Chương 7: Một tháng sau
Một tháng sau...
Núi Hắc Nữ là một ngọn núi đá nhỏ nằm ở phía nam nước Thiên Sơ, dưới chân núi có một thôn trang nhỏ tên là Lạc Hoang, xung quanh thôn được bao bọc bởi thiên nhiên.
Phía tây được bao phủ bởi một cánh rừng trúc xanh mướt, nếu nhìn từ trên cao không khác nào một bãi cỏ được cắt tỉa bằng phẳng.
Phía đông là một con sông Di Tượng được hình thành bởi một binh đoàn Tượng binh đi qua tạo thành một con đường mòn sâu mười mấy mét còn nước sông là do những đợt mưa triền miên của nhiều năm về trước tạo thành nên nước sông vô cùng tinh khiết đứng từ trên bờ có thể nhìn thấy luôn cả đáy sông.
Phía nam là núi Hắc Nữ vô cùng dóc, sườn núi có phần hơi nghiêng, vào mỗi buổi chiều tà thì ngọn núi tạo ra một cái bóng đen lớn nhìn không khác gì một nữ nhân có thân hình thướt tha yêu kiều đang nghiên người nhảy múa, nên chính vì vậy mới có tên là núi Hắc Nữ... Và cuối cùng phía bắc là một con đường nhỏ dẫn đến kinh đô của nước Thiên Sơ do Minh Hoang Đại Đế đời trước cho người mở con đường này, đây là một thôn không mấy khang trang giàu có nhưng lại có được phong cảnh hữu tình trời cho.
"Chúng mình cùng chơi đuổi bắt đi!"
"Được."
"Nghe hay đấy!"
Trong thôn tuy không đông người nhưng luôn luôn có âm thanh của đám trẻ con đùa giỡn nên lúc nào không khí cũng nào nhiệt, nhưng có một đứa nhóc lại không chơi cùng đám trẻ con trong thôn mà lại đứng núp phía sau gốc cây nguyện ước rồi lặng lẽ quan sát.
Khuôn mặt đứa nhóc đeo một chiếc mặt nạ con gấu trúc, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bằng ngọc, thân hình có phần gầy gò mặc y phục màu đỏ vô cùng tươm tất.
"Thiên ca ca lại đây cùng chơi nè!" Một bé gái khoảng tầm bảy tuổi, khuôn mặt xinh xắn đôi mắt to tròn đang vẫy tay về phía đứa nhóc đứng sau góc cây.
Đứa nhóc sau gốc cây không ai khác chính là Lý Thiên. Sau khi Lý Thanh Hạc đi, thì Lý Thiên được cha mẹ hiện tại đưa đến thôn Lạc Hoang này sinh sống và trị thương. Bây giờ thương thế trong cơ thể Lý Thiên cũng đã được khỏi.
"Ta... Ta sắp phải về nhà rồi!" Lý Thiên ấp úng trả lời bé gái vừa nảy.
"Thiên nhi! Về thôi!" Một người dáng vẻ mập mạp thân hình cao lớn, khuôn mặt tròn trịa, đứng sau lưng Lý Thiên, tay đang cầm một bó rau.
"Dạ! Tam thúc..." Lý Thiên xoay người đi theo phía người được gọi là Tam thúc đó nhưng không quên vẫy tay tạm biệt bé gái lúc nảy: "Yến Ninh ta phải về rồi... Tạm biệt!"
Bé gái được gọi là Yến Ninh cũng vẫy tay chào lại rồi đứng lẳng lặng nhìn bóng lưng của Lý Thiên từ từ rời đi, sau đó mới quay sang tiếp tục chơi đùa cùng lũ trẻ trong thôn.
Phía cuối thôn là căn nhà tranh mà hiện tại Lý Thiên đang sinh sống. Căn nhà được làm hoàn toàn bằng tre, hai bên nhà có rất trồng nhiều cây mai cao hơn cả ngôi nhà che mát toàn bộ xung quanh đó, trước cửa nhà có một bộ bàn ghế làm bằng đá được đặc trên khoảng đất trống.
Có một người phụ nữ với vẻ ngoài như tiên nữ mặc một bộ hồng y đặc trưng, ngồi chéo chân trên một chiếc ghế đá đó, khuôn mặt xinh đẹp một cách mê người, còn thân hình thì thướt tha, người này không ai khác mà chính là nhị đệ tử Tô Y Kì người mẹ bất đắc dĩ của Lý Thiên, nhưng nhìn điệu bộ có vẻ đang tức giận điều gì đó.
"Kêu tên c·hết tiệt đó đi mua rau đúng là sai lầm!" Chân mày Tô Y Kì nhíu lại, trên tay con cầm một cái chảo.
"Thôi... Thôi! Nóng tính mau già lắm!" Một âm thanh từ trong nhà phát ra, một bóng dáng người dần dần hiện ra, người đó ngồi trên một chiếc xe lăng được làm bằng gỗ đang từ trong nhà đẩy ra.
Âm thanh cót két chiếc xe lăng phát từ từ đến gần người Tô Y Kì đó.
Người ngồi trên chiếc xe đó là một người trung niên mặc y phục màu nâu, khuôn mặt tuấn tú có để râu ria mép, đôi tay vẫn luôn đặc ở hai bên bánh xe.
"Tứ đệ nói đúng, giận là mau già, giận là mau già..." Tô Y Kì quay sang nhìn người được gọi là tứ đệ đó rồi đi lại gần chiếc xe lăng: "Thế thì ta phải trút giận mới được!"
Lời nói còn chưa dứt thì đã thấy cái chảo bay đến trước mắt người sư đệ mặc y phục màu nâu đó.
Chỉ nghe một tiếng keng thì cái chảo đã bay về tay người phụ nữ, trên cái chảo đã móp vào một lỗ, khuôn mặt người sư đệ đó đã dính đầy lọ, máu mũi cũng chảy ra.
"Sư tỷ, ta đã thành ra như vậy rồi tỷ không nhẹ tay được à?" Người sư đệ lúc này đã bỏ tay ra khỏi bánh xe mà ôm cái mũi của mình.
"Thành ra như vậy rồi mà vẫn còn thích chọc ta. Đáng đánh!" Người phụ nữ cao giọng nói.
Bỗng nhiên lúc này một âm thanh quen thuộc vang lên.
"Sư tỷ! Ta mua rau về rồi!"
Người chưa đến mà âm thanh đã đến.
"Được. Về đúng lúc lắm!" Tô Y Kì nhếch miệng cười, đi ra trước sân trên tay vẫn nắm chặc cái chảo đó, khí thế bừng bừng.
"Sát khí." Cách ngôi nhà tranh chỉ trăm bước chân thì người trung niên mập mạp đó bỗng dưng dừng lại, khuôn mặt đã đổ đầy mồ hôi: "Lý Thiên mau đem rau về cho mẫu thân đi, ta nhớ ra có việc bận ta phải đi trước."
Người trung niên đó đưa bó rau cho Lý Thiên mà tay chân rung rẩy.
"Dạ. Vậy thúc mau đi đi. Mẫu thân mà đến là thúc khỏi đi đó." Lý Thiên lúc này đang đeo chiếc mặt nạ gấu trúc nên không thể nhìn ra được vẻ mặt, nhưng cả cơ thể thì rung bần bật chắc hẳn là đang cười.
Lý Thiên cảm nhận được sát khí? Không, Lý Thiên vốn dĩ là một đứa bé thông minh nên có lẽ cũng hiểu được tính khí của mẫu thân mình.
Tam thúc vừa xoay người định bỏ đi, thì một bóng đen bay xẹt tới, không phải ám khí mà là cái chảo của người sư tỷ. Cơ thể Tam thúc mập mạp nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn chỉ nhoài người một cái là đã né được, cái chảo bay vụt qua cấm sâu xuống đất chỉ còn nhìn thấy nữa cái chảo ngoi trên mặt đất.
Một bóng hồng từ ngôi nhà tranh bay đến, rồi đứng bên cạnh Lý Thiên: "Né. Hay lắm, hôm nay còn dám né! Vậy thì ta cho ngươi né tiếp..."
"Sư tỷ! Ta biết sai rồi, tha cho đệ lần này đi!" Tam thúc khoanh tay đứng thẳng người, giọng nói đầy thành khẩn.
"Tha?" Tô Y Kì liền định lao đến phía Tam thúc nhưng lại bị một bàn tay kéo lại.
"Mẫu thân! Tha cho Tam thúc đi, bây giờ con đói rồi." Tay phải Lý Thiên đưa lên tháo chiếc mặt nạ gấu trúc trên mặt xuống, để lộ khuôn mặt bị bỏng ở bên má trái, trên miệng thì nở một nụ cười hồn nhiên.
Tô Y Kì lại thật sự tha cho Tam thúc, trên miệng bắt đầu nở một nụ cười, sát khí tiêu tan, bây giờ lại trở thành một mỹ nhân dịu dàng: "Được. Để mẫu thân đi nấu cơm."
Tô Y Kì nói xong liền cầm lấy bó rau trên tay Lý Thiên rồi xoay người đi về nhà, tướng đi vô cùng quyến rũ.
Sau đó Tam thúc vô cùng mừng rỡ chạy đến ôm lấy Lý Thiên, mọi cảm xúc đều thể hiện trên giọng cười ha hả: "Con đúng là phật sống cứu độ chúng sinh!"
"Thúc đừng gặp người khác uống rượu là thèm, đi mua rau mà ngồi uống rượu đến tận trưa!" Lý Thiên thở dài, giọng nói chậm rãi.
"Sao con biết?" Giọng điệu của Tam thúc vô cùng ngạc nhiên.
"Đương nhiên là con biết rồi, con còn biết thúc còn thiếu hai bình Kim Sơn, của bà chủ Tra nữa." Lý Thiên lắc đầu trả lời nghi vấn của Tam thúc.
Lúc này mặt mày của Tam thúc đã tái xanh, chân mềm nhũn, cầm lấy tay Lý Thiên còn miệng gặng từng chữ một: "Thiên nhi! Từ trước tới giờ thúc luôn yêu thương và che chở con, con chính là thứ quý giá nhất của thúc, nên con..."
"Không nói chuyện thúc nợ rượu cho mẫu thân của con biết." Tam thúc chưa dứt lời thì Lý Thiên đã hiểu.
"Ha ha, trẻ con dễ dạy." Tay Tam thúc vỗ lên vai Lý Thiên miệng cười không ngớt: "Mau về ăn cơm thôi."
Sau đó cả hai đều từ từ đi về nhà.
Phục Hưng quốc.
Sau ngày t·hảm k·ịch của Mộc gia không bao lâu, vua Lê Khang đột ngột q·ua đ·ời do bệnh nặng, nhị hoàng tử Lê Thực lên tiếp nhận ngôi vị hoàng đế. Vị hoàng đế mới lên tính tình ngang ngược, làm mọi việc theo cảm tính, g·iết tất cả quan thần có ý chống đối, liên tục tăng thuế khiến dân oán hận, hắn ta chú trọng đầu tư vào việc đào tạo q·uân đ·ội để xăm chiếm các nước xung quanh.
Nhưng đối với Thiên Sơ quốc lại không thể t·ấn c·ông. Bởi vì năm xưa Phục Hưng quốc và Thiên Sơ quốc thật ra lại chính là một, sau đó Lê Khang là một quan thần trong triều lập mưu xây dựng thế lực rồi khởi quân tạo phản, vì bị t·ấn c·ông bất ngờ nên hoàng đế Ngô Tầm Mệnh không kịp cầu viện binh ở các Châu nên b·ị đ·ánh lui xuống phía nam. Không chỉ kinh thành Thăng Long bị chiếm giữ, còn bắt giữ đại hoàng tử Ngô Kiệt và năm trong số chín Châu đã nằm dưới tay Lê Khang sau đó lập ra Phục Hưng quốc.
Hoàng đế Ngô Tầm Mệnh liền đích thân đi đến làng Phù Đổng nhờ một người. Người đó không ai khác mà chính là đại tướng quân Thánh Gióng( Phù Đổng Thiên Vương) năm xưa, ngài ấy đã từ quan về quê từ lâu nhưng với tình hình hiện giờ người có thể giúp Ngô Tầm Mệnh chỉ có người này mà thôi. Niệm tình năm xưa nên Thánh Gióng đã đồng ý giúp đỡ, ngài cầm một cây côn có hình thù giống cây tre được làm bằng thép cùng với con Thiết Mã của mình, đánh thẳng đến kinh thành Thăng Long ép hoàng đế Lê Khang thả người, trên dọc đường không một ai cản nổi ngài, nhưng khi ở kinh thành lại gặp một địch thủ ngang tài ngang sức, người đó tự xưng là Hải Thánh, trận chiến đó diễn ra hai ngày một đêm, gần một nữa khu vực kinh thành bị ảnh hưởng bởi trận đấu đó, khiến mọi từ tan nát.
Nếu cứ tiếp tục đánh thì đừng nói nữa cái kinh thành, mà cả kinh thành e là cũng tan tành, nên hoàng đế Lê Khang cũng phải bấm bụng đồng ý thả người, rồi kí hiệp định ngưng chiến với hoàng đế Ngô Tầm Mệnh trong vòng mười năm không giao chiến. Từ lúc đó đất nước đã bị chia cắt hoàn toàn, Ngô Tầm Mệnh giữ bốn Châu ở phía nam là: Diễn Châu, Phong Châu, Ái Châu, Trương Châu, lập nên Thiên Sơ, xây dựng kinh thành ở Diễn Châu, đặc tên là Hạ Long.