Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Hồn Giới

Chương 14 : Tư chất kém cỏi




Chương 14 : Tư chất kém cỏi

Trong phòng, một sự yên tĩnh đến lạ kì, trên giường Đằng Hải đang cố kiểm soát hồn lực, hợp thành một thể thống nhất.

Hồn lực xuất hiện trong tay hắn, méo méo tròn tròn, đôi khi lại nhọn hoắt, khiến cho La Vân không tài nào yên tâm.

-Ngươi khống chế sai rồi, phải cảm nhận nó giống như ngươi đang cầm đồ vật a, đồ vật đó nặng như nào, kết cấu ra sao, hình dạng như nào.

La Vân nói nghe có vẻ dễ, nhưng kiềm chế hồn lực không thoát ra ngoài đã rất khó, nói chi đến bắt nó cấu tạo hình thành.

Bạch hổ nằm oải ra, ngáp dài vài cái, bỗng La Vân cầm lấy nó bế lên, đưa cho Đằng Hải.

-Ngươi hãy sờ Tiểu Bạch đi xem nó hình dạng như nào, rồi hãy cảm nhận tay ngươi là bút vẽ, vẽ ra đường nét rồi nặn thành hình.

Đằng Hải sờ vào lông của bạch hổ, nó êm mượt, mềm mại như cục bông vậy. Vuốt xuống bụng nó, cảm giác mềm mềm ấm ấm, vuốt đi vuốt lại khiến cho bạch hổ không nhịn được buồn mà dãy dụa.

La Vân lúc này thả bạch hổ ra, để cho Đằng Hải lần này làm thử. Đằng Hải nhắm mắt lại, tưởng tượng ra hình ảnh bạch hổ, vẽ theo nét mà hắn nhớ được, từng nét cực chân thực.

Khi tạo thành khung, hắn bắt đầu nhồi linh hồn lực vào, lấy tinh thần lực khống chế mà nhào nặn, chỉ trong phút chốc đã tạo nên một bạch hổ hồn thể.

-Thằng nhóc này vậy mà lại là một yêu nghiệt a...

Bạch hổ sợ hãi trước tài năng của Đằng Hải, giờ đây lại có tới hai bạch hổ y hệt nhau, nhưng con Đằng Hải tạo ra lại đứng yên bất động, khiến hắn tò mò hỏi :

-Tại sao lại thế này...con bạch hổ này lại không di chuyển a...

La Vân sờ vào đầu con bạch hổ hồn thể, nói :

-Vốn dĩ đây chỉ là một cái hồn thể, không có đủ ba hồn bảy vía, không có hồn trí linh năng. Nó giống một cái xác không hồn vậy.

Chạm một hồi, con bạch hổ hồn thể này tan biến thành hồn khí, hồn khí kì lạ thay lại đều chảy lại về cơ thể Đằng Hải. La Vân thấy hiện tượng lạ, liền thốt lên :

-Thằng nhóc này lại có thiên phú hồn lực nhập thể ?

-Cái...cái gì !?

Bạch hổ há hốc mồm, nhìn quanh Đằng Hải đã thấy số hồn khí lại, cơ thể như không tốn chút hồn khí nào.

-Thằng nhóc này vậy mà lại có thể hồi phục lại hồn khí mà không trải qua thu dưỡng linh khí, trực tiếp lấy lại hồn khí thừa lại, đây là quá yêu nghiệt a !

Bạch hổ mắt trợn tròn khi thấy hồn khí hắn chỉ bị vơi đi một ít, trầm trồ không ít. Đằng Hải vẫn không hiểu được, liền hỏi :

-Hồn khí là gì ?

Lúc này, La Vân vẽ ra một cái hình tròn, bên ngoài là những đám khói, nói, vừa vẽ vừa nói :

-Hồn khí là loại khí tích tụ được qua quá trình thu dưỡng linh khí, giống như cách ngươi hấp thu linh khí để đột phá tu vi vậy. Cơ thể ngươi kì lạ thay lại có thể hấp thụ ngược lại số hồn khí đã sử dụng, mà chúng lại không trở về dạng khí khởi nguyên, đây là một kì tích a.



Đằng Hải mới chợt nhớ ra, liền nói :

-Có lẽ là do hồn linh của cháu có khả năng hấp thụ nên nó mới hấp thụ lại được hồn khí.

-Vậy tại sao nó không hấp thụ luôn mà lại truyền lại cho ngươi ?

Bạch hổ tò mò hỏi.

Lúc này Đằng Hải cũng không rõ câu trả lời, liền bịa tạm :

-Có lẽ là nhờ cái hệ trắng kia chăng ?

Cả ba đều không thể phủ nhận rằng, cái hệ còn lại màu trắng này lại không rõ như thế nào, chỉ biết nó có thể đẩy mọi thứ xung quanh ra khỏi.

Lúc này ở trong phòng của Vân Nhiên, cô đang nằm trên giường, nhớ lại ngày xưa, nhớ tới cha cô, cô càng uất hận.

-Thiên Sát...ta thề không đội trời chung...

Cô bỗng nhớ tới Đằng Hải nhưng lại là lúc gặp hắn ở gần học viện, không hề nhận ra rằng đó là em trai cô.

-Đứa nhóc đó...thật sự là em trai ta ? Thời hạn ba năm đã hết rồi, chẳng nhẽ là thật...?

Cô nghĩ đi nghĩ lại, càng không rõ câu trả lời, hình ảnh Đằng Hải trong kí ức cô mờ nhạt khiến không thể nắm chắc đáp án.

-Nếu thật sự là Đằng Hải thì lúc đó ta phải nói với em ấy như nào ?...

Cô úp mặt vào gối, cố giấu đi cảm xúc xấu hổ khi nghĩ về cảnh xin lỗi của bản thân, càng không muốn nhắc tới nó.

Ở dưới nhà, tiếng nói ầm ĩ phát ra, một loạt đám nhóc con loi nhoi đều là con ông cháu cha tập chung ở đó, kêu gào lên :

-Vân Nhiên, hãy làm bạn gái tôi !

-Vân Nhiên tiểu thư, hãy trừng phạt tên nô lệ này.

-Tôi sẽ phục vụ hết mình vì Vân Nhiên tiểu thư !

Cả một đám nhóc chưa dứt sữa đã biết nói những lời buồn nôn tới vậy, chắc chắn do cha mẹ ông bà đầu độc chứ không ai vào đây.

Vân Nhiên ở Long Gia này nắm địa vị cực cao, là người thừa kế độc nhất, tư chất ngút trời.

Cô lại còn có vẻ đẹp hút hồn lũ trẻ ranh này, khiến chúng ngưỡng mộ, tôn sùng như nữ thần, thánh nữ.

Nghe bọn kia kêu gào dưới nhà, Vân Nhiên tức giận, không suy nghĩ gì liền mở cửa sổ trên tầng, hắt thẳng xô nước lớn xuống, ướt nhẹp cả một đám.

-Lũ phiền phức các ngươi thay vì luyện tập chăm chỉ lại ở đây hò hét ? Các ngươi bị ngu à ?



Nghe Vân Nhiên nói câu này, tất cả đều đơ ra, tưởng rằng sẽ tức giận mà bỏ về, ai ngờ rằng lại càng khiến bọn chúng hưng phấn mà gào lên mãnh liệt hơn.

"Lũ này điên rồi !"

Vân Nhiên trong lòng càng sợ hãi bọn chúng, đóng chặt cửa mà bịt tai trốn trong phòng, không ra ngoài lấy một chút.

Ở trong phòng tổng bộ, Bành Thiên vừa mới họp xong, liền trở về phòng. Lão vừa đi vừa thở dài, nghĩ mà nhọc lòng, nhớ tới lúc mà Vân Nhiên lại không nhận ra Đằng Hải.

"Con bé này thật là...đến em trai chỉ mới ba năm không gặp đã quên, chẳng nhẽ cần lão già này làm cho tỉnh ngộ ? Thôi vậy, để chị em nó tự gặp nhau thì mới tốt được"

Lão tay giơ lên, lập tức một tên từ đâu tới, đã quỳ trước Bành Thiên.

-Gia chủ có gì cần bàn ạ.

Lão nhìn qua chỗ hắn, đưa cho một tờ giấy, nói :

-Ngươi đưa tờ giấy này cho La Vân, tiện thể bảo Vân Nhiên tham gia đại hội tiểu hồn giả năm nay đi.

Tên đó nhận lệnh, cầm lấy tờ giấy mà biến mất hút trong hư vô, để lại một luồng gió nhẹ thổi xuống chỗ hắn vừa đứng.

Bành Thiên nghĩ trong đầu mà bước trở về phòng.

"Vân Nhiên, ta chỉ có thể giúp cháu đến đây, nhận ra hay không tùy thuộc vào cháu"

Trước cửa phòng của La Vân, bỗng có một tiếng gõ cửa, lập tức khiến hắn nhanh chóng bước tới mở.

Trước cửa là tên thuộc hạ được Bành Thiên sai đi giao tờ giấy, liền đưa La Vân rồi biến mất hút.

Cầm tờ giấy trên tay, La Vân đóng cửa lại rồi ngồi trong phòng đọc. Trong tờ giấy ghi rõ :

"Đơn tham gia đại hội tiểu hồn giả, dành cho các tiểu đồng từ 6-9 tuổi sẽ được chia đấu.

Trận đấu chia ra làm 4 lớp tuổi 6, 7, 8, 9, người chiến thắng sẽ nhận được vô số những phần thưởng giá trị, nếu tham gia tiết mục đắc biệt đấu vượt tuổi sẽ được nhận một suất học bổng cực lớn.

Đằng kí tham gia tại học viện vào bảy ngày sau."

La Vân đọc xong, cũng có chút hứng thú, liền mang tới đưa cho Đằng Hải, nói :

-Giờ muốn mạnh lên thì phải tham gia trận này, nhóc sẽ lại có cơ hội tiến giai dễ dàng...Mà khoan...ta chưa xem giấy kiểm nhiệm sức mạnh hồn linh !

Lúc này, cả ba mới nhận ra, hồn linh của Đằng Hải chưa rõ là màu gì, tu vi ra sao, cứ thể thúc ép hắn luyện tập điên cuồng.

-La Vân...ngươi đôi khi cũng ngốc phết.

La Vân tức giận đánh nhau với bạch hổ, Đằng Hải thì chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ đánh nhau.



Bỗng lại có tiếng chuông ở ngoài, Đằng Hải liền chạy ra mở cửa. Trước mặt hắn là một nữ giáo viên, cầm trên tay tài liệu, nhìn thấy hắn lập tức mỉm cười.

-Cô...là ai ?

Vị nữ giáo viên ngẩn người ra, vội vàng đưa cho Đằng Hải tập tài liệu rồi giận dỗi bỏ về.

Cầm trên tay tập tài liệu, Đằng Hải không hiểu được một chút người phụ nữ này nghĩ cái gì trong đầu, liền đóng cửa phòng.

-Cậu, có người đưa tài liệu này...

Hai tên đang đánh nhau bỗng dừng lại, cầm tập tài liệu trên tay, La Vân mới mở ra đọc.

"Long Đằng Hải, tu vi hạ cấp sơ kì bạch sắc hồn linh, tư chất kém cỏi"

Đọc được dòng này, La Vân tức điên người lên, giọng đầy sát khí :

-Ai đã viết những cái này....

Trong lòng cả hai tên tức đến điên người, nếu mà ghi như bình thường thì lại không sao, nhưng trong này lại ghi "Tư chất kém cỏi" khác gì đang bôi tro chát trấu vào mặt bọn hắn.

Bạch hổ cũng không kìm được tức giận, nghiến răng ken két.

-Tư chất của nó mà kém cỏi, vậy khác gì chửi bọn ta ko bằng kém cỏi ? Ta phải băm vằn lũ gà đất chó sành này...

Sát khí ngùn ngụt, vị nữ giáo viên vừa đưa tài liệu đang đi trên đường thì hắt xì một cái, trong đầu nghĩ :

"Có ai vừa nhắc đến mình à?"

Ở tại phòng của Vân Nhiên, cô cũng đã nghe thuộc hạ báo cáo, bảo phải tham gia đại hội lần này.

Cô ngồi ở bàn nghĩ ngợi.

-Rốt cuộc cái đại hội chán phèo đó có gì hay mà ông bắt ta phải tham gia chứ ? Thôi có lẽ cũng không làm trái được, cứ tham gia vậy.

Vân Nhiên nhanh chóng cầm cái bút dạ khoanh vào lịch, định rõ bảy ngày sau sẽ tham gia đại hội, bản thân lập tức luyện tập.

Ở ngoài xa xôi nơi mùi máu bốc lên tanh nhất, tối đêm huyết nguyệt dần hạ xuống, nơi tập trung những cái xác không người chôn, không ai dám tới.

Một nữ nhân tóc bạc trắng như dây cước, mắt bạch kim, trên đầu có lục giác, bộ quần áo mang màu trắng tuyết.

Bên dưới chân cô là những người lính bị g·iết c·hết, có lẽ chỉ bằng một thứ nhọn hoắt, nhìn như móng vuốt dã thú.

Ánh trắng chiếu rọi xuống từng lưỡi gươm mặt kiếm, phản quang trước bóng tối bao trùm. Một kẻ còn sống trong đám lính bỗng la lên, ánh măt sợ hãi tột độ nhìn vào nữ nhân ấy

-Quái...quái vật !!!

Nữ nhân đó trong chớp mắt biến mất, tàn ảnh vụt đi trước ánh trăng, trong chốc lát đã xuất hiện phía sau tên lính đó, bàn tay đẫm máu.

"Xoẹt !"

Đầu tên lính đó rơi xuống, tạo lên một cơn mưa máu xối xả, nhuộm đỏ toàn bộ cơ thể hắn, cảnh tượng đẫm máu không tả được.