Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Hồn Giới

Chương 15 : Xà nữ giáo viẻn




Chương 15 : Xà nữ giáo viẻn

La Vân buổi tối hôm ấy, nhìn lên ánh trăng máu mà trong lòng bất an, quay qua nhìn Đằng Hải.

-A, cái công tắc này thật thần kì, sáng nè tối nè...

Đằng Hải vẫn đang nghịch ngợm với cái công tắc đèn, hắn cứ bật lên bật xuống không ngừng.

La Vân lo lắng, lại gần hắn mà bế ra xa.

-Thôi dừng được rồi, ấn nhiều sẽ cháy đấy.

Đằng Hải với với, bản thân vẫn còn muốn nghịch nhưng lại sợ lấy La Vân, hắn cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Bạch hổ nằm ngủ cũng bị ánh trăng máu mê hoặc, cứ nửa tỉnh nửa mê nhìn ánh trăng.

-Ánh trăng này có chút kì lạ...

La Vân nghe được, quay sang hỏi :

-Ngươi nhận ra được gì ?

Bạch hổ từ trong miệng nhả ra một lớp hồn khí, liền kết thành một cái thanh đao, gậm lấy để lưỡi gươm bị ánh trăng rọi thẳng xuống.

Hồn khí kết hình, dù không mạnh bằng linh khí hóa hình nhưng lại mô phỏng như một thanh kiếm thật, phản chiếu ngược lại ánh trăng.

Trên thanh kiếm, một dòng chữ hiện lên hai chữ HUYẾT HẢI.

La Vân nhìn vào, ngộ ra ngay kí hiệu này, mồ hôi nhễ nhại.

Tương truyền hàng trăm vạn năm về trước, có ba vị hồn tôn ngự trị thế giới này : Huyết Hải, Bạch Hạn, Càn Vân.

Mỗi người có một hồn linh đều thực lực xưng bá một phương, Đằng Hải mang hồn linh Thiên Long, Bạch Hạn nắm giữ Bạch Hổ, Càn Vân đặc biệt hơn, nắm giữ Phong Họa Đồ.

Ba người đều là huynh đệ kết nghĩa, riêng có Bạch Hạn chính là em trai ruột của Huyết Hải.

Chỉ có điều, thứ đen đủi nhất lại xảy ra, Huyết Hải thất thủ mất đi nương tử, đều do Bạch Hạn bày mưu hãm hại, khiến Đằng Hải biến mất không rõ tung tích.

Càn Vân, người huynh đệ kết nghĩa thân nhất của Huyết Hải, nghe nói từ một nơi xa xôi đến, cực tôn trọng Huyết Hải.

Khi nghe tin Huyết Hải bị hãm hại, liền đơn phương độc mã càn quyét sạch tất cả, một kiếm g·iết c·hết Bạch Hạn.

Nghe tin Huyết Hải biến mất, hắn không tin nhưng rồi cũng lại tin.

Trên đời này hắn còn có thể trốn đi đâu ? Chân trời góc bể đều biết nhưng lại không biết Huyết Hải đi nơi nào.

Nhưng rồi một ngày hắn bỗng truyền lại rằng :

-Cứ khi có trăng máu xuất hiện, chiếu sáng trên mặt gươm chữ Huyết Hải, chứng tỏ hắn đã quay trở lại nhân thế, sau 7 ngày liền đi trả thù tứ phương...

Không biết câu này đúng không, cũng không ai biết được bởi sau ngày hôm ấy, Càn Vân đã biến mất hoàn toàn không một chút tung tích.

"Truyền thuyết vậy mà lại xuất hiện ? Rốt cuộc sẽ có gì xảy ra đây..."

Bạch hổ nhìn khuôn mặt ngạc nhiên đến sợ hãi của La Vân, cũng biết được sự đáng sợ của hiện tượng này, liền thu lại.

Hồn khí tản ra, hòa vào hư vô, khuôn mặt của La Vân vẫn đơ cúng không nhúc nhích, mồ hôi vẫn chảy ròng ròng.



-Tiểu Bạch, ngươi tin là sẽ có kẻ muốn g·iết c·hết ngươi không ?

Bạch hổ xưng bá chưa bao giờ bị dọa nạt, trưng ra bộ mặt khinh người mà nói :

-Ngươi còn nghĩ cái gì, người muốn nuôi ta nhiều vô số kể, hà cớ còn có người muốn g·iết ta ?

La Vân lúc này mới lạnh lùng nói một câu :

-Vậy bảy ngày sau ngươi phải cùng ta rời khỏi đây, không thể để Long Gia bị liên lụy.

-?

Bạch hổ ngày càng không hiểu La Vân hắn nghĩ cái gì, hỏi :

-Rốt cuộc chuyện là như thế nào ?

La Vân kể hết cho bạch hổ nghe, nghe đến thủng màng nhĩ mới thông được não nó a.

-Thế thì ta phải làm sao ? Tự nhiên lòi đâu ra tên cùng dòng máu từ hàng trăm thập kỉ để rồi hắn c·hết thì đi g·iết ta ?

-Ta thấy ngươi phản ánh trăng, tưởng ngươi biết rõ...

Bạch hổ mồm mép tức giận mắng :

-Biết cái đầu ngươi, ta đơn thuần chỉ cảm nhận được hồn lực phản qua ánh trăng thôi ! Kẻ làm được nó đích thị là một cao thủ rồi !

La Vân suy nghĩ, Đằng Hải vẫn đang ngẩn người ra không hiểu bọn họ nói cái gì.

Để tránh Đằng Hải không biết chuyện gì, La Vân liền dẫn hắn đi ngủ, sau đó chốt cửa lại mà về phòng.

Trước khi về phòng Đằng Hải hắn hỏi :

-Cậu có chuyện gì vậy ạ ?

La Vân âm thầm bước ra ngoài, từ từ đẩy cửa vào nói :

-Không có gì đâu, ngươi ngủ đi mai còn chuẩn bị luyện tập.

Lập tức hắn chốt cửa lại, trở ra phòng khách bàn luận tiếp. Bạch hổ thì vẫn đang lo sợ kẻ bị nhắm tới là bản thân, nằm co rúm trong phòng.

-Ngươi cái thanh danh bạch hổ mà lại sợ mấy thứ không nhắm vào ngươi, thật không hiểu nổi...

Giọng điệu của La Vân càng khiến tinh thần của bạch hổ thêm hỗn loạn, nó gắt lên :

-Ngươi im đi ! Ta sợ vãi cả ra nhà mất !

La Vân cũng đến cạn lời, đành lại gần dỗ dành bạch hổ :

-Thôi được rồi, ta biết là ngươi sợ, nhưng dù gì có lẽ cũng không ngắm vào chúng ta, bởi chúng ta yếu vậy thì g·iết được lợi lộc gì ?

Bạch hổ nghe được, cũng bớt lo đi đôi chút, bản thân khép mắt lại, cố ngủ để quên đi nỗi sợ, cứ như một đứa trẻ con vậy.

Đêm cũng đã tàn, ánh nhật dần tỏa ra từ dưới mặt đất. Trời đã rạng sáng, người vẫn mơ màng ngủ, người đã dậy từ bao giờ.

La Vân thức dậy bên cửa sổ, mắt hé dần ra như đang u sầu tương tư, bạch hổ nằm kế im lịm ngủ say.



-Sáng rồi, dậy đi.

La Vân nhéo tai bạch hổ, giật một cái nhưng không khiến nó tỉnh dậy. Từ trong phòng ngủ, tiếng khóa kêu lên từng tiếng :

"Cạch cạch"

Đằng Hải từ trong phòng mở cửa ra, tay dụi lấy mắt, quần áo xộc xệch, vừa ngáp vừa hỏi :

-Oáp ~ Cậu hôm qua hông ngủ trong phòng à ?

La Vân nhìn mặt hắn, cười nhẹ một cái, hắn đứng dậy đi tới chỗ bếp. Một tay hắn lôi bạch hổ theo, không rõ làm gì.

Hắn tới gần bếp, vặn một cái xoáy liền xuất hiện ngọn l·ửa b·ùng l·ên, liền để lên một cái chảo.

-Ngươi đi đánh răng rửa mặt đi, ta hôm nay sẽ trổ tài nấu nướng.

Đằng Hải nghe La Vân nói vậy, lẳng lặng đi vào vệ sinh, cùng lúc hỏi :

-Còn Tiểu Bạch ạ ?

-Ngươi cứ đi đi, con hổ nhỏ này ta sẽ đánh thức sau.

Đằng Hải không nói gì nữa mà vào đánh răng rửa mặt, chỉ sau vài chục phút thì đã có đồ ăn, cơm rang cũng xong dù có chút cháy...

Mùi đồ ăn tỏa ra, khiến cho bạch hổ tỉnh cả ngủ, nước dãi chảy dòng mà bật dậy, nhìn thẳng vào đĩa đồ ăn.

-Đây...đây là...

La Vân liền phẩy tay đuổi nó đi, miệng xua :

-Xùy xùy, ngươi chưa được ăn, ra làm miếng nước súc miệng mau lên, nước bọt ghê quá.

Bạch hổ ủ rũ ra uống nước, cùng lúc đó Đằng Hải mới chạy ra, trong phút chốc đã ăn hết sạch đĩa cơm rang.

-Ngon quá ~

Hắn thỏa mãn, nằm ườn ra đất, lúc này bạch hổ mới ra ăn, đã thấy đĩa cơm hết sạch, liền mắng :

-Thằng nhóc con nhà ngươi lại dám ăn đồ của ta ! Đây là muốn chế...

Chưa nói hết câu, lập tức nó bị La Vân chặn miệng, không cho gào thêm một câu nào.

-Đằng Hải, dậy thay quần áo để ta đưa ngươi đi nhận lớp nào.

-Hả ?

Đằng Hải ngẩn người ra, bản thân đang rơi vào suy tư, đi học rốt cục là cái gì ?

Hắn bị La Vân lôi vào phòng, lấy cho một bộ quần áo khá chỉnh chu, sau đó bị đưa thẳng tới học viện.

-Đây là lại phải học gì a ~

Đằng Hải thở dài một cái, cơ thể uể oải không muốn di chuyển, liền bị La Vân đưa tận tới lớp học.

Trước cửa, một vị giáo viên đã đứng ở đấy đón học viên, lại là nữ giáo viên đó, người đã gây thù với hai tên kia trong vô thức.



Gặp mặt lại Đằng Hải, cô có chút bất ngờ, quay sang hỏi La Vân :

-Anh là cha của cháu ạ ?

La Vân nghe được có chút không hài lòng, vốn cả hai rõ không giống nhau điểm nào sao cô có thể nhầm được ?

-Cô nghĩ nhiều rồi, tôi là cậu của nó.

-Dạ ?

Giống nhau gần như hai giọt nước, đơn thuần vì bọn hắn đều tóc dài xõa xuống, đều màu đen a !

-Dạ vậy mời ngài vào...

Vị nữ giáo viên nhẹ nhàng nói, tay giơ ra mời La Vân vào, lập tức chặn lấy bạch hổ.

-Riêng thú cưng thì phải ở ngoài.

-Thú cưng !?

Bạch hổ nghe câu này, tâm đều rạn nứt, hóa ra từ đầu nó đã bị coi là thú cưng, chỉ ngang bằng với lũ thú hạ đẳng.

"Ông trời thật bất công"

Nó ngậm ngùi đành giả dạng thú cưng mà bỏ đi, nằm đợi ở ngoài.

La Vân ở bên trong tay che lấy miệng đang cười thầm, đưa Đằng Hải ngồi về chỗ.

Một lúc lâu sau, học viên của lớp đó cũng đã đầy đủ, nữ giáo viên kia mới bước lên bục giảng, bắt đầu tiết học.

-Hôm nay các em ở đây từ giờ đã trở thành một hồn giả của Long Gia, mang theo sứ mệnh giúp Long Gia thịnh vượng, chống lại những hồn thú tà ác.

Lúc này cô ta từ trong tay, xuất hiện một con mãng xà khá lớn, đầu xanh biếc nhưng toàn thân trở đi lại xanh lục, trườn bò trên người.

-Đây chính là hồn linh của cô, tên nó là Bích Lục Xà.

Các vị phụ huynh trẻ, nhìn thấy con rắn trườn trên cơ thể của nữ giáo viên, liền hưng phấn như đến mùa.

"Đây là ngải mê hương à, nữ giáo viên trẻ này lại dùng thứ này ?"

Nữ giáo viên thu hồn linh lại, lập tức cái ngải mê hương cũng biến mất, khiến cho bao phụ huynh mới trở lại bình thường.

-Hồn kĩ bị động của hồn linh này là tạo ra một loại hương thơm gây bất động đối phương, nhưng có lẽ tác dụng của nó hơi quá...

Trưng ra bộ mặt thẹn thùng, những vị phụ huynh như thấy tuyệt sắc cảnh đẹp, càng ủng hộ cho nữ giáo viên đó.

"Người phụ nữ này lại diễn sâu như vậy rốt cuộc là có mưu tính gì ?"

La Vân càng ngày càng nghi ngờ thêm, vốn nếu nó độc hại như thế nhưng cô ta lại dễ dàng điều chỉnh nó, khiến cho chỉ những phụ huynh mới có thể dính phải, đây liệu là ý gì ?

Vị nữ giáo viên đó bỗng nhìn sang chỗ của La Vân, cùng lúc đó công bố tư chất :

-Ở trong lớp này, người có tư chất tốt nhất là Long Các Xuyên với sơ cấp sơ kì ngân sắc hồn linh...

Bỗng cô ta lấy quyển sổ che miệng lại, nhỏ nhẹ nói :

-...Và thấp nhất là...Long Đằng Hải với hạ cấp sơ kì bạch sắc hồn linh.

La Vân tức giận, cố kìm nén nó trong người, gân guốc nổi hết lên, trong tâm liền mắng thầm.

"Con ả này vậy mà muốn xỉ nhục cháu ta ? Được rồi, đây là chính ngươi chuốc lấy !"