Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Đế

Chương 10: Trương Minh tương trợ (2)




Chương 10: Trương Minh tương trợ (2)

Sau khi Trương Minh quyết chí chạy tới hậu viện giúp đỡ, Tần trang chủ trong lòng cảm kích vô cùng, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy hổ thẹn, bản thân đường đường là một vị trang chủ, vậy mà cường địch đánh tới tận hậu viện nhà mình cũng chẳng có chút sức lực chống đỡ nào.

Tần trang chủ ý thức được sự tình không hề đơn giản, nghĩ tới nữ nhi của mình còn ở trong hậu viện rất có thể sẽ gặp phải tao ngộ bất trắc, mà thê tử vừa nãy tâm thần bất định cũng đã chạy tới chỗ con gái. Trong lòng Tần trang chủ có một cỗ dự cảm không lành, lập tức triệu tập gia đinh trong trang cầm theo v·ũ k·hí chạy tới hậu viện trợ giúp Trương Minh.

“Trương tiểu ca kia vừa nhìn liền biết cũng là người có tài nghệ trong mình, thế nhưng cầm đầu đám cường đạo kia là Nghiêm Dư lại không hề đơn giản chút nào. Nghiêm Dư là một võ giả, so về sức mạnh, những võ sĩ bình thường kia làm sao sánh được.”

Tần Lăng lúc này lại cảm thấy có chút áy náy, đáng lẽ ra ban đầu ông phải nhắc nhở Trương Minh cẩn thận mới đúng, nhưng lúc đó trong lòng tâm thần bất định, mọi việc đều có chút mơ hồ, quên mất nhắc nhở Trương Minh.

Võ giả kia đã vượt qua khỏi phạm trù của võ sĩ bình thường. Võ sĩ bình thường chỉ là những người có chút tài nghệ trong mình, học một ít quyền cước, có thể tự mình bảo vệ bản thân.

Nhưng võ giả kia lại hoàn toàn khác, dưới sự gian khổ tập luyện cùng với việc ngâm thuốc nước đều đặn, da thịt đã hoàn toàn xảy ra sự biến đổi.

Xương cốt và da thịt trở lên cứng cáp hơn rất nhiều, có thể đơn giản đấm vỡ một khối đá cứng rắn, thậm chí có thể đá cong gậy sắt, năng lực cực kỳ mạnh mẽ.

Trương Minh chỉ mới mười năm mười sáu tuổi, ngoài dáng người cao ráo ra thì thân hình cũng hết sức bình thường, cho dù có giỏi võ công đi chăng nữa thì cũng khó mà chống lại một võ giả như là Nghiêm Dư.

“Chỉ mong Trương tiểu ca thực sự có tài nghệ hơn người, có thể chống đỡ Nghiêm Dư một lát, đợi ta mang gia đinh đến trợ giúp, cho dù không đánh lại Nghiêm Dư thì cũng có thể chạy trốn.” Tần Lăng lúc này cũng chỉ biết cầu may, hy vọng Trương Minh có thể chống đỡ tới lúc ông ta đến nơi.

……………..

Ở hậu viện lúc này, dưới mặt đất không ngừng truyền ra tiếng rên rỉ, năm tên lâu la bị Trương Minh đá một cước thế mà mãi cũng không đứng lên được, đau đớn tới mức ngũ quan vặn vẹo.

Nghiêm Dư thấy đám lâu la kia ngay cả một thiếu niên nhỏ yếu cũng không đánh lại được thì trong lòng giận lắm, ra hiệu cho mấy tên lâu la phía sau tới kéo đám ăn hại kia trở về.

Nghiêm Dư lúc đầu còn có chút coi thường Trương Minh, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Minh có thể đánh bại cùng lúc năm tên lâu la chỉ trong chớp mắt thì y đã thận trọng hơn rất nhiều.



Nghiêm Dư cẩn thận đưa mắt đánh giá Trương Minh một vòng, sau đó ánh mắt lập tức dừng lại ở trên thanh Ngân kiếm. Hắn thốt lên:

“Thật là một thanh bảo kiếm.”

Lúc này trong lòng Nghiêm Dư có chút rạo rực, bản thân hắn là một võ giả truy cầu lực lượng cực hạn của võ đạo, làm sao có thể không yêu thích bảo khí cho được. Ngoài kỹ nghệ tự thân luyện tập, có một kiện bảo khí thích hợp sẽ tăng lên không ít sức mạnh cho Võ giả, trong lúc chiến đấu có thể dựa vào bảo khí mang tới kinh hỉ không ngờ tới.

Lúc này lực chú ý của Nghiêm Dư đã bị thanh bảo kiếm kia thu hút, cho dù trước đó Trương Minh thể hiện ra năng lực không tầm thường thì hắn cũng chẳng để trong mắt. Theo Nghiêm Dư thấy, Trương Minh bất quá chỉ là so với đám lâu la kia của mình mạnh hơn mà thôi, chứ làm sao có thể so sánh với một Võ giả như hắn được.

Nghiêm Dư trong lòng cực kỳ vui vẻ, ban đầu y còn muốn Trương Minh cút đi, nhưng bây giờ đã nhìn thấy bảo kiếm trong tay Trương Minh, làm sao y có thể để Trương Minh dời đi dễ dàng như vậy được.

Nghiêm Dư cố gắng kìm nén sự vui mừng, nhìn về phía Trương Minh với ánh mắt lạnh băng:

“Hừ, tiểu tử ngươi cũng khá lắm, thì ra trong mình cũng có chút tài nghệ, nếu không làm sao dám chặn đường ta được.”

Trương Minh đáp:

“Ngươi cũng không cần đề cao bản thân quá lên như vậy. Ta khuyên ngươi trước hết nên thả Tần tiểu thư ra.”

Nghiêm Dư lúc này cũng cảm thấy Trương Minh quá mức ngông cuồng, thế mà dám ở trước mặt hắn yêu cầu thả người. Nghiêm Dư trong lòng có điều suy nghĩ, sau đó quan sát thật kĩ Trương Minh một lần nữa.

Hắn thấy Trương Minh đúng là một tên thiếu niên tuấn tú sáng ngời, đôi mắt đen nháy thâm thúy trầm ổn, mày kiếm mũi cao, ngũ quan đoan chính, tướng mạo cực kỳ bất phàm. Trên người phát ra tiên khí như ẩn như hiện, giống như từ khi sinh ra đã có, ăn sâu vào trong cốt cách, để cho hắn đứng giữa ngàn người cũng có cảm giác nhân trung chi long.

Nghiêm Dư trong lòng có chút hiểu ra, hắn đột nhiên cười phá lên:



“Ha ha, ta cứ nghĩ làm sao giữa đường lại xuất hiện một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, thì ra là muốn anh hùng cứu mỹ nhân.”

Nghiêm Dư nói xong lại nhìn về phía Tần Ngưng, châm chọc một tiếng:

“Đúng là rất đẹp đôi, thì ra ngoài tên tiểu tử ở Khương gia kia, lại còn có một tên tiểu tử khác, bảo sao dám nhiều lần từ chối trại chủ nhà chúng ta.”

Tần Ngưng bị Nghiêm Dư nói như vậy thì quả thực trong lòng mơ hồ không biết xảy ra chuyện gì, đợi cho nàng tỉnh hồn lại, sau đó mới để ý thấy ở phía trước có một thiếu niên.

Lúc Tần Ngưng nhìn thiếu niên kia, trong mắt nàng cũng toát lên sự kinh diễm, thiếu niên kia quả thực anh tuấn tiêu sái không gì sánh được, đôi mắt thâm thúy như chứa ngàn vạn vì sao, khiến cho trái tim của Tần Ngưng không ngừng nhảy lên, gương mặt bất chợt đỏ hồng một mảnh.

Nghiêm Dư thấy vẻ mặt của Tần Ngưng như thế thì cũng đã xác định, trong lòng thầm mắng đúng là một đôi cẩu nam nữ.

Lúc này Trương Minh cũng chỉ có thể âm thầm cười khổ trong lòng, không ngờ lại bị người khác hiểu nhầm là nam nhân của Tần tiểu thư. Nhưng hắn biết càng giải thích thì hiểu nhầm càng lớn, cho nên hắn lựa chọn im lặng.

Nghiêm Dư nhìn Trương Minh nói:

“Tiểu tử, mặc dù thân thủ của ngươi không tệ, nhưng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, chút thực lực ấy còn chưa đủ nhìn đâu.”

Trương Minh mặt không b·iểu t·ình, lạnh nhạt đáp:

“Đủ nhìn hay không, tới thử là biết. Một đám tặc khấu, ta còn chưa để vào mắt.”

“Ha ha ha….” Nghiêm Dư đột nhiên ngựa mặt lên trời cười to, giống như vừa nghe được sự tình gì nực cười lắm. Trong lòng y cũng thầm mắng “đúng là một tên tiểu tử ngông cuồng”.

“Đúng là nhóc con chưa ráo máu đầu, chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Để bản đại gia xem xem, ngươi rốt cục ỷ vào cái gì, mà lại dám phách lối như thế.”

Nghiêm Dư trong lòng đã không nhịn được nữa rồi, thanh Ngân kiếm kia quả thực là quá bắt mắt, hắn cũng không muốn tốn thời gian ở đây nói nhảm, trực tiếp g·iết tên tiểu tử kia rồi đoạt lấy bảo kiếm là được.



“Ngươi hẳn là ỷ vào thanh bảo kiếm kia đi, nhưng đáng tiếc, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy, cho dù ngươi nắm giữ bảo kiếm, nhưng lại không có thực lực bảo vệ nó. Vậy ngươi cũng chỉ có thể đi tìm c·ái c·hết.”

Nghiêm Dư vừa mới nói xong, khí thế trên người lập tức bộc phát, hắn hét to một tiếng, cả người giống như mũi tên lao nhanh về phía trước. Đại đao trong tay nâng lên, lưỡi đao nhằm thẳng đầu lâu của Trương Minh bổ tới.

Nghiêm Dư ánh mắt ẩn chứa sát khí, lạnh giọng nói:

“Tiểu tử ngông cuồng, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh của một võ giả chân chính.”

Nghiêm Dư không hổ là một võ giả, bộ pháp cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt, khoảng cách ba trượng đã bị hắn rút ngắn chỉ còn năm bước. Lưỡi đao lướt qua không khí phát ra tiếng xé rách chói tai, đao phong cuồn cuộn ập tới, nhắm thẳng về phía Trương Minh.

Khí thế trên người Nghiêm Dư tỏa ra kết hợp với sát khí, tạo thành một tầng khí tràng như có như không bao phủ Trương Minh, nếu đổi lại là một người khác, chỉ sợ đã bị khí tràng của Nghiêm Dư dọa đái ra quần.

Trương Minh mặt không đổi sắc, dưới một đao của Nghiêm Dư chém tới, hắn bất vi sở động. Cho tới khi lưỡi đao chỉ cách đầu mình một khoảng nửa mét, Trương Minh mới lạnh nhạt nói ra:

“Quá chậm…”

Trương Minh vừa nói thì thân hình cũng khẽ chuyện động, hắn bước về phía trước một bước, vậy mà vừa vặn tránh đi một đao của Nghiêm Dư, khiến cho một đao kia chém vào khoảng không, còn thân thể Trương Minh đột nhiên giống như cư thạch va vào trong ngực Nghiêm Dư.

“Bịch, bịch, bịch…”

Nghiêm Dư bước chân trầm trọng đạp dưới mặt đất, lùi lại năm sáu bước mới có thể đứng vững lại. Ánh mắt của hắn có chút hoảng sợ:

“Không thể nào, làm sao có thể như vậy…”

Nghiêm Dư giống như trong mộng, làm sao cũng không thể tin được mình bị một tên thiếu niên miệng còn hôi sữa đánh lui. Hắn cực kỳ không cam lòng, đồng thời cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ.

“Nhất định là do ta khinh địch…”