Chương 12: Trại chủ tới
Tần trang chủ nhìn theo ánh mắt của Trương Minh, cũng đã nhìn thấy ở nóc nhà hướng nam có một bạch y nhân đứng đó. Hai mắt Tần trang chủ ngưng tụ như muốn nhìn rõ tướng mạo của bạch y nhân kia.
Sau một vài giây quan sát, Tần trang chủ đột nhiên kinh hãi thốt lên:
"Trại chủ Hắc Sơn trại!"
"Ha ha, Tần trang chủ vẫn còn nhớ rõ ta cơ đấy." Bạch y nhân kia thấy Tần trang chủ đã nhận ra mình thì cười to một tiếng, sau đó thân hình đột nhiên lóe lên, đã không còn ở trên nóc nhà.
Chẳng mấy chốc bạch y nhân kia đã đi tới bên cạnh Nghiêm Dư, Nghiêm Dư lập tức cúi đầu nói:
"Đại vương..."
"Ngươi trước tiên hãy đi dưỡng thương cho tốt, chuyện ở đây còn lại giao cho ta." Bạch y nhân liếc mắt nhìn v·ết t·hương ở sườn của Nghiêm Dư, sau đó lấy ra một chiếc bình ngọc.
"Đa tạ đại vương." Nghiêm Dư đưa tay nhận lấy bình ngọc sau đó ôm quyền cảm tạ một câu, rồi lui ra phía sau dưỡng thương. Trước khi lui ra, y còn đưa mắt liếc nhìn Trương Minh một cái, ánh mắt rõ ràng lóe lên sát khí.
Trương Minh cũng không rảnh để ý tới Nghiêm Dư, hắn vẫn đang thận trọng quan sát đánh giá bạch y nhân trước mắt này.
Bạch y nhân này theo như Tần trang chủ cùng với Nghiêm Dư nói thì chính là trại chủ Hắc Sơn trại. Người này thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi, da dẻ trắng trẻo, gương mặt cũng tính là đẹp trai, ánh mắt sắc bén tựa như dao nhọn khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy khó chịu.
Nhưng cái Trương Minh để ý không phải là ngoại hình của bạch y nhân này, mà chính là thực lực của y. Hắn cảm giác bạch y nhân này có một loại khí chất hơn xa những người bình thường, không có vẻ uy mãnh của một võ giả giống như Nghiêm Dư, mà nhiều hơn một phần thanh thoát nhẹ nhàng.
Nhưng bên trong cái nhẹ nhàng thanh thoát kia, Trương Minh có thể âm thầm cảm nhận được sự lợi hại của bạch y nhân, đây là một loại khí chất có phần nội liễm hơn.
Trương Minh lập tức đoán được, bạch y nhân trước mắt này cũng là một người tu luyện. Tại Thông Mạch cảnh, khi mà thần niệm còn chưa đủ mạnh, rất khó để quan sát được thực lực của đối phương. Chỉ khi tu luyện tới Thông Mạch cảnh tầng sáu, có thể quán trú thần niệm ngưng tụ vào trong mắt thì mới có thể quan sát được dao động linh khí xung quanh đối phương từ đó làm ra phán đoán.
Thần niệm của Trương Minh mặc dù là của tu sĩ Thông Mạch tầng chín, nhưng kinh mạch của hắn sau khi bị niết hóa thì đã bị đóng lại một lần nữa, hắn muốn quán trú thần niệm ngưng tụ vào mắt, vậy nhất định phải đạt tới Thông Mạch tầng sáu mới được.
Bằng vào cảm giác hiện tại, Trương Minh đoán đối phương vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Trong lúc Trương Minh quan sát bạch y nhân, thì người kia cũng đang đồng thời quan sát hắn.
Sau một lúc, bạch y nhân kia đột nhiên phá vỡ không khí trầm mặc:
"Ngươi hẳn cũng đã biết ta là ai, ta là trại chủ Hắc Sơn trại, Phạm Tuấn Anh."
Trương Minh thấy bạch y nhân kia tự xưng hô tên họ, bản thân cũng tự nhiên đáp lại:
"Ta là Trương Minh, là khách nhân của Tần trang chủ."
Phạm Tuấn Anh thấy Trương Minh tự giới thiệu tên họ, hắn gật đầu nói:
"Bằng vào ánh mắt của ta, ngươi hẳn đang ở Thông Mạch tầng bốn, chẳng trách ngay cả Nghiêm Dư cũng không thể chịu nổi một kiếm của ngươi. Nể tình là người đồng đạo, ta cho ngươi một lời khuyên, đừng xen vào chuyện của người khác."
Đối với lời khuyên của Phạm Tuấn Anh, Trương Minh chẳng hề nghe lọt tai, hắn nói:
"Ngươi không cần phí lời, chuyện giữa Tần gia trang và Hắc Sơn trại, Trương Minh ta hôm nay nhất định phải quản."
"Ngươi quản cũng quá rộng một chút, ngươi nghĩ chỉ với thực lực Thông Mạch tầng bốn của ngươi thì có thể đánh lại được ta hay sao. Hay ngươi ỷ mình có người chống lưng cho nên cảm thấy bản thân không cần phải sợ người khác." Phạm Tuấn Anh có chút khó chịu nói.
"Ngươi không cần phải thăm dò ta, Trương Minh ta đứng ở chỗ này, muốn đánh liền đánh."
Phạm Tuấn Anh sắc mặt trầm xuống, hắn quả thực đang muốn thăm dò đối phương, nhưng đối phương cũng đã nhận ra ý đồ của hắn, nói lời nửa chừng, khiến cho hắn phải thận trọng cân nhắc. Bởi vì hắn nhìn thấy Trương Minh mặc dù chỉ có tu vi Thông Mạch tầng bốn, nhưng trong tay lại có một món Pháp khí hạ phẩm, cho nên hắn đoán Trương Minh cũng là người của thế lực nào đó.
Chính vì nghĩ như vậy, Phạm Tuấn Anh mới phải đau đầu cân nhắc xem có nên đánh hay là không. Phạm Tuấn Anh nói:
"Trương Minh, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có xen vào chuyện của người khác, nếu không ngươi sẽ phải hối hận."
"Ngươi không cần nhiều lời. Hôm nay nếu như ta đã quyết ý giúp đỡ Tần trang chủ vậy ta cũng sẽ không hối hận." Trương Minh đáp.
"Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Vậy hãy để cho ta xem bản lãnh thật sự của ngươi đi." Phạm Tuấn Anh vừa mới nói xong, lập tức rút trường kiếm trong tay ra đâm về phía Trương Minh, lưỡi kiếm vừa rời khỏi vỏ lập tức phát ra hàn khí nh·iếp người, quả nhiên là một thanh kiếm tốt.
Trương Minh cũng không dám khinh địch, Ngân kiếm lập tức ra khỏi vỏ, cũng đâm về phía Phạm Tuấn Anh một kiếm.
Bầu trời lúc này đang có tuyết rơi, thanh kiếm của Phạm Tuấn Anh từ phía sau một bông tuyết đâm xuyên qua nhắm thẳng mi tâm của Trương Minh đánh tới. Đi đến nửa đường, mũi kiếm đột nhiên chuyển hướng điểm về phía vai phải của Trương Minh.
Trương Minh thấy vậy lập tức hạ thấp vai phải rồi lại đâm ra một kiếm chếch lên phía trên, phong mang cực thịnh, như muốn đâm xuyên qua đầu của Phạm Tuấn Anh. Xung quanh tuyết trăng đang rơi xuống cũng bị kiếm phong mãnh mẽ cuốn bay lên.
Phạm Tuấn Anh thấy thế kiếm Trương Minh hiểm hóc, lập tức nghiêng người tránh né, đồng thời thu kiếm về đỡ lấy kiếm của Trương Minh. Trương Minh xoay chuyển cổ tay, đưa kiếm vẽ ra nửa vòng tròn rồi đột nhiên quét ngang lưỡi kiếm phía dưới hạ bàn của đối phương. Ánh kiếm lành lạnh quét ngang qua mặt đất, xốc lên từng bông hoa tuyết.
Mà lúc đó Phạm Tuấn Anh cũng đánh ra một chiêu Thiết Tỏa Hoành Giang, cả người nhảy lên tránh đi chiêu kiếm vừa rồi của Trương Minh, đồng thời đưa kiếm chém ngang về phía trước.
Trương Minh hạ thấp thân mình tránh đi, bộ pháp biến đổi, lập tức xuất hiện sau lưng Phạm Tuấn Anh, chân khí cấp tốc truyền vào Ngân kiếm trong tay, sau đó đột nhiên đánh ra, kiếm hoa ở trong đêm tối nở rộ, hõa lẫn với tuyết trắng bay bay, cảm giác cực kỳ đẹp mắt.
"Thượng Thụ Khai Hoa..."
Phạm Tuấn Anh trong lòng cả kinh, một chiêu này lúc trước hắn cũng đã chứng kiến Trương Minh thi triển đối với Nghiêm Dư, ngay cả hắn cũng không biết làm sao phá giải một chiêu này. Phạm Tuấn Anh không giám chậm chễ, lập tức điều động chân khí thông qua thiết kiếm đánh ra một kiếm chống đỡ kiếm chiêu của Trương Minh.
"Tam Lãng Kiếm"
Tam Lãng Kiếm của Phạm Tuấn Anh giống như con sóng bao phủ lấy từng đóa kiếm hoa của Trương Minh, ngay tại thời điểm hai kiếm v·a c·hạm, Trương Minh cảm giác như có từng luồng chân khí truyền qua ngân kiếm đánh vào cơ thể của hắn.
"Kiếm kỹ Hoàng cấp trung phẩm." Trương Minh liếc mắt nhìn qua chiêu kiếm của đối phương, lập tức phán đoán ra được phẩm cấp của kiếm kỹ vừa rồi.
Trương Minh lập tức điều động chân khí trong cơ thể, cấp tốc truyền vào trên ngân kiếm, chống đỡ ba luồng sóng chân khí của Phạm Tuấn Anh.
Oành!
Chân khí hai bên vừa mới v·a c·hạm lập tức nổ tung, từ trung tâm vị trí v·a c·hạm điên cuồng khuếch tán ra xung quanh tựa như viên đá rơi vào trên mặt nước. Ở xung quanh, tuyết rơi cũng bị từng làn sóng chân khí trùng kích đánh tan. Ngân kiếm cùng Thiết kiếm đồng thời đánh bật ra hai bên, lưỡi kiếm không ngừng rung động.
Ba làn sóng chân khí mà Phạm Tuấn Anh đánh ra vừa mới ập tới, đã bị từng đóa kiếm hoa của Trương Minh tại các phương vị bất đồng phân tán lực lượng, khiến cho sóng chân khí không thể trùng điệp ập tới, làm giảm mạnh uy lực của kiếm kỹ.
"Bịch, bịch, bịch…" Từng dấu chân in đậm ở trên mặt đất, Phạm Tuấn Anh liên tục lui lại mấy bước mới có thể đứng vững, hắn hoảng hốt nói:
"Kiếm kỹ vừa rồi của ngươi là gì, tại sao có thể ngăn cản được Tam Lãng Kiếm của ta."
Sau một chiêu vừa rồi, Trương Minh cũng lui lại mấy bước, vẻ mặt của hắn bình tĩnh, đáp:
"Kiếm kỹ vừa rồi của ngươi, chẳng qua cũng chỉ là loại kiếm kỹ vận khí thô thiển mà thôi, phá được nó cũng đâu có gì ghê gớm."