Chương 11: Bạch y nhân
“Cái gì, Dư ca vậy mà bị đẩy lui…”
“Không thể nào, Dư ca làm sao có thể bị một tên tiểu tử đánh lui…”
“Dư ca là võ giả chân chính, làm sao lại bị tên tiểu tử kia đánh lui, chẳng lẽ…”
“Hừ, chắc chắn là do Dư ca khinh địch, cho nên mới bị tiểu tử kia đánh lén, mà tiểu tử kia rõ ràng cũng không phải là kẻ bình thường, có thể ở dưới một kích của võ giả còn có thể nhân sơ hở đánh lén được.”
“Đúng, nhất định là tiểu tử kia đánh lén…”
Trong đám cường đạo, nhất thời có không ít âm thanh bàn tán nổi lên. Mọi người làm sao cũng không thể tin tưởng được, một võ giả như Nghiêm Dư lại có thể bị một tên thiếu niên vắt mũi chưa sạch đánh lui. Cho nên trong lòng lập tức muốn tìm ra cái cớ để biện hộ cho sự đả kích tâm thần này.
Trước mặt nhiều người như vậy, bị một tên thiếu niên mà chính bản thân còn coi thường đánh lui, khiến cho Nghiêm Dư cảm thấy trên mặt không chút ánh sáng.
Nghiêm Dư một mực cho rằng nhất định là do bản thân khinh địch mới để lộ ra sơ hở, cho nên mới để tiểu tử kia may mắn tránh được một đao, đồng thời cũng khiến bản thân bị đẩy lui.
Trương Minh ánh mắt bình tĩnh, cảm thấy mình đánh lui Nghiêm Dư cũng không có gì đặc biệt. Một chiêu vừa rồi, nhìn thì hung hiểm nhưng lại có thể nhẹ nhàng hóa giải. Trương Minh lạnh nhạt nói:
“Nếu như ngươi chỉ có chút thực lực ấy, vậy thì hôm nay ngươi chỉ có thể c·hết ở chỗ này.”
Nghiêm Dư nghe được Trương Minh châm chọc thì trong lòng cực kỳ tức giận, cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, hắn quát:
“Tiểu tử đừng có ngông cuồng, chẳng qua vừa nãy do lão tử khinh địch mà thôi, lần này nhất định sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của ta.”
Nghiêm Dư vừa mới nói xong, đại đao trong tay lập tức nâng lên bổ về phía Trương Minh. Đại đao mãnh liệt đánh tới, không khí xung quanh giống như bị xé rách.
Trương Minh ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, vừa nhìn liền tỏ thế đi của đại đao. Nguyên bản Nghiêm Dư muốn một đao chém vào vai phải của Trương Minh nhưng bị hắn nhẹ nhàng nghiêng người tránh đi.
Đao thế của Nghiêm Dư lập tức biến đổi, không đợi đao chiêu đi hết lập tức chuyển hướng chém vào sườn phải của Trương Minh. Ngân kiếm trong tay Trương Minh vốn đã chờ sẵn, lập tức đưa lên đón lấy đao của Nghiêm Dư.
“Keng…”
Tiếng binh khí v·a c·hạm vang lên, đao của Nghiêm Dư bị Ngân kiếm của Trương Minh đánh bật ra. Nghiêm Dư không cam lòng mang theo đại đao lần nữa bổ tới, toàn nhằm những chỗ yếu hiểm trên người của Trương Minh mà đánh.
Đao thế của Nghiêm Dư biến ảo cực kỳ, nhiều lần như muốn chém trúng thân thể Trương Minh, nhưng đều bị Trương Minh đón đỡ hoặc nghiêng người tránh đi. Cuộc chiến nhìn có vẻ rất hung hiểm.
“Vù, vù, vù…”
Đại đao trong tay Nghiêm Dư dồn dập chém ra, giống như cuồng phong quấn tới, bao phủ toàn bộ thân thể của Trương Minh, không khí xung quanh giống như bị xé toạc. Bởi vì đại đao trong tay Nghiêm Dư đánh ra quá nhanh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đao lập lòe trong đêm tối.
Ngân kiếm trong tay Trương Minh vẫn còn chưa ra khỏi vỏ, nhắm thẳng về phía sườn trái của Nghiêm Dư đâm ra ba kiếm liên tục.
Lúc Nghiêm Dư đánh ra một chiêu vừa rồi, đã nghĩ chắc có thể ăn được Trương Minh, bởi vì một chiêu kia lấy tốc độ cực nhanh xuất kích, hầu như bao phủ toàn bộ thân thể của đối phương, khiến cho đối phương không biết nơi nào mà chống đỡ, chỉ có thể bị lưỡi đao chém vào thân thể.
Nhưng hắn thấy Trương Minh lúc này ở dưới một đao gần như không có sơ hở của hắn, chẳng những không phòng thủ mà còn đánh ngược trở lại. Nghiêm Dư trong lòng cười to, thầm mắng Trương Minh ngu ngốc.
Nếu như Trương Minh có thể giống như vừa rồi, thể hiện ra được thân pháp kỳ diệu, đồng thời dựa vào bảo kiếm trong tay may ra có thể đỡ được một đao này của hắn, nhưng bây giờ Trương Minh lại lựa chọn t·ấn c·ông, vậy thì hắn chỉ có thể chờ lưỡi đao găm vào trên thân thể của mình.
Đao thế của Nghiêm Dư không chút dấu hiệu biến đổi, mấy chục ánh đao bao phủ xung quanh cơ thể Trương Minh đột nhiên tụ lại làm một, đao phong bén nhọn rít lên, nhắm thẳng về phía trái tim của Trương Minh.
“Phốc…” Đao của Nghiêm Dư còn chưa chạm vào lồng ngực của Trương Minh, tiếng xương vỡ “răng rắc” vang lên kéo theo đó là một luồng huyết tiễn đột nhiên bắn ra.
Chỉ thấy một kiếm vừa rồi của Trương Minh đánh ra, không ngờ lại đâm trúng sườn trái của Nghiêm Dư, máu tươi theo miệng v·ết t·hương không ngừng chảy xuống.
Nghiêm Dư vội vàng thu lại đại đao bảo vệ cơ thể, một tay ôm lấy sườn điên cuồng lui lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Trương Minh:
“Tại sao… tại sao hắn lại có thể nhìn thấy sơ hở ở trong Cuồng Phong Đao Pháp của ta, điều này… không thể nào…”
Trong lúc Nghiêm Dư còn đang ngây người hoảng sợ, Trương Minh đột nhiên rút kiếm tiến lên. Ngân kiếm ở dưới ánh lửa bập bùng lóe lên tia sáng lạnh lẽo thấu xương.
“Thượng Thụ Khai Hoa.”
Trương Minh trong lòng mặc niệm, đánh ra chiêu thứ nhất trong Đào Hoa Kiếm Pháp, kiếm quang trong đêm tối lóe lên, kiếm hoa như ẩn như hiện.
Trương Minh xuất kiếm cực kỳ mau lẹ, mũi kiếm chỉ trong chớp mắt liền muốn đâm thủng thân thể của Nghiêm Dư.
“Vút!”
Nhưng không đợi mũi kiếm Trương Minh xuyên qua thân thể của Nghiêm Dư, đột nhiên có mấy đạo kình phong bén nhọn từ bên phải bắn tới, muốn xuyên qua đầu của Trương Minh.
Trương Minh biết một kiếm này không thể g·iết được Nghiêm Dư nữa rồi, dứt khoát thu kiếm lại, kiếm thế đột nhiên biến đổi, hướng đạo kình phong ở bên cạnh kia chém tới.
“Keng, keng, keng,…”
Đường kiếm của Trương Minh cực kỳ chuẩn xác, bao phủ toàn bộ mấy đạo kình phong đang bay tới kia, sau đó lưỡi kiếm khẽ rung lên, toàn bộ kình phong đều bị cản lại rơi bịch xuống đất.
Ánh mắt Trương Minh khẽ đảo, phát hiện ở dưới mặt đất xuất hiện mấy cây thiết châm đã bị chặt đứt làm hai.
“Ha ha, không tệ, còn có thể ngăn cản được Hắc Châm của ta cơ đấy.”
Trong đêm tối tĩnh mịch, đột nhiên vang lên một đạo âm thanh, không biết là từ phương nào truyền tới.
Vành tai của Trương Minh khẽ giật, giống như đã xác định được phương hướng chính xác nơi âm thanh phát ra, ánh mắt của hắn cũng theo đó chuyển động.
Từ phương hướng Hắc Châm bắn tới, phía trên một nóc nhà hướng nam, đột nhiên xuất hiện một bạch y nhân.
Bạch y nhân kia trong tay cầm theo một thanh quạt xếp, khẽ phe phẩy ở trước ngực, mái tóc đen dài bay bay trong gió, nhìn có vẻ tiêu sái.
“Thảo khấu Hắc Sơn chớ có làm càn….” Mà lúc này ở phía sau lưng Trương Minh đột nhiên truyền tới âm thanh của Tần trang chủ
Ở phía xa xa, ánh đèn lồng càng lúc càng gần, Tần trang chủ dẫn theo mấy chục gia đinh chạy tới. Mỗi một gia đinh trong tay đều cầm theo đồ vật nông gia dùng làm v·ũ k·hí. Có người cầm cuốc, có người dùng xẻng, cũng lại có người cầm theo ống điếu điêu long khắc phượng chạy tới.
“Bảo vệ tiểu thư, đ·ánh c·hết bọn cường đạo Hắc Sơn…”
“Bảo vệ tiểu thư, đuổi bọn cường đạo Hắc Sơn cút ra khỏi Tần gia trang của chúng ta…”
“Hôm nay lão tử phải cho bọn cẩu tặc kia ăn mấy điếu, không bọn chúng còn tưởng lão tử vui tính đây…”
Không ngừng có tiếng nam gia đinh truyền tới, hô to khẩu hiểu đánh đuổi cường đạo Hắc Sơn bảo vệ Tần tiểu thư.
“Còn có lão nương đây, hôm nay lão nương đè c·hết các ngươi…”
“Đúng, còn có chúng ta, hôm nay kẻ nào muốn bắt Tần tiểu thư, trước hết phải bước qua xác của chúng ta.”
“Cả nhà Tần trang chủ đối xử với chúng ta rất tốt, hôm nay Tần gia g·ặp n·ạn, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, mọi người nhất định phải đồng lòng đánh đuổi bọn cường đạo này.”
Đột nhiên có tiếng nữ nhân từ một hướng khác truyền tới, âm thanh càng ngày càng rõ ràng, mà theo đó mặt đất cũng không ngừng run rẩy. Chỉ thấy ở nơi đó, có một nữ nha hoàn người to như cái thùng phi, dẫn theo một đoàn nữ nha hoàn khác chạy tới, trong tay cũng cầm không ít gậy gộc, khí thế không kém nhóm nam gia đinh kia chút nào.
Tần trang chủ dẫn đầu nhóm gia đinh cùng nha hoàn chạy ở trước tiên, trong tay lăm le kiếm sắc dắt ở bên người, tựa hồ rất có phong phạm của người luyện võ.
Tần trang chủ hoành kiếm đứng ở phía trước bảo vệ Trương Minh, nhìn hắn nói:
“Xin lỗi Trương thiếu hiệp, lão phu đến muộn một chút, thiếu hiệp có sao không?”
“Đa tạ Tần trang chủ quan tâm, Trương Minh vẫn ổn.” Trương Minh thấy Tần trang chủ đến thì lập tức ôm quyền đáp.
“Không sao là tốt, không sao là tốt rồi…” Tần Lăng cũng gật đầu nói.
“Lão gia…” Lúc này từ phía hậu viện đột nhiên truyền tới âm thanh của Tiểu Mai, bên cạnh nàng còn có Tần phu nhân. Tiểu Mai một bên gọi Tần trang chủ, một bên đỡ lấy Tần phu nhân chầm chậm đi tới.
“Quyên nhi…” Tần trang chủ lúc này cũng đã nhìn thấy Tiểu Mai đỡ lấy thê tử của mình chạy tới.
Tần trang chủ lập tức ra hiệu cho người chạy tới đỡ lấy Tần phu nhân. Tiểu Mai một bên nước mắt nước mũi nói:
“Lão gia, tay của phu nhân…”
Tiểu Mai nói không hết lời thì lại khóc nấc lên, Tần Lăng sau khi phát hiện ra tay phải của thê tử mình bị gãy thì trong lòng tức giận, mắng to:
“Bọn tặc khấu khốn kiếp, dám làm cho thê tử của ta b·ị t·hương, các ngươi đúng là chán sống..”
“Phu quân, Ngưng nhi…” Tần phu nhân nhịn đau đưa mắt nhìn Tần trang chủ nói.
“Nàng trước hết quay vào trong dưỡng thương cho tốt, chuyện ở đây giao lại cho ta, ta đảm bảo Ngưng nhi sẽ không có chuyện gì.” Tần Lăng biết ý của thê tử, nhưng nàng hiện tại b·ị t·hương như vậy, nói nhiều không tiện cho lắm, cho nên ông lập tức ngắt lời, sau đó khuyên nhủ thê tử của mình.
“Các ngươi mau dẫn phu nhân vào trong nhà dưỡng thương.” Tần Lăng liếc mắt nhìn mấy nha hoàn phía sau dặn dò một hồi.
“Dạ, lão gia.” Sau khi được Tần Lăng dặn dò, lập tức có nha hoàn đáp lại, sau đó tiến lên khiêng Tần phu nhân đi dưỡng thương.
Tần Lăng lúc này đột nhiên đứng lên, nhìn về phía Nghiêm Dư đang đứng ôm sườn quát:
“Nghiêm Dư, hôm nay lão phu liều mạng với ngươi…”
“Ta sợ ngươi sao?” Nghiêm Dư vành mắt đỏ hoe, liếc mắt nhìn Tần Lăng sau đó cười khẩy một tiếng.
“Ngươi…” Vẻ mặt Tần Lăng đỏ bừng, trong lòng cực kỳ phẫn lộ, đang định xông lên liều mạng với Nghiêm Dư thì đột nhiên bị Trương Minh ở bên cạnh cản lại:
“Tần trang chủ bình tĩnh, ở đây còn có người khác…”
Trương Minh vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía nóc nhà hướng nam nơi bạch y nhân đang đứng.