Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Hồn Giới

Chương 12 : Thay đổi




Chương 12 : Thay đổi

Sau vài phút trực tiếp trải nghiệm tốc độ siêu thanh, Đằng Hải cũng sợ đến mức miệng sủi bọt mép, không hé răng nổi nửa lời, miệng như bị dãn ra.

-Tới nơi rồi.

Trước mặt hắn lúc này, chính là Long Gia sau ba năm, nguy nga tráng lệ, tường thành vững chắc.

Đằng Hải ngạc nhiên, mắt trợn tròn nhìn về phía Long Gia, không tin vào chính mắt mình, hắn hỏi :

-Rốt cuộc Long Gia đã thay đổi như nào...

La Vân xách Đằng Hải phóng tới trước cổng, ngay trước cổng thành lại có một căn phòng, trong lại có một người mặc bộ y phục lạ kì, nhìn trông khá giản dị.

Người đó ở trong phòng, thấy được La Vân liền chặn lại hỏi :

-Ngài là ai, có căn cước không ?

-Căn cước ?

La Vân giờ mới nhớ ra, ngày xưa căn cước hắn không chịu làm, đến ngày lấy căn cước thì lại đi bụi mất, về căn bản chưa thành một công dân a.

-Ai da vị đạo hữu này...ta trên đường gặp c·ướp, đã bị trấn sạch rồi nên...

Người kia liền ngắt lời, nói :

-Không có căn cước thì không được vào, ta là bảo vệ, trách nhiệm lên trên hết, sao có thể để người lạ vào trong ?

Hóa ra, người đó lại là bảo vệ, chẳng trách lại ở nơi này, La Vân cũng hết cách, đành gọi trổng ra :

-Tiểu Bạch, ngươi giúp ta.

Từ trên cao, bạch hổ ngã uỵch xuống đất, hỏi :

-Tiểu tử nhà ngươi lại có chuyện gì ? Mất công ta đang định phi qua tường mà lẻn vào.

Người bảo vệ nhìn thấy, sợ hãi lùi về phía sau, luôn miệng nói :

-Một...một con hổ trắng biết nói tiếng người !? Ta phải báo cho Bành Thiên trưởng lão...

Người bảo vệ tay cầm một mảnh giấy, đốt lên lập tức tự bay lên, p·hát n·ổ sáng chói ở trên cao.

Từ trong thành, Bành Thiên thấy báo hiệu, cấp tốc phi tới, chưa đầy phút đã đứng trước cổng thành, mở cổng bước ra.

Lão đứng cạnh bảo vệ, hỏi :

-Rốt cục có chuyện gì ?

-Là...là bạch hổ...

Người bảo vệ nói không nên lời, sợ hãi nhìn lấy bạch hổ, ánh mắt đầy sợ hãi. Bành Thiên thấy được La Vân, liền lao vào cốc đầu hắn một cái thật mạnh, miệng mắng :

-Thằng bất hiếu nhà ngươi còn có mặt mũi trở về sao !

La Vân ăn một cốc, liền sưng một cục trên đầu, Bành Thiên lão cũng nức nở khóc, mếu máo nói :



-Lúc anh trai ngươi cần ngươi nhất ngươi lại không có mặt...

La Vân nghe hiểu, cũng đáp lại :

-Tại con lúc ấy nông nổi, bỏ đi biệt tích, lại không trở về Long Gia nên không thể bảo vệ anh ấy...

-Thôi, ngươi đưa cháu ta vào trong đi.

Bành Thiên lau nước mắt, quay ngoắt vào trong, La Vân cũng theo vào, dặn bạch hổ cõng Đằng Hải còn đang hơi chóng mặt trên lưng.

"Cháu...cháu lão gia ư !??????"

Người bảo vệ hỗn loạn tâm thức, không ngờ được đứa nhóc hồi nhỏ còn chạy lông nhông ngoài đường nay đã khác trước, quần áo rách rưới, tóc cũng dài như người rừng.

-Mời...mời hai người vào...

-Là ba !

Bạch hổ mắng lớn, khiến cho người bảo vệ sợ hãi co rúm lại, không dám di chuyển, liền khiến cho bạch hổ khinh bỉ nói :

-Nhu nhược !

Bước vào trong, những căn nhà thô sơ lúc trước giờ lại trở nên nguy nga tráng lệ, hiện đại mà lại giản đơn.

Phong cách này thật khác xa nhà của La Vân a !

Mới vào trong thành thì mùi thịt nướng, mùi kẹo đường hay là cả mùi bánh bao vụt qua, khiến bạch hổ dãi đầy miệng chảy như suối.

Nó nắm lấy áo La Vân, khuôn mặt nũng nịu như đứa trẻ đòi mua đồ chơi, hai mắt lấp lánh nhìn lên.

-Ta...

Liền nó bị La Vân cho một chặt vào cổ, đau khôn xiết.

-Từ trước giờ chúng ta có chút linh thạch nào đâu, đều là ngươi nhai sạch rồi mà còn đòi ăn ?

Bạch hổ không thể phủ nhận được, đành nhịn nhục mà ngắm nhìn những miếng thịt thơm phức.

Đưa Đằng Hải vào trong một căn phòng mà Bành Thiên đã sắp xếp, là một căn phòng tiện nghi, có tủ đầy quần áo mới toanh, có phòng tắm tráng lệ, có mấy cái giường ngủ bự gắp đôi người Đằng Hải.

Đằng Hải lúc mới vào, mắt như lấp lánh khám phá mọi nhóc ngách trong phòng, La Vân thấy vậy xách áo hắn, nói :

-Nhóc con nhà ngươi đừng quậy phá, ngồi im mà nghe ta nói này.

Đằng Hải bị đặt trên giường, ngồi im thin thít mà lắng nghe La Vân nói :

-Tí nữa ngươi sẽ được đi thức tỉnh hồn linh, cũng như gặp được chị gái ngươi, hãy nhớ rằng bản thân luôn phải bình tĩnh nghe chưa.

-Vâng !

Đằng Hải hắn vội vàng nhảy xuống giường, lục lọi đống quần áo, hắn là muốn thay một bộ mới thay cho đống vải trên người.

Dù vậy nhưng hắn lại không biết mặc như nào, quần áo xỏ vào nhưng lại quá rộng, cũng như không biết dùng thắt lưng.

-Đây là quần áo của ta mà ?



Lúc này Đằng Hải mới nhận ra đây là tủ quần áo La Vân, quần áo của hắn lại ở bên phía góc tường, mới vội vàng cởi ra mà mặc bộ của hắn vào.

Vì là quần áo trẻ con nên khá dễ mặc, lại vừa vặn với cơ thể hắn. Nhìn từ ngoài vào trông cứ như một cô nhóc mặc đồ nam nhân, khiến La Vân không khỏi ngạc nhiên.

-Ai dà, tiểu nữ nhà ta lại xinh lên mấy phần rồi ~

-Tiểu nữ ~ ?

Đằng Hải nhận ra câu nói của bạch hổ ám chỉ hắn. Liên tiếp hắn cứ lấy tay đánh liên tục vào bạch hổ, mặc cho nó cứ chạy hoài không đuổi kịp.

La Vân tức giận với hai người này, tay bẻ răng rắc, nghiến răng nói :

-Rốt cuộc các ngươi muốn đùa nghịch đến bao giờ ?

Cả hai đều bị lãnh trọn một cú cốc đầu, sưng to bằng nắm tay, ngồi ôm đầu mà dãy giụa.

Bỗng trên loa có thông báo :

-Hiện nay đã đến giờ thức tỉnh hồn linh dành cho những học sinh 6 tuổi, mong các vị phụ huynh đưa con em mình tới học viện.

Nghe thấy thế, La Vân xách Đằng Hải để lên trên lưng bạch hổ, đi thẳng tới chỗ học viện xét tuyển thức tỉnh hồn linh.

Ngay khi đi gần tới đó, Đằng Hải bắt gặp được Vân Nhiên, chị gái hắn đang ngồi trên lưng hồn thú.

Trong vui mừng hắn chạy tới chỗ cô, ngân dài :

-Chị ~~~~

Ngồi trên đó, Vân Nhiên thấy Đằng Hải, nhưng hắn quần áo lại mặc che kín cơ thể, tóc lại dài ngoằng, nhìn tưởng chừng một cô nhóc nào đó.

-Em gái, em nhận nhầm người rồi...

Vân Nhiên nói câu này, khiến Đằng Hải tổn thương vô cùng, hắn nắm lấy tay cô, nói :

-Là em, Đằng Hải !

Vân Nhiên nghe thấy thế, mặt liền lạnh như băng, hất lấy tay hắn mà nói :

-Ăn nói hàm hồ, em trai ta vốn đ·ã c·hết rồi.

Đằng Hải như c·hết lặng, ánh mắt vô hồn nhìn lấy Vân Nhiên, bộ mặt đơ lại. Lúc này Vân Nhiên hất tay hắn ra, bỏ đi tới chỗ của Bành Thiên trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

-Con nhóc này thật sự vô tình a

Bạch hổ nói thầm vào tai La Vân, La Vân nhìn lấy Vân Nhiên một hồi liền nói :

-Con bé không vô tình, chắc hẳn nó đang giấu diếm một cái gì đó...

La Vân quay sang nhìn, trên mặt Đằng Hải nước mắt chảy thành dòng, ngơ ngác trước bao người. La Vân huých bạch hổ một cái, ra hiệu nó đưa Đằng Hải đi thức tỉnh, bản thân đi do thám.

Bạch hổ liền ra chỗ Đằng Hải, lôi hắn trở về, La Vân thì đuổi theo Vân Nhiên ở trên nóc nhà.



Nhìn xuống chỗ cô, khuôn mặt Vân Nhiên cũng ròng ròng nước mắt, nhưng khuôn mặt lại vô cảm.

Hắn không nghi ngờ gì nữa, bản thân đã có đáp án nhưng giờ chỉ còn chờ kết quả, chính là khi Đằng Hải thành công thức tỉnh.

Tập trung ở trong một căn phòng, ai ai cũng bất ngờ trước bạch hổ, nó cư nhiên lôi lấy Đằng Hải vào trong phòng, đánh cho tỉnh lệ.

Đằng Hải ngừng khóc, trong lòng vẫn còn nhói, không biết sao chị hắn lại làm vậy.

-Ngươi là số 143, chuẩn bị đi.

Đằng Hải được bạch hổ đưa cho mảnh giấy, ghi tên hắn và số báo danh. Lúc này các giáo viên mới chỉ gọi đến 110, mà mỗi lần gọi mười người, có lẽ là còn một lúc nữa.

Đa phần những học sinh thức tỉnh ở đó, hiếm có thì cũng chỉ là ngân sắc hồn linh hoặc sơ cấp hồn linh, chưa thấy ai có thiên phú như Vân Nhiên.

Đến lượt Đằng Hải, giáo viên ở đó gọi trổng lên :

-Số 140 đến 150.

Đằng Hải nghe thấy, vội vàng bước tới, mọi người thấy ai cũng xì xầm bàn tán, không rõ là chuyện gì.

-Cô nhóc đó sao mặc đồ con trai vậy nhỉ.

-Không biết à, cô nhóc được một con bạch hổ biết nói tiếng người đưa đến đó !

-Hả, vậy con bạch hổ cũng phải là linh cấp hồn linh ư ? Trông con hổ bé vậy mà...

-Xem xem cô nhóc này thức tỉnh ra cái gì đã.

Mọi lời bàn tán đều hướng về phía Đằng Hải, nhưng thứ khiến hắn tức giận nhất lại là mọi người nhầm hắn là nữ nhân.

Một giáo viên ở đấy hỏi tên, hắn liền trả lời :

-Dạ, Đằng Hải, cháu là nam ạ.

Nghe câu này, ai cũng trợn tròn mắt, ngờ sao được hắn lại chính là nam nhân, điều này lại kích thích trí tưởng tượng của nhiều người...

Lúc này giáo viên đặt tay hắn lên một bệ đá, liền khiến viên đá trên đó phát sáng, lóe lên liên tục.

-Lúc này, con hãy cảm nhận đi.

Vị giáo viên này nói với hắn, tất cả đều không nghe hiểu, Đằng Hải chỉ còn nước nhắm mắt lại, bình tĩnh mà cảm nhận như những gì La Vân dặn.

Bỗng dưng, Đằng Hải như đang đứng trong một nơi đen xì, dưới đất lại phản chiếu lại ảo ảnh của hắn, y hệt mặt nước vậy.

Trước mặt hắn bỗng xuất hiện một viên gì đó màu đen, nhìn như muốn nuốt trọn không giân.

Một bên là viên màu trắng, không gian quanh nó như giãn nở ra, không thể bị chạm vào.

Đằng Hải hiếu kì, lại gần hai viên này, liền lập tức viên trắng ẩn hắn, khiến viên đen hút được hắn dễ dàng.

Trong phút chốc xương cốt hắn cảm giác như vỡ nát ra vô số lần, dần là cả cơ thể bị bóp nát đến kích cỡ cực đại hiển vi.

Cảm giác này đủ để khiến một người bình thường rơi vào trầm cảm đến phát điên, Đằng Hải cũng khó mà chịu được, bên ngoài hét lên đau đớn.

Lúc này mọi người nhìn hắn, cơ thể doặt dẹo liên tục, gào thét điên cuồng như con thú hoang, giáo viên mới hoảng loạn.

-Chẳng nhẽ em ấy gặp phải linh hồn cường đại cố phản kháng !?

Lúc này bạch hổ nhìn lên, hình ảnh linh khí trong cơ thể Đằng Hải chảy không rõ ràng, bị đẩy liên tục về một phía, phía kia lại nhận năng lượng từ phía này.

-Lại thức tỉnh đúng con quái thú này, ta cũng khó lòng giúp được, đành phải tùy vào số vận ngươi rồi...