Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Đế

Chương 13: Hai bên giao đấu




Chương 13: Hai bên giao đấu

“Thực lực của hai người hình như cũng không kém nhau là mấy, trận đấu này chỉ sợ cũng không dễ dàng giải quyết như vậy.”

Tần trang chủ ở một bên xem hai người đọ sức, trong lòng cũng âm thầm đánh giá, đồng thời cũng rất kinh sợ trước thực lực biểu hiện ra của cả hai.

“Oa, Trương tiểu ca phong thái thật là bất phàm, mặc dù chiến đấu với trại chủ Hắc Sơn trại, nhưng dáng vẻ thật là bình thản, giống như là chỉ đang chơi đùa…”

“Vị Trương thiếu hiệp này quả nhiên thân thủ bất phàm, vậy mà có thể cùng trại chủ Hắc Sơn trại đánh ngang tay.”

“Trương tiểu ca uy vũ! Soái! Soái! Soái!”

Gia đinh, nha hoàn của Tần gia trang mặc dù không hiểu gì nhiều về võ công, nhưng cũng biết xem xét tình thế bên ngoài hai bên, bàn tán cũng hết sức sôi nổi. Mà đám cường đạo Hắc Sơn cũng la hét ầm ỹ cổ vũ cho trại chủ của mình.

“Trại chủ quả nhiên bất phàm, thiếu niên kia làm sao có thể là đối thủ của Trại chủ được…”

“Trại chủ một khi ra tay, nhất định có thể trấn áp thiếu niên kia đoạt lấy bảo kiếm trong tay hắn, sau đó rước Tần tiểu thư về trại, như vậy thì đúng là song hỉ lâm môn…”

“Trại chủ vô địch! Thắng! Thắng! Thắng!”

.........................



Nghe Trương Minh châm chọc, trong lòng Phạm Tuấn Anh cảm thấy giận dữ. Phải biết để học được môn kiếm kỹ này, hắn đã dành mất rất nhiều thời gian để luyện tập. Vậy mà bây giờ lại bị đối phương nói rằng chỉ là một bộ kiếm kỹ vận khí thổ thiển, hắn làm sao có thể không tức giận cho được.

Nhưng mặc dù trong lòng tức giận, Phạm Tuấn Anh cũng bắt đầu cảm thấy kiêng kị Trương Minh, bởi vì đối phương chỉ là Thông Mạch tầng bốn, vậy mà có thể đánh lui Thông Mạch tầng sáu như hắn. Điều này khiến cho Phạm Tuấn Anh cảm thấy rất khó tin tưởng.

Trong lòng có điều nghi ngờ, Phạm Tuấn Anh nhìn Trương Minh hỏi:



"Các hạ chắc chắn không phải Thông Mạch tầng bốn, nếu không làm sao có thể đỡ được một kiếm vừa rồi của tại hạ. Có phải là các hạ đang ẩn nấp tu vi đúng không."

"Các hạ yên tâm, tại hạ không hề ẩn nấp tu vi. Các hạ cũng không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt. Hôm nay chỉ có hai chúng ta, một trận phân thắng bại." Trương Minh dõng dạc đáp.

Phạm Tuấn Anh nhìn biểu cảm của Trương Minh, cảm thấy đối phương không giống như đang nói dối. Y nghĩ:

"Không biết lời hắn nói là thật hay giả, nếu là thật thì với tu vi Thông Mạch tầng bốn, hắn làm sao có thể phá giải kiếm kỹ vừa rồi của ta. Trừ phi vừa rồi hắn dùng kiếm kỹ mạnh hơn để phá giải. Nếu thế chẳng phải kiếm kỹ mà hắn dùng chính là kiếm kỹ Hoàng cấp thượng phẩm hay sao. Phải là người có thân phận như thế nào mới có thể học được loại pháp kỹ đó..."

Phạm Tuấn Anh không ngừng đưa ra phán đoán, sợ mình phán đoán sai lầm sẽ dẫn đến kết cục không lường trước được.

"Mặc kệ hắn có thân phận gì, chỉ cần hôm nay ta g·iết c·hết hắn, sau đó xóa sạch dấu vết, vậy thì làm gì có ai biết được. Lúc đó thì chỉ có trời đất mới biết được."

Phạm Tuấn Anh càng nghĩ, lòng tham trong lòng càng nổi lên, chẳng những thanh kiếm của Trương Minh làm cho hắn động tâm, mà hắn cũng muốn có loại kiếm kỹ mà đối phương đang sử dụng.

Mà quả thực đúng như Phạm Tuấn Anh dự đoán, loại kiếm kỹ mà Trương Minh đang sử dụng chính là cấp bậc Hoàng cấp thượng phẩm.

Trong mắt Phạm Tuấn Anh lóe lên một tia tham lam, hắn nói:

"Nếu quả thực là như vậy, vậy các hạ hôm nay chỉ có thể bỏ mạng ở đây."

"Nếu các hạ chỉ có một chút thực lực như vậy, thì hôm nay ai c·hết còn chưa biết được." Trương Minh lạnh lùng đáp.

"Các hạ chẳng qua cũng chỉ có tu vi Thông Mạch tầng bốn. Tại hạ muốn g·iết c·hết các hạ chẳng phải chuyện quá dễ dàng hay sao. Vừa nãy tại hạ còn chưa dùng hết sức đâu." Phạm Tuấn Anh trầm giọng nói.

Phạm Tuấn Anh vừa mới nói xong, hai chân lập tức thi triển bộ pháp, nhìn thì đơn giản, nhưng bên trong lại ẩn chứa quy luật nào đó.

Thiết kiếm trong tay Phạm Tuấn Anh cũng theo bộ pháp dưới chân hắn biến đổi, chỉ mới bước ra vài bước đã áp sát Trương Minh. Thiết kiếm lựa chọn góc độ xảo diệu, từ phía dưới đâm chếch lên phía trên, nhắm vào ngực trái đối phương.



Thiết kiếm của Phạm Tuấn Anh còn chưa đánh tới thì kiếm khí đã tới trước tiên, kiếm phong cuồn cuộn rít lên bên tai Trương Minh.

Mặc dù mũi kiếm của Phạm Tuấn Anh còn cách một đoạn, nhưng Trương minh đã cảm thấy ngực đau nhói, hắn cũng không trực tiếp đón lấy, lập tức xoay người tránh sang một bên.

Phạm Tuấn Anh vẫn không buông tha, dưới chân thi triển bộ pháp áp sát Trương Minh, thiết kiếm trong tay chỉ trong nháy mắt đâm ra liên tục mười mấy kiếm bao phủ toàn bộ phần thân trên của đối phương.

Trương Minh lui tới bên cạnh dãy hoa hồng được trồng trong sân, thấy lớp lớp kiếm ảnh đâm tới, tựa như mười mấy thanh kiếm cùng đến một lúc. Ngân kiếm trong tay Trương Minh khẽ động, cũng tương tự đâm ra mười mấy kiếm.

“Keng, keng, keng…” Tiếng v·a c·hạm giữa hai thanh kiếm vang lên trong đêm tối, tựa hồ vang vọng khắp bốn phía, phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm.

Trương Minh lần này c·ướp lấy tiên cơ, chủ động đâm ra một kiếm nhắm vào huyệt Cự Cốt trên vai Phạm Tuấn Anh.

Phạm Tuấn Anh ý định thu kiếm về gạt đi ngân kiếm, nhưng Ngân kiếm đi nửa đường đột nhiên biến đổi, lập tức nhắm vào mạng sườn của hắn chém tới.

Phạm Tuấn Anh sắc mặt ngưng trọng lập tức uốn mình tránh đi một kiếm. Ngân kiếm đánh không trúng đối phương, ngược lại cắt vào khóm hoa hồng bên cạnh Phạm Tuấn Anh, khiến cho khóm hoa đổ rạp.

Hai người lại tiếp tục đánh với nhau mấy chục chiêu, kiếm pháp đôi bên đều hết sức cẩn mật, không để cho đối phương tìm được chỗ yếu hại. Kiếm quang tựa như mây mờ, lúc ẩn lúc hiện, kiếm phong thì lại không ngừng rít lên veo véo, không khí như bị kiếm chiêu xé toạc ra.

Xung quanh hai người, tuyết trắng không ngừng bị cuốn lên. Kiếm khí tựa như lưỡi dao sắc bén cắt qua mặt đất in lại từng vết kiếm dài.

Bộ pháp của Trương Minh không ngừng biến đổi, liên tục di chuyển xung quanh người Phạm Tuấn Anh, kéo theo đó là từng đường kiếm hiểm hóc. Phạm Tuấn Anh càng đánh càng rối, bị kiếm chiêu của Trương Minh làm cho chật vật, chống đỡ cực kỳ khó khăn, kiếm pháp cũng theo đó trở nên r·ối l·oạn.

"Kiếm pháp của hắn cực kỳ tinh diệu,công phòng cẩn mật, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy ta sẽ thua mất..." Trong lòng Phạm Tuấn Anh cảm thấy lo lắng, đồng thời cũng rất tức giận, bản thân đường đường là tu sĩ Thông Mạch tầng sáu vậy mà lại không thể nào công phá xuyên qua phòng ngự của đối phương, điều này khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ nhức đầu.

Phạm Tuấn Anh lúc này đột nhiên xoay người đánh ra một kiếm, kiếm chiêu t·ấn c·ông cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã đánh ra mấy đường kiếm nhắm thẳng vào hai mắt của Trương Minh. Đồng thời mũi chân phải của y đột nhiên đá lên, tuyết trắng dưới mặt đất cũng theo đó cuốn tới, bao phủ xung quanh người Trương Minh, che đi ánh mắt của hắn.

Trương Minh thấy vậy thì lập tức thu kiếm về gạt, kiếm chiêu của Phạm Tuấn Anh trong chốc lát đã bị hóa giải, mà cùng lúc đó Trương Minh cũng nhảy lùi ra phía sau tránh đi mảng tuyết trắng bay tới, đề phòng đối phương đánh lén.



Mà lúc này Phạm Tuấn Anh cũng đột nhiên lui về phía sau, sau đó thu lại thiết kiếm, hai tay liên tục thi triển thủ ấn, chỉ thấy chân khí trong cơ thể y điên cuồng tụ tập tại lòng bàn tay, sau đó hình thành một hỏa cầu to cỡ đầu người, nhiệt độ xung quanh cũng theo hỏa cầu lớn dần mà tăng lên, tuyết trắng ở dưới mặt đất xung quanh khu vực Phạm Tuấn Anh đứng khoảng mấy trượng cũng theo đó tan ra thành nước.

Thủ pháp của Phạm Tuấn Anh rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã hình thành được hỏa cầu. Không đợi Trương Minh chìa kiếm đâm tới, hai tay Phạm Tuấn Anh đột nhiên xoay tròn sau đó đẩy ra, hỏa cầu cũng theo cú đẩy kia bắn ra với tốc độ nhanh chóng.

Hỏa cầu mang theo sức nóng ập tới, nơi nào đi qua cũng khiến cho tuyết tan ra, những bông tuyết đang bay trong không trung cũng vì thế biến thành những giọt mưa rơi lộp bộp ở dưới mặt đất.

Nhưng hỏa cầu đang bay được nửa đường thì đột nhiên phân tán ra, hóa thành hàng chục mũi hỏa tiễn bắn về phía Trương Minh. Hỏa tiễn rít gió vang lên âm thành xèo xèo, bao phủ toàn bộ phương vị xung quanh Trương Minh, khiến cho hắn khó bề tránh thoát.

"Chỉ là cấp thấp Khống Hỏa Thuật, đùa chơi thì còn được, chứ làm sao có thể đả thương người." Trương Minh cười lạnh, phát hiện đường lui của bản thân đã bị hỏa tiễn của Phạm Tuấn Anh bao phủ thì cũng không hề sợ hãi chút nào, hắn lập tức điều động chân khí xung quanh rót vào Ngân kiếm, sau đó tay phải nâng lên đâm ra mấy chục đường kiếm.

Một kiếm này chẳng những dùng thời gian ngắn nhất đánh ra, mà còn cực kỳ phiêu dật, không gian xung quanh toàn bộ đều bị kiếm ảnh bao phủ, từ bên ngoài nhìn vào khiến cho người ta liên tưởng tới dường như có hàng ngàn cánh hoa đang bay. Mà hàng ngàn cánh hoa này đã bao phủ toàn bộ hỏa tiễn bắn tới.

Đào Hoa Kiếm chiêu thứ ba, Mãn Thiên Hoa Vũ.

"Oanh, oanh, oanh.."

Không trung đột nhiên chấn động, từng làn sóng chân khí lan tràn ra xung quanh, hỏa tiễn còn chưa chạm được vào người Trương Minh thì đã bị kiếm ảnh xung quanh cản lại, sau đó hóa thành từng đám tàn lửa phiêu tán trong không trung.

Âm thanh chân khí nổ tung vang vọng xung quanh, kình phong lan tràn, cảm giác cực kỳ hỗn loạn.

Mà lúc này, con ngươi của Trương Minh đột nhiên co lại, sau đó ở trong không trung xoay người mấy vòng, Ngân kiếm trong tay cũng xoay chuyển theo, bảo vệ toàn bộ cơ thể.

"Keng, keng, keng..."

Chỉ thấy trong lúc Trương Minh xoay người, xung quanh cơ thể hắn nảy ra từng tia lửa đỏ, kéo theo âm thanh chói tai vang lên.

Thân hình của hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, áo bào phiêu động. Mái tóc đen dài ở trong gió tung bay. Không còn vẻ gọn gàng tiêu sái như lúc đầu.

Trong tay của hắn lúc này còn có nhiều hơn một vật, nhìn kỹ thì chính là dây buộc tóc của hắn. Lúc Trương Minh mở ra nắm tay đang cầm lấy sợi dây buộc tóc, thì phát hiện trong đó còn có một cây thiết châm màu đen.

"Hừ, nhiều thiết châm như vậy mà cũng không trúng một cây, ngươi coi như cũng có chút bản lãnh." Trong mắt Phạm Tuấn Anh hiện lên sự thất vọng, hắn lạnh lùng nói.