Chương 6: Gặp lại
Đoàn người của Dừng Chân Tự tiến ra khỏi đám đông.
Bỗng nhiên có một giọng gọi lại.
"Tỉnh Thức Đại Sư chờ một chút... Ta vừa có một tin mới muốn công bố." Âm thanh từ một người đứng trên mái nhà của Cận Thuần Môn, trên lưng cõng theo một cái trống màu đen.
"Là Mạc Hàn Triết!" Mọi người ở phía dưới chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra thân phận người đang đứng trên mái nhà.
Hắn ta không ai khác mà chính là một trong ba người truyền tin nhanh nhất của Cần Thuần Môn.
"Ồ! Còn chuyện gì nữa sao?" Người được gọi là Tỉnh Thức Đại Sư đáp lời.
Mạc Hàn Triết thân thể đang đeo một cái trống nhìn vô cùng cồng kềnh nhưng chỉ nhúng mũi chân một cái đã nhảy đến phía Giang Hồ Sinh Cư Bảng.
"Hảo khinh công!" Một người phụ nữ mặc y phục màu xanh nhạt, ngồi trên một cái ghế gỗ trong Cận Thuần Môn, xung quanh còn có những cọng lông chim bay phấp phới.
"Linh Ngân cô nương quá khen rồi." Mạc Hàn Triết đáp trên cái bảng, cao giọng nói tiếp: "Ngày hôm qua, Tinh Tú Kiếm Tiên - Trùng An Ngộ hỏi kiếm với Hư Không Kiếm Thánh - La Chư Tôn... "
"Cái gì? Trận giao đấu như vậy mà ta lại bỏ lỡ... Vậy ai thắng?" Chưa dứt lời thì một thanh niên đã cắt lời, người này dáng người cao ráo mặc y phục màu trắng pha một lẫn chút xanh, khuôn mặt thì ưa nhìn, sau lưng cũng đeo một thanh kiếm, trên chuôi kiếm có khắc hình đám mây đặc trưng của phái Du Vân.
"Hàn Hồ huynh... Ta còn chưa nói hết mà!" Mạc Hàn Triết nhìn về phía người được gọi là Hàn Hồ, khóe miệng có phần nhích lên.
"Ha ha, Triết huynh thứ lỗi, tại ta cũng là người luyện kiếm nên khi nghe đến vấn kiếm thì cả người đều nóng lên, nên không kiềm được cảm xúc. Huynh cứ nói tiếp đi..." Hàn Hồ hưng phấn trả lời, chân thì đặt lên chiếc ghế gần đó, tay thì rút thanh kiếm phía sau ra điệu bộ múa may.
Là một người có niềm đam mê với kiếm thì đương nhiên khi nhắc đến vấn kiếm, thì bản thân Hàn Hồ cũng sôi sục lên. Huống hồ từ xưa đến nay, người có tư cách để Hư Không Kiếm Thánh - La Chư Tôn lại rất ít. Ông ấy chính là một tượng đài của đỉnh cao kiếm thuật mà những người luyện kiếm muốn hướng đến cũng là người viết ra bảng kiếm phổ, mọi thanh kiếm được rèn ra đều được đưa đến tay của Hư Không Kiếm Thánh để sử dụng thử.
Nhìn Hàn Hồ hưng phấn như vậy, khiến mọi người xung quanh cười ồ lên, không khí cũng thay đổi nhanh chóng, không còn vẻ u ám lúc nảy.
"Mạc Hàn Triết, ngươi nói tiếp đi." Một giọng nói êm ái cất lên từ một cô nương, cô ấy mặc một bộ y phục màu cam, để lộ phần eo trắng trẻo thon thả ra ngoài và khuôn mặt đẹp một cách ma mị.
"Ờ... Ờ, ta định nói gì quên mất tiêu rồi!" Mạc Hàn Triết nhìn về phía cô nương vừa nói thì tay chân đã cứng đờ ra, đến cả đang nói gì cũng quên mất.
"Nói đến... ai là người thắng?" Một nam nhân đang ôm một cây côn trả lời hắn. Người này đội một cái nón lá, mặc một bộ giáp sắt trong đã hơi cũ kĩ, tay còn thêm một bình rượu hồ lô.
"À. Kết quả thì là hòa. Nhưng xét về mặt khác thì Tinh Tú Kiếm Tiên đã thua. Bởi vì Hư Không Kiếm Thánh có vẻ chưa tung hết sức còn chỉ sử dụng một thanh kiếm rỉ sét, còn Tinh Tú Kiếm Tiên lại khá chật vật, với lại còn sử dụng Tinh Tú kiếm, thanh kiếm xếp thứ tư trong bảng kiếm phổ." Mạc Hàn Triết chậm rãi kể từng chi tiết cho mọi người ở đó cùng nghe: "Hai người giao đấu ở Kiếm Các, làm sập luôn căn nhà của Loạn Chùy - Lạc Huy Hoàng dùng để rèn binh khí."
Mọi người nghe lời tường thuật của Mạc Hàn Triết xong đều xôn xao, chỉ riêng Hàn Hồ lại im lặng. Hắn ta không sôi nổi như vừa nảy, nhưng thanh kiếm của hắn lại rất sôi nổi, thanh kiếm đó ngâm vang ầm ĩ như là cũng muốn được đến nơi đó để hỏi kiếm.
"Được! Chúng ta cũng đi hỏi kiếm." Hàn Hồ bỗng hét lên, khiến mọi người đều giật mình.
"Ta khuyên huynh đừng đến, Loạn Chùy vừa bị tổn thất tài sản, nên tính tình hơi nóng, huynh đến đó chưa kịp gặp Hư Không Kiếm Thánh đã bị hắn đ·ánh c·hết rồi." Mạc Hàn Triết lắc đầu thở dài, cố gắng ngăn cản Hàn Hồ, nhưng lời nói chưa dứt thì Hàn Hồ đã biến mất.
"A di đà phật! Lại phải cầu siêu thêm một người rồi... " Tỉnh Thức Đại Sư mở miệng cười nhẹ.
"Để ta đuổi theo hắn!" Mạc Hàn Triết liền tung người đuổi theo.
"Ha Ha, Đại Sư cũng thích đùa nữa à?" Nam nhân mặc bộ giáp cắm cây côn xuống đất, tay thì khoác lên vai Tỉnh Thức Đại Sư.
"Ta đã sáu mươi tuổi rồi, không hài hước một xíu thì sao mà sống nổi với cái thế giang lạnh nhạt này." Tỉnh Thức Đại Sư cười nhẹ. Sau đó gọi các đệ tử phía sau rồi chậm rãi bước đi, nhưng không quên chào tạm biệt người trước mặt: " Chúng ta về Tự! Từ Nghiêm thí chủ có ta phải đi trước, có rảnh đến tự đọc kinh uống trà!"
"Ha ha, uống trà thì được... Còn đọc kinh thì khỏi đi." Người được gọi là Từ Nghiêm chỉ biết gãi đầu cười gượng. Trong giang hồ ai cũng biết hắn ta là một người một chữ bẽ đôi cũng không biết.
Nghe xong tin tức thì mọi người ở nơi đó đều bỏ đi chỉ một số ít người vẫn ở lại để xem hôm nay còn tin tức nào nữa không, cũng có người chạy theo Hàn Hồ để xem trận tỷ thí.
Rừng Dạ Cát.
Trong cánh rừng tĩnh lặng, gió thổi nhè nhẹ chim thì không kêu, cũng không có những loài thú to gần đó nhưng lại có ba người đang ở tại đó.
Một cô nương mặc hồng y, một người mập mạp đang nằm ngủ và một người thanh tú đeo một rương sách sau lưng.
Người đeo rương sách có vẻ đang sốt ruột, hắn ta chỉ im lặng rồi đứng lên ngồi xuống.
"Sao sư phụ còn chưa đến?" Đến bây giờ người đeo rương sách mới cất giọng.
"Muội cũng không biết! Nhưng mà được gặp huynh là ta đã vui rồi, sư phụ có đến hay không thì ta cũng mặc kệ!" Cô nương mặc hồng y nhìn người đeo rương sách một cách say đắm.
"Hắt xì!"
Một cái bóng to lớn đáp trên cành cây.
"Là ai?" Người đeo rương sách lấy trong rương ra một cây kiếm gỗ, thế thủ vững chắc.
Cô nương mặc hồng y cũng giật mình bởi tiếng hắt xì đó, liền quay sang đá vào bụng tên mập đang nằm ngủ: " Mau dậy!"
"Có chuyện gì?" Người mập mạp bị ăn một đá liền bất giác ngồi bật dậy, khuôn mặt đầy tỉnh táo.
"Là ta! Sư phụ bị mặc kệ!" Cái bóng lớn đó từ từ đáp xuống, một con hạc to lớn phe phẩy cái cánh làm các lá cây rụng dưới đất bay tung tóe, có một lão già từ trên lưng con hạc nhảy bậc xuống trên lưng còn cõng theo một đứa nhóc.
"Là sư phụ!"
"Bái kiến sư..." Cả ba người phía dưới đều đồng thanh cất tiếng.
"Thôi khỏi đi... " Lão già vừa nhảy xuống liền cắt lời cả ba người.
Bóng người thướt tha thoáng chốc đã đứng trước mặt lão già.
Lão già này đương nhiên chính là Quỷ Tiên - Lý Thanh Hạc và Lý Thiên, trong giang hồ ai cũng biết Quỷ Tiên có nhận bốn người đệ tử, người cõng rương sách chính là đại đệ tử là Lưu Chí Vĩ, cô nương mặc hồng y là nhị đệ từ Tô Y Kì, người mập mạp là tam đệ tử Thạch Lâm, còn tứ đệ tử Chu Nguyên Di Tú hiện tại không có mặc tại đây.
"Sư phụ... giận con sao?" Cô nương mặc hồng y bĩu môi, dùng đôi mắt long lanh nhìn Lý Thanh Hạc.
"Ta nào dám." Lý Thanh Hạc bị điệu bộ làm nũng đó làm cho xiêu lòng.
"Đây là... " Người cõng rương sách nhìn về đứa nhóc sau lưng Lý Thanh Hạc.
"Nó tên Lý Thiên, hôm nay ta đem nó đến đây để nhờ các con chăm sóc một thời gian." Lý Thanh Hạc khom người để cho Lý Thiên trèo xuống, sau đó chỉ tay vào cô nương mặc hồng y và người thanh niên đeo rương sách : "Đây là phụ thân và mẫu thân của con!"
"Phụ thân? Mẫu thân?" Lý Thiên ngơ ngác nhìn hai người đồ đệ của Lý Thanh Hạc. Nhưng sau đó liền chạy đến ôm chằm lấy cô nương mặc hồng y: "Mẫu thân! Là mẫu thân!"
"Không lẽ sư phụ định..." Người cõng rương sách cũng mơ hồ đoán được ý định của Lý Thanh Hạc.
"Đúng như những gì con đang nghĩ." Lý Thanh Hạc đương nhiên cũng hiểu đại đồ đệ của mình đang nghĩ gì nên liền lập tức trả lời.
"Vậy khi nào sư phụ mới đến đón Lý Thiên." Người cõng rương sách sờ vào bàn tay Lý Thiên, rồi bắt đầu nói tiếp: "Kinh mạch của nhóc b·ị t·hương?"
"Đúng là b·ị t·hương, nhưng sẽ mau khỏi thôi. Một tháng sau ta sẽ đến đón nó." Lý Thanh Hạc vung vai một cách mệt mỏi.
"Ông ngoại định đi đâu vậy?" Lý Thiên nắm chặt bàn tay của Lý Thanh Hạc.
"Ông ngoại có chuyện cần làm. Con yên tâm, ông sẽ về nhanh thôi." Lý Thanh Hạc nói bằng giọng nhẹ nhàng, tay vuốt mái tóc Lý Thiên.
"Được! Con đồng ý, chỉ cần ở cùng đại sư huynh là được." Cô nương mặc hồng y liền bế Lý Thiên lên sau đó lại nói tiếp: "Lý Thiên ở đây với phụ thân và mẫu thân, ít hôm nữa ông ngoại sẽ về."
"Dạ!" Lý Thiên vui vẻ đáp lời.
Người cõng rương sách mặt đỏ như ăn ớt khi nghe những câu nói của cô nương mặc hồng y.
"Lưu Chí Vĩ! Con còn chuyện gì muốn nói thì nói luôn đi." Lý Thanh Hạc nhìn người cõng rương sách.
"À, còn một chuyện đại sự nữa. Tứ đệ bị hắn ta đánh trọng thương và phế đi đôi chân rồi, bây giờ đang ở thôn Lạc Hoang." Lưu Chí Vĩ liền kể một mạch cho Lý Thanh Hạc.
"Hơi... Ta đã nói hắn, nhưng hắn vẫn không nghe. Mặc dù ta đang rất giận hắn nhưng dù gì vẫn là đệ tử... Để ta đến chỗ của Dược Linh một chuyến." Lý Thanh Hạc chỉ biết lắc đầu thở dài.
"Cha! Con đói quá..." Lý Thiên nhẹ giọng gọi Lưu Chí Vĩ.
Nhưng mất lúc Lưu Chí Vĩ mới biết Lý Thiên đang gọi mình.
"À... Để cha xem có gì cho con ăn không. Tam đệ còn gì ăn không?" Lưu Chí Vĩ đáp lời Lý Thiên xong liền quay sang hỏi người mập mạp được gọi là tam đệ.
"Có! Ta còn hai cái màn thầu. Để v·ú nuôi đưa cho con." Người tam đệ lấy trong tay áo ra hai cái màn thầu đưa cho Lý Thiên.
Lý Thiên nhận lấy màn thầu: "Đa tạ v·ú nuôi!"
Nhưng sau đó v·ú nuôi lại bị cô nương mặc hồng y kí vào đầu: "Cái gì mà v·ú nuôi? Con gọi hắn là tam thúc được rồi."
Lý Thiên nhìn thấy những hành động thân thiết đó của mọi người nên đã khiến Lý Thiên vui vẻ lên hẳn. Lý Thanh Hạc nhìn thấy đứa cháu mình như vậy trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn được phần nào.
"Thôi ta phải đi rồi." Lý Thanh Hạc gọi to tên con hạc: " Tiểu Cường!"
"Cung tiễn sư phụ!" Cả ba đệ tử đều đồng thanh cất giọng.
"Tạm biệt ông ngoại! Ông ngoại mau về sớm." Lý Thiên cũng vẫy tay chào tạm biệt Lý Thanh Hạc.
Bóng con hạc xà xuống nhanh như cắt, sau đó Lý Thanh Hạc liền phi người lên lưng nó. Bóng dáng Lý Thanh Hạc càng ngày càng xa dần, chỉ để lại những chiếc lá vừa rụng, phủ khắp mắt đất.