Chương 13 : Tu vi
Đằng Hải tiềm thức dần biến mất, bỗng có một thứ sức mạnh kì lạ toát ra từ trong hắn, khiến hai thái cực kia tự động dừng lại.
Chúng tiến gần Đằng Hải tiềm thức, t·ự s·át nhập vào trong hắn, một tràng khí trào ra từ trong cơ thể, Đằng Hải bừng tỉnh.
Hắn thấy tất cả đều đang cuống cuồng suy nghĩ, cơ thể hắn thì vẹo vọ, ướt đẫm mồ hôi, từ xa bạch hổ vẫn đang theo dõi.
Một giáo viên thấy hắn tỉnh lại, vui mừng không ngớt mà thông báo với mọi người.
Đằng Hải lúc này tự bẻ gập xương cốt cho thẳng lại, một tiếng "Cờ rắc" vang lên, khiến bao người trầm trồ nhìn hắn.
"Rõ ràng cái này đơn giản, mắc mớ gì mọi người lại ngạc nhiên nhỉ ?"
Đằng Hải nghĩ thầm, vốn những thứ này hắn đều đã học qua, đã tự làm quen nên cũng không có gì lạ.
Một giáo viên chạy tới, mặt hớn hở hỏi hắn :
-Này, nhóc thức tỉnh được hồn linh gì vậy ?!
Đằng Hải bất ngờ lùi về sau, mặt tỏ vẻ sợ hãi, vị giáo viên đó cũng nhận ra mà cố kìm nén lại.
Đằng Hải từ từ giơ tay lên, cảm giác có cái gì như đang trồi ra khỏi lòng bàn tay hắn.
"~~~~~"
Một âm vang kì lạ không rõ tiếng động phát ra, hai viên đen trắng bay lơ lửng song song nhau xuất hiện mờ nhạt.
-Không ngờ thằng bé lại thức tỉnh hồn linh song hệ !
Mọi người ngạc nhiên, thì thầm bàn tán như ngoài chợ, bọn trẻ ở dưới thì bỗng chạy lại gần xem.
-Này, cậu là em trai của chị Vân Nhiên hả ? Sao lại có hồn linh y hệt chị ấy vậy ?
-Đúng đó, cậu tên là Đằng Hải phải không ? Nghe hệt em trai chị ấy.
Đằng Hải im lặng một hồi, sau đó vội vã chạy tới chỗ bạch hổ, cưỡi nó mà rời đi, mọi người đều nhìn theo, đến giáo viên vội vã chạy tới định ngăn lại nhưng đã muộn.
-Còn chưa dạy kiến thức cơ bản mà, rốt cuộc thằng bé ấy là ai nhỉ ?
Đằng Hải đang ngắm nghía nhìn hồn linh mới thức tỉnh, lạ kì không biết sau này sẽ kết thành dạng gì, bỗng La Vân từ đâu xuất hiện sau lứng hắn, nói :
-Nhóc đang làm gì vậy ?
Đằng Hải giật mình, suýt ngã nhào về sau, cố bám lấy lông bạch hổ mà giật liên tục, khiến nó đau đoái người.
-Tiểu tử nhà ngươi làm cái gì vậy !?
-A a ta xin lỗi...
La Vân phóng một mạch về hướng nào đó, nói với bạch hổ :
-Ngươi đưa thằng nhóc về phòng đi, tí nữa ta mua thịt cho.
Bạch hổ nghe thấy, đôi mắt sáng lên như đèn pha, lập tức lôi Đằng Hải phóng trở về phòng trong tức khắc.
Ở trong phòng, Đằng Hải cứ ngồi nghịch hồn linh của hắn mãi, hoài cũng ngộ ra một chút.
-Hồn linh này của ta có chút kì lạ, viên trắng đẩy ra, viên đen lại hút vào, cảm giác nó đối nghịch nhau vậy.
Bạch hổ cũng thấy kì lạ, liền trả lời :
-Của ngươi giống hệt hai trường phái là chính và tà, thanh tẩy và nguyền rủa, có lẽ nếu ngươi không làm chủ được chúng thì có lẽ cũng sẽ bị nó phản phệ.
Đằng Hải càng nghe càng thấy sợ, hỏi :
-Thế chắc cậu La Vân phải khó khăn lắm nhỉ.
-Ngươi nghĩ nhiều rồi, La Vân hắn là thức tỉnh thêm, không phải là tự thức tỉnh nên sẽ khác hơn, ngươi thấy lửa của hắn luôn yếu hơn nước mà phải không ?
Bạch hổ nói vậy, Đằng Hải cũng không hỏi thêm gì, bỗng La Vân trở về, mở cửa phòng với một túi giấy trên tay, bên trong phảng phất mùi thịt nướng.
-Ta về rồi đây ~
Bạch hổ lập tức vồ lấy, tiếc là không thể vồ trúng túi thịt, bị La Vân lấy chân đẩy ra, không tài nào ăn được.
-Chẳng phải ngươi mua cho ta sao...
-Đây là tiền của cha ta cho mua tạm, chúng ta ăn chung chứ không phải của mình ngươi !
-Ngươi @@&#^×
Cả hai cãi nhau kịch liệt, cuối cùng bạch hổ vẫn phải chịu thua, để cả ba người ăn chung.
Từ sau lưng, La Vân lấy ra một cộp sách, nói là lấy từ thư viện về mang cho Đằng Hải đọc, bên trong là những dòng chữ, hình ảnh minh họa đầy bắt mắt.
-Con người bây giờ lại hiện đại quá, nhớ ngày xưa có ảnh đen trắng đã ngầu rồi, đúng là con người a.
Bạch hổ trầm trồ trước những bức ảnh đầy màu sắc, cũng dạy Đằng Hải từng thứ phải học.
-Khoan ! Cái này là trách nhiệm của ngươi mà La Vân !
-Ta tốn công lấy về rồi thì ngươi phải là người dạy chứ ~
Bạch hổ càng không tài nào cãi nổi, đành uất ức nhịn nhục mà dạy cho Đằng Hải.
-Nhóc con, nghe đây !
Lúc này bạch hổ như người thầy thật sự, mặc dù cơ thể hơi chút béo tròn nhưng đúng là vẫn có khí chất a.
-Đầu tiên, hồn linh được sinh ra nhờ quá trình c·hết đi của sinh vật, từ linh hồn của chúng lảng vảng trong hỗn khí, được con người như các ngươi kêu gọi qua các hồn thạch.
-Những hồn linh sống quá lâu mà không kết thành được nhục thể, không thể hóa hồn thú thì dần sẽ tích tụ hồn lực, khiến chúng càng khó kí khế ước hơn, nhưng điều đó lại khiến chúng càng dễ bị tổn thương bởi lớp hỗn khí, khiến linh hồn phân rã mà hòa với không gian.
-Hồn linh chia làm 15 giai :
Hạ cấp - sơ cấp - trung cấp - cao cấp - thượng cấp - siêu cấp - linh cấp - nguyên cấp - địa cấp - huyền cấp - thiên cấp - cổ đại - truyền thuyết - huyền thoại - sử thi.
Mỗi giai chia làm sáu tầng nhỏ : sơ kì - trung kì - hậu kì - viên mãn - đỉnh phong - thượng thừa.
Tùy vào cấp bậc càng cao thì linh trí và sức mạnh của chúng càng cao, lên đến linh cấp thì tư duy sẽ vượt xa con người, ví dụ như hiểu được nhiều thứ tiếng, nói được, suy nghĩ xa rộng, thậm chí là làm mọi việc như con người. Tiếc là hồn linh từ cao cấp mới có thể tái tạo nhục thân không gian, mấy cái hồn linh bèo bọt khác lại không thể.
-Còn về phần trưởng thành thì chia làm 9 bậc :
Bạch sắc : Dạng chưa thành hình
Ngân sắc : Dạng mới thành hình
Lục sắc : Dạng ấu giai
Lam sắc : Dạng niên thiếu
Tử sắc : Dạng trưởng thành
Kim sắc : Dạng hoàn thiện
Chu sắc : Dạng hoàn mỹ
Hồng sắc : Dạng đột phá
Hắc sắc : Dạng siêu việt
Mỗi cái lại biểu thị cho mỗi giai đoạn trưởng thành và tăng tiến sức mạnh của hồn linh, trong đó ta nghe nói Vô Sắc chính là loại hiếm có nhất !
-Vô sắc ?
Đằng Hải nghe câu này, lập tức không hiểu, trong sách cũng không có nhắc đến.
-Vô sắc nó không phải thuộc dạng hồn linh nữa rồi, nó hoàn toàn phá bỏ quy luật của thế giới này, có thể c·hết đi sống lại, tuổi thọ vô cùng vô tận.
La Vân đứng sau nói, liền cầm tay Đằng Hải lên, tự thúc ép hồn linh của hắn ra ngoài.
-Hồn linh của ngươi có lẽ là một ví dụ, nó không giống âm dương chi lực của chị ngươi, nó lại nắm giữ pháp tắc không gian, cứ như từ ngoài vũ trụ kia vào đây vậy.
Đằng Hải nghe tới từ vũ trụ, liền hứng thú hỏi :
-Vũ trụ là thứ bên ngoài thế giới này ư ? Cậu có biết nó lớn cỡ nào không ?
La Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, tay chỉ thẳng lên trời.
-Vũ trụ là thứ bao la rộng lớn, không thể khái quát được, chúng ta đến khám phá toàn bộ thế giới này còn không thể, huống chi là ra ngoài đó ?
Đằng Hải nghe cũng có chút hụt hẫng, lại có chút tò mò, hắn lại hỏi :
-Thế làm cách nào để thăng cấp hồn linh ạ ?
Bạch hổ nghe thấy, lập tức ngậm quyển sách đưa cho Đằng Hải, bảo hắn tự đọc.
Cách tăng giai hồn linh là tu luyện, hấp thu linh khí thiên địa nạp vào cơ thể, chuyển hóa chúng trở thành chất nuôi dưỡng linh trí hồn linh.
Còn đối với tiến hóa, chúng cần hấp thụ những hồn linh khác để bồi bổ hồn lực tiến hóa, nhưng nếu chúng lại bị hấp thụ ngược thì coi như mất trắng, hồn linh vừa ăn sẽ trốn thoát ra ngoài.
Nếu một hồn giả có sức mạnh hồn lực cao, có thể khống chế được một hồn linh mang ba lực lượng trong người.
-Ba lực lượng ?
Đằng Hải đọc ngày càng khó hiểu, quyển sách có cả ảnh minh họa cũng không thể giúp hắn hiểu được tí gì.
-Ba lực lượng là ba loại nguyên tố trong một hồn linh, thường thì một hồn giả không thể khống chế được 2 hồn linh một lúc, nên họ tự khiến chúng tiến hóa theo nhiều cách như hấp thu nhiều con hồn thú cùng hệ cùng giống để học được khả năng của chúng, hoặc là tự tiến hóa thành nhiều kiểu.
La Vân nói, Đằng Hải cũng có chút hiểu, bản thân nằm bò ra đất mệt mỏi với lượng kiến thức nhận vào
Bạch hổ đặt chân trước lên vai Đằng Hải tỏ vẻ thông cảm.
-Ngươi đừng lo, đường còn dài mà học còn nhiều, không thiếu kiến thức cho ngươi học đâu.
Đẳng Hải nghe vậy lòng càng đau nhói, không biết làm như nào, chợt hắn mới nhớ ra, chạy vội tới hỏi La Vân :
-Cậu ơi, vậy hồn linh dạng binh khí nó cấu thành như nào ?
La Vân lấy một cái bút, vẽ chi tiết những gì mà hắn biết ra, vừa vẽ vừa nói :
-Bây giờ chưa ai biết nhưng qua nhiều năm nghiên cứu, ta đã ngộ ra hồn linh dạng binh khí là từ những nhân tộc mà ra, cảnh giới họ đạt tới kiếm nhân hợp nhất hoặc đạo nhân hợp nhất, linh hồn với kiếm như một, khi c·hết đi ngẫu nhiên khi tạo hình có thể hóa binh khí, cái này lại hiếm có bởi khi tạo hình thì chính bản thân hồn giả và linh hồn phải có chung tư tưởng thì may ra mới có thể.
Đằng Hải cũng ngộ ra, liền nghĩ ra một phương án khá kì dị.
-Vậy cháu sẽ đi tiêu diệt hết những kẻ đánh tay không đá chân trần thì sẽ có hồn linh nắm đấm da và chân đất ?
La Vân nghe câu này, sa mạc không nói thành lời, cũng không có cách gì để phản bác lại cái suy nghĩ sâu xa mà thiết thực tới vậy a.
-Thằng nhóc con ngươi ngốc thật, nếu mà làm được dễ thế thì hà cớ chi bọn trẻ phải tập khống chế hồn lực nữa, cứ đi g·iết người là xong rồi.
Lúc này bạch hổ như chúa cứu thế, cứu rỗi lấy bộ não trẻ con ngây thơ của Đằng Hải, La Vân cũng phải vái hắn một lạy a !
-Đằng Hải, nhóc nhà ngươi phải ngay bây giờ học khống chế hồn lực để tạo thể cho hồn linh đi, phải nhanh hơn lũ nhóc kia vài chục bước mới có thể thành công !
Đằng Hải nghe câu này từ mồm La Vân, mồ hôi chảy như mưa, bạch hổ cũng không thể kìm nén bi thương mà trưng ra bộ mặt hài lòng a.