành thực thể đã mang linh trí, đây là một cái gì đó hắn chưa từng nghe qua.
-Giờ thì bọn chúng lại không thể hấp thụ hết, vậy nên số linh khí mới thừa ra, gây bạo phát từ trong kinh mạch.
Bạch hổ lấy một hơi, thu lại số linh khí rò rỉ, lập tức Đằng Hải như sảng khoái, như được thư giãn một hồi.
Bạch hổ hấp thụ xong, cố mà nhai nuốt hết, cơ thể cũng phình ra bởi lượng linh khí.
-Phù ~~~~
Bạch hổ thở dài một hơi, cơ thể cũng trở về bình thường, không chút lãng phí linh khí.
-Cơ thể thằng nhóc này không giống người, đến ta hấp thụ ngần ấy còn bị thổi phồng, nó lại chỉ bị đứt gãy kinh mạch.
La Vân không quan tâm, điều hắn quan tâm lúc này là làm cách nào hồi phục kinh mạch cho Đằng Hải, nếu không thì hắn sẽ trở thành phế vật đúng nghĩa.
Bạch hổ nằm ườn ra, trong người dần tạo ra bạch huyền khí, dần kết lại với nhau.
-Ngươi không phải lo, bạch huyền khí của ta có thể chữa trị kinh mạch, ngươi yên tâm đi.
La Vân nghe vậy, cũng có chút vui mừng, hắn lập tức đi ra ngoài, bảo là đi làm chút công chuyện rồi biến mất.
Bạch hổ ở lại trong phòng, liền như cảm nhận được có người bên ngoài, một cỗ khí tức cổ quái đến lạ thường.
"La Vân đã đi xa rồi, rốt cuộc tên này là ai ?"
Bạch hổ lập tức lập màng kết giới, một bức tường bảo vệ trắng bóc, trong suốt hiện ra, bao quanh Đằng Hải.
Lập tức từ cửa sổ phòng khách và phòng ngủ, hai tên sát thủ lao vào, mặc một bộ đồ đen nghịt che toàn cơ thể. Bọn chúng không quan tâm thứ gì, lao thẳng vào t·ấn c·ông Đằng Hải.
Bạch hổ tức giận, miệng tích một viên bạch quang, mắng :
-Các ngươi không coi bổn đại gia là thá gì hả !
Không nói gì, tên trong phòng ngủ ném ra một loạt ám khí bay tới, đâm vào lớp màng chắn thì nảy ra.
-Ngươi muốn c·hết !
Bạch hổ vận một ngụm khí, hóa thành một đòn đẩy, phóng toàn bộ linh khí trong bạch quang cầu ra ngoài, khiến tên đó biến mất thành hư vô.
Tên còn lại không sợ hãi gì lao tới, cầm một thanh kiếm trong người, chém thẳng tới chỗ bạch hổ.
Bạch hổ quay người lại, quất đuôi một cái như roi da, đập tên sát thủ lõm vào sâu trong tường.
Thấy cỗ khí tức biến mất hoàn toàn, bạch hổ mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng lại có tiếng đạp mạnh ngoài cửa, khiến cho bạch hổ giật mình chạy ra.
Không ngờ được mới ra tới phòng khách thì trong phòng ngủ lại có người xông vào, một kích đã phá được kết giới.
Bạch hổ cảm nhận được kết giới bị phá vỡ, vội quay lại nhưng đã quá muộn, Đằng Hải đã bị đưa đi.
Hình ảnh cuối mà nó thấy được tên b·ắt c·óc Đằng Hải lại là nữ, màu tóc vô cùng giống với ả giáo viên trên học viện.
"Màu tóc này...ta phải tìm hiểu rõ mới được !"
Tên đang nằm dưới đất, cũng đã bị tên kia đâm một ống thuốc vào cổ, miệng sủi bọt c·hết tươi.
Bạch hổ oán trách bản thân không được việc, liền chạy thẳng khỏi phòng tìm La Vân.
La Vân đang trên đường tới đan dược các xin thuốc, bỗng cảm nhận được bạch hổ khí tức đang chạy lại gần, liền đứng lại.
Bạch hổ từ xa chạy tới, vội thông báo với hắn :
-La Vân, Đằng...Đằng Hải b·ị b·ắt rồi...hộc hộc...
La Vân lúc này căng thẳng, hỏi :
-Ngươi nhìn rõ kẻ bắt đi không ?
-Theo ta nhớ tên đó tóc dài, màu tóc lại giống với ả giảo viên đó !
La Vân lúc này có chút manh mối, liền tìm nhà của ả. Tiếc thay, ả lại đã chuyển đi nơi khác, không còn sống ở nhà cũ nữa, lại càng khiến hắn phải đi hỏi từng nơi từng nơi một.
-Nghê Hương ! Con ả ngươi mà làm gì thằng bé, ta quyết diệt cả nhà ngươi !
Ở trong nhà của Nghê Hương, ả đang mặc bộ đồ đen xì đó, tập trung cùng với một tên chấp pháp và cả một trưởng lão.
Chấp pháp đường, mang tên Long Hành Bá, trưởng lão Long Vĩnh Lạc, cả ba dường như đều không phân địa vị, đều đang theo một kế hoạch nào đó.
-Này Nghê Hương, đây chẳng phải là chuyện riêng thôi sao ? Hà cớ phài lôi thằng nhóc này vào ?
Lão Vĩnh Lạc cùng giọng điệu lo sợ nói ra, khiến cho Hành Bá càng phải khiêu khích, hắn nói :
-Lão không hiểu rồi, nó là con trai của kẻ đã g·iết Biểu Đắc, kẻ đã g·iết con lão đó !
-Nhưng....
Vĩnh Lạc nhìn lấy Đằng Hải cơ thể đầy thương tích, cũng có chút thương sót. Hương Nghê ngồi trên ghế, nhếch mép khinh bỉ :
-Đường đường là một trưởng lão mà lại sợ mấy cái chuyện này sao ? Đúng là phế vật...
-Câm mồm !
Chưa nói xong, ả đã bị Vĩnh Lạc cho một chưởng, bay mạnh về sau, phá nát cả ghế.
-Một con ả miệng hôi mùi "sữa" như ngươi, sao mà hiểu được sự quý giá của sinh mệnh ?
Hành Bá thấy sự việc không được ổn định, liền lại trấn áp bọn họ, tránh xung đột nội bộ sẽ gây tổn hại lớn.
-Hừ !
Hương Nghê liền bỏ đi, không màng sự tình nữa. Hành Bá không nói được ả, cũng chỉ ngồi tìm cách tẩy não Vĩnh Lạc.
"Lão già này đã nhập hôi của ta, chẳng nhẽ ta lại không thể dụ dỗ nổi lão ?"
Hành Bá từ trong người, lấy ra một cái loa ghi âm, bắt đầu bật lên. Từ trong loa, tiếng của một tên quen thuộc phát lên, là tiếng của Biểu Đắc !
"Cha, nếu cha đang nghe con nói thì con biết con đã sai, nhưng mà thù thì phải trả, cha chỉ cần g·iết con trai của Khống Thiên thôi, không cần g·iết con gái hắn, con mong cha hiểu cho con."
Lời này chính tay do Biểu Đắc tự ghi âm lại, biết bản thân trong cuộc chiến này sẽ hi sinh, hắn cố tình để cho cha hắn g·iết Đằng Hải nhằm tuyệt diệt dòng dõi.
Bởi chính lòng ghen ghét của Biểu Đắc, hắn mới c·hết, chính bởi thế đến ngày hôm nay, cha hắn nghe được liền khóc không thành tiếng, nghĩ tại sao bản thân lại để con sa vào vũng bùn, rồi bản thân cũng sa vào theo.
Lão đã đến đường cùng, cũng không còn cách nào quay lại, chỉ còn cách g·iết Đằng Hải, chấm dứt nỗi hận thù này thì mới không còn hận thù nào khác.
Hành Bá thấy Vĩnh Lạc cũng cam chịu, hắn biết bản thân thành công liền vui mừng khôn xiết, dục vọng ngày càng lớn.
Đang định g·iết Đằng Hải bằng một kích vào đầu, mới gần chạm vào thì bỗng có tiếng động lớn, Nghê Hương từ bên ngoài b·ị đ·ánh bay vào trong.
"Uỳnh uỳnh uỳnh !!!"
Tất cả những thứ trong phạm vi đánh bay đều nát sạch, để lại một lỗ thủng lớn trên tường nhà Nghê Hương.
-Ặc, chạy đi ! Mặc kệ thằng nhóc đó !!!
Cả ba đều từ trong bóng tối biến mất, để lại Đằng Hải vẫn nằm im lịm trên mặt đất.
Lúc này, La Vân cùng bạch hổ bước vào, thấy Đằng Hải, bạch hổ vội vàng chạy tới.
-Đầu tiên đã xác định được con ả đó, còn hai tên kia chưa rõ tung tích như nào...
Bạch hổ vác Đằng Hải lên lưng, lập tức hồi phục cho hắn.
Nhìn xung quanh, bọn họ không tìm được thêm bất cứ tung tích gì cả, đành sẽ không làm gì trong ngày tiếp theo, chờ khi tất cả bọn chúng lộ mặt.
-Chuyện này cũng không thể làm lớn được, tạm thời phải báo với Bành Thiên cho bảo vệ Vân Nhiên kĩ càng, chúng ta sẽ phải bận bịu đấy.
La Vân nói, bỗng đá phải cái loa ghi âm, tiếc là nó đã bị phá nát, cũng không thể mang về dò xét được nữa.
Cả hai trở về, mang theo Đằng Hải buộc trên lưng bạch hổ, tiện thể mua thêm thức ăn cho vài ngày sau.
Bên phía của ả Nghê Hương, cả ba tên đều chạy vào trong hẻm, miệng thở dốc, bọn chúng đã chạy quá xa so với căn nhà. Hành Bá sợ hãi, mắng :
-Ta đã bảo với nhà ngươi lần sau làm gì cũng phải che cái tóc đi, giờ bọn chúng biết là ngươi rồi, liệu mà làm việc cẩn thận !
Lão Vinh Nghê có chút hoảng sợ, nói :
-Liệu có nên mai danh ẩn tích không ?
-Ẩn tích cái đầu lão, bây giờ bọn chúng sẽ không dám t·ấn c·ông ả để dụ được chúng ta ra mặt, nhưng mà lần này Nghê Hương ngươi phải hàng động cẩm thận, ta sẽ thay ngươi đi liên lạc với đám người Thiên Sát, ngươi hãy làm khó dễ bọn chúng nhất có thể !
Nghê Hương lúc này phạm tội lớn, chỉ còn biết khép nép lại, miệng nói :
-Vâng...