Chương 16 : Tiểu lôi long
La Vân ngồi trên ghế, không chút động đậy, khiến cho vị nữ giáo viên kia tưởng bở, liền được nước lấn tới
-À vị phụ huynh này anh có thể cho tôi biết sao cháu nó tóc lại trông bù xù dài ngoằng như vậy không ? Anh không chải chuốt cho cháu ạ ?
Tất cả con mắt đều hướng về phía Đằng Hải, các vị phụ huynh đều bàn tán xôn xao.
-Uầy, chẳng nhẽ là từ rừng ra ?
-Hai cha con nhà này nhìn thế hóa ra cũng chỉ là người rừng.
-Sao lại có thể cho loại này vào đây học nhỉ ?
Tất cả lời dèm pha đều hướng về phía Đằng Hải, điều này càng khiến La Vân thêm tức giận hơn, lập tức đứng dậy, tay chỉ thẳng vào mặt nữ giáo viên đó nói :
-Chẳng phải tóc cô cũng dài sao ? Cũng bù xù đấy sao ? Cần tôi dạy cách dưỡng tóc không ? Hay là cạo trọc đi ?
Mọi người đều nhìn về phía La Vân, bắt đầu lại bà tám sân si chuyện đời.
-Tên đó ngốc rồi sao ? Lại dám nói thế với giáo viên ?
-Tên đó chắc chắn con sau này sẽ khó mà yên ổn.
Vị nữ giáo viên đó cũng không nổi nóng, từ từ thu liễm lại, ngồi lên bàn giáo viên, ưỡn ẹo nói :
-Vị phụ huynh này nói thế là không phải rồi, phụ nữ để tóc dài mới đẹp, không ai lại cắt trọc bao giờ ~
Biết cô ta định lấy sắc dụ người, La Vân cũng nói thẳng :
-Người phụ nữ đẹp không nhờ ngoại hình mà là nhờ đạo đức, ta thấy cô không có lấy một chút a.
Lúc này nữ giáo viên nghe được, biết bản thân bị sỉ nhục âm thầm, cố nghiến răng mà nói :
-Vậy vị phụ huynh phải xem tư chất kém cỏi của cháu như nào rồi...
-Tư chất nó kém cỏi chỗ nào ?
Lập tức tất cả phụ huynh cười phá lên, như đang đồng tình với ý của vị nữ giáo viên, đều muốn phỉ báng Đằng Hải đến cùng.
La Vân nổi giận, đập tay mạnh một cái lên mặt bàn, sâu đến lõm vào trong, nói :
-Được lắm, vậy thì hôm nay nó sẽ cho những đứa thiên tài dởm đó phải cúi đầu, tất cả đều chỉ là phế vật mà thôi !
Nghe thấy, tất cả phụ huynh đều phát tiết, bắt đầu mắng miếc :
-Á à thì ra mày chọn c·ái c·hết.
-Nước đi này ngươi không đi lại được đâu.
-Tư chất kém cỏi mà cũng đòi ăn được con ta ? Điên !
-Mõm, hôm nay con ta quyết thách con ngươi !
Tất cả lời thách đấu đều được triệu ra, chính là muốn khiến Đằng Hải phải chịu nhục trước tất cả.
Vị nữ giáo viên kia ngồi im thin thít trên ghế, thực hư đang sung sướng, hưng phấn trong khi đang hưởng thụ cảm giác sỉ nhục người khác, cơ thể ả run lên từng cơn, phởn đến từng giây từng phút.
"Long La Vân à, không thể trách tôi được...Ai bảo năm đó anh ngăn cản tôi đến với Khống Thiên, hôm nay tự hiểu đi...."
Vị nữ giáo viên trong tâm nghĩ thầm, lập tức đứng dậy nói :
-Vào chủ nhật sẽ có đại hội tiểu hồn giả, tất cả phụ huynh chỉ cần đăng kí vào thì ắt sau hôm đó sẽ biết con cháu mình có tài năng hay không.
Tất cả đều mừng thầm, như là một cơ hội để một tay gián tiếp hạ gục được La Vân, chiếm lấy lòng ả giáo viên kia.
Dường như ai ai cũng đăng kí, La Vân mới quay lại hỏi Đằng Hải :
-Ngươi có chắc chắn có thể làm gỏi tất cả không ?
-Vâng, chắc chắn ạ !
La Vân cũng không lo lắng gì, liền lên bàn giáo viên kí, cùng lúc đó hắn nhìn sang tập tài liệu của cô ta, ghi rõ : Long Nghê Hương.
"Hóa ra lại là ả ta, thảo nào lại muốn hại ta đến vậy"
Hắn cứ kí tên vào, trong lòng đã biết đáp án, liền trở về bên Đằng Hải. La Vân nhìn về phía cửa, bạch hổ vẫn nằm ở ngoài không nhúc nhíc.
Liền sau vài phút giảng giải nhàm chán của nữ giáo viên đó, buổi học cũng đã kết thúc, ả liền yểu điệu nói :
-Có vẻ như cũng đã đến lúc rồi ạ, các cháu giờ đã được ra về.
La Vân đứng dậy, mang theo Đằng Hải mới ngủ gật về, lúc đi ngang qua cô ta, hai luồng sát khí cạch mặt nhau.
-Anh sẽ phải lãnh trọn những gì đã gây ra cho tôi...
-Dạo này Long Gia sinh ra lắm người thù dai hai mặt nhỉ ?
Lời nói thầm lướt qua, khiến cho lòng người sinh hận thù, ả giáo viên càng tức giận, trong tâm ắt đã muốn h·ành h·ạ c·hết Đằng Hải.
La Vân trở về, bạch hổ cũng chạy theo, Đằng Hải nằm ôm lấy bạch hổ trong người uể oải.
Bạch hổ lúc này mới hỏi La Vân :
-Ngươi cần gì phải tính toán với loại nữ nhân như vậy ? Cứ g·iết thẳng tay chả phải hay hơn ư ?
La Vân lúc này đã muốn h·ành h·ạ c·hết cô ta, vốn bởi ả dám sỉ nhục Đằng Hải, chính là sỉ nhục toàn bộ thiên tài, sỉ nhục hắn cùng anh trai, họ hàng.
-Ả rắn độc này g·iết không thể nguôi giận, ta còn muốn nhìn khuôn mặt điên dại của cô ta khi thua trận cơ ~
Sát khí của La Vân không kiểm soát, bùng một cái tỏa ra ngùn ngụt.
-Xong rồi g·iết cô ta phải bằng cách đau đớn nhất !
Vị nữ giáo viên ngồi trong phòng bỗng lạnh sống lưng, cảm giác sợ hãi tột độ.
-Hừ, tên kia...ta muốn ngươi phải nhục nhã đến c·hết...hừ hừ...
Ả nghiến răng nghiến lợi, tức giận khôn nguôi, lòng căm thù đến đỏ cả mặt.
Ở bên phía Vân Nhiên, cô vẫn đang ngồi trong lớp học, nhìn ra phía cửa sổ mà như người mất hồn.
-Vân Nhiên, Vân Nhiên !
Người bạn bên cạnh cô vừa gọi, vừa lay lay cô, khiến cô chợt tỉnh. Trên bảng giáo viên đang tức giận bởi vì cô lơ là học tập, đi xuống nói :
-Em dù gì cũng đã là gia chủ tương lai rồi, chí ít cũng phải làm gương cho mọi người chứ !
Khuôn mặt của Vân Nhiên lúc này hờ hững, vô tình không quan tâm.
-Gia chủ ? Không có người thân thì sau này cũng sẽ bị đoạt mất mà thôi.
Vị giáo viên kia cũng thông cảm cho Vân Nhiên, biết là cô vì tương lai Long Gia mà chịu thiệt quá nhiều, nhưng hắn cũng chỉ là một giáo viên nhỏ nhoi, sao có thể giúp đỡ nhiều ?
Vị giáo viên quay đi, trở lại bài học, Vân Nhiên cũng tự tập trung lại tinh thần, nhưng đôi khi lại bất giác nhìn ra ngoài.
"Rốt cuộc em ấy có phải em trai ta không..."
Bầu trời đang xanh, bỗng chuyển sang đen, một luồng lôi năng tụ họp lại, tạo thành dị tượng trên bầu trời.
Giữa những đám mây đen lại tụ lại thành hình xoáy, ở giữa liền như có gì đó trồi ra, từ từ xuất hiện.
-Một con Lôi Long !
La Vân ngạc nhiên, không ngờ một con tiểu hồn thú cấp 4 xuất hiện ngay tại đây, giống như một sự sắp đặt hơn là ngẫu nhiên.
-A ha, con người các ngươi lại muốn trở thành Long tộc, trở thành Long Nhân ? Ta sẽ tiêu diệt lũ kiến cỏ bắt chước nhà các ngươi !
Nó miệng phồng to ra, cổ phát sáng lên ánh điện loẹt xoẹt, như muốn một kích phá hủy cả một vùng lớn.
Lúc này loa mới bắt đầu thông báo :
-Tất cả những người dân xin vui lòng tới khu lánh nạn, xin nhắc lại tất cả hãy mau chóng tới khu lánh nạn.
La Vân nghe thấy, cũng thấy thú vị.
"Khu lánh nạn ? Không phải hầm trú ẩn à, thú vị..."
Con rồng kia đã tích chiêu xong, liền giáng xuống một đòn mạnh mẽ, khiến cho không khí xung quang nở ra dữ dội.
Luồng sấm sét đánh xuống, mạnh hơn sấm thường phải mấy nghìn lần, một đ·ánh c·hết tươi một con yêu thú cấp 3.
La Vân không chút sợ hãi, nhờ bạch hổ đưa Đằng Hải về phòng, bản thân ở lại nghênh chiến.
Bạch hổ cấp tốc đưa Đằng Hải về, để lại La Vân lao lên như muốn đỡ trực tiếp đòn của nó.
-Con hồn thú này vậy mà cũng chỉ là lục sắc, yếu đuối cũng muốn diệt Long Gia ta ? Đi c·hết được rồi.
La Vân chỉ tạo ra một giọt nước bắt lên, dường như hấp thụ toàn bộ lôi năng vào, bốc hơi giọt nước.
-Cái gì !? Nhân loại đây sao ? Phải chạy !
Chưa kịp quay đầu, nó đã bị La Vân tóm cổ, giữ chân không cho nhúc nhích.
-Nhân loại...có ngon bỏ ta ra đấu một trận...
La Vân thấy con rồng nhỏ này sắp c·hết mà còn dám to mồm, liền nói
-Ta đến một giọt nước còn đánh tan được một đại chiêu của ngươi, nghĩ gì lại đòi thắng ta ?
Từ đằng sau, Bành Thiên bỗng xuất hiện, thấy La Vân đang đứng trên không, chân đạp nước nắm cổ con lôi long, cũng bớt lo lắng.
-Cha đấy à, con lôi long này có thể cho con được không ?
Bành Thiên nhìn hắn, cũng không quan tâm gì nhiều cứ gật đầu rồi bỏ đi, thẳng thừng như vậy.
La Vân như nhìn thấy vàng, một tay đâm xuyên qua ngực con rồng, lập tức g·iết c·hết nó.
Hắn trong người móc ra cái bình thu hồn mà Khống Thiên để lại, nhìn lại thì có chút nhớ thương, hắn cũng phải thu hồn linh vào.
Hồn linh con lôi long này lại mạnh mẽ đến vậy, dù cho chỉ còn ở dạng hồn linh nhưng lại may mắn giữ được tu vi và hình thái của nó.
-Ta đây là quá may mắn đi, tu vi giảm còn là siêu cấp nhưng vẫn lục sắc, chẳng phải cho Đằng Hải liền tăng tiến sức mạnh sao.
Hắn vội mang trở về phòng, mọi người cũng dần từ khu lánh nạn đi về, ai cũng tưởng Bành Thiên đã ra tay hạ gục con hồn thú đó.
La Vân nhẹ nhàng đáp qua cửa sổ vào trong phòng, một tay cầm giày, một tay cầm chiếc bình chứa con hồn linh đó.
Bạch hổ thì cũng đang nằm ườn ra, mặc để cho Đằng Hải chải lông, khuôn mặt sung sướng.
La Vân lại gần Đằng Hải, đưa hắn cái bình, nói :
-Đằng Hải, kệ con hổ đó qua một bên đi, cậu có cái này cho ngươi.
Đằng Hải cầm lấy chiếc bình, nhìn chằm chằm mãi, hỏi :
-Thế con hồn linh này cháu phải làm gì ạ ?
-Dùng hồn linh hấp thụ nó, ta sẽ giúp đỡ.
Đằng Hải gật đầu, gọi hồn linh của hắn ra, viên màu đen trắng dần hiện ra, lại một lần nữa kéo đẩy nhau.
Đằng Hải vất vả mãi mới tách được chúng ra, liền viên đen bay tới chỗ lôi long hồn linh.
Giật mình chưa kịp làm gì thì lôi long đã bị hấp thụ mất, lập tức viên đen như biến dạng, méo mó liên hồi.
Đằng Hải thấy thế sợ hãi tìm cách, La Vân truyền hồn khí vào cũng không đủ tách nó ra.
Bỗng viên trắng tự lao vào, đẩy một cái phần tàn hồn của con lôi long từ trong viên đen phóng ra.
-Từ từ...loạn quá...giờ còn mỗi tàn hồn, phải làm sao đây...
Đằng Hải suy ngẫm, cuối cùng vẫn mang cho viên đen hấp thu nốt, trong một khắc liền nổ ra ánh hắc quang, viên trắng cũng nổ ánh bạch quang.
Ánh sáng quá chói khiến tất cả đều không thể nhìn thấy gì, rồi một lúc sau ánh sáng cũng dần dịu lại.