Chương 8: Sơn Thánh
Trong căn nhà tranh mùi thơm lan tỏa khắp nơi, trên cái bàn nhỏ được làm bằng gỗ những món ăn đơn giản được bày lên, nào là; cá kho, rau luộc, trứng rán, thịt gà nướng. Tuy là những món ăn giản dị nhưng đối với những người ở đây nhưng thứ này đã là vô cùng tuyệt vời.
"Sư tỷ, tỷ lại lên tay rồi." Người trung niên ngồi trên chiếc xe lăn được Lý Thiên từ từ đẩy đến.
"Không chỉ lên tay, mà còn lên chảo nữa!" Người tam thúc đang bưng nồi cơm từ nhà sau lên, mặt mày dính đầy lọ.
"Tam thúc bị sao vậy?"
"Đúng rồi. Sư huynh bị sao vậy?"
Cả Lý Thiên và người ngồi trên xe lăn đều cất giọng hỏi.
"Tại hắn lề mề quá, nên ta đánh đó." Tô Y Kì cũng từ phía sau nhà bước lên, nói với giọng hời hợt, tay xoa đầu Lý Thiên: " Mau ăn cơm đi! Cha con phải đi hái thuốc, chắc đến chiều mới về."
Cả nhà bốn người quây quần lại, cùng nhau dùng bữa, Tam thúc thì tay gắp thức ăn liên tục, cứ như đã bị bỏ đói lâu ngày.
"Tên mập nhà ngươi đi đánh giặc à!" Tô Y Kì lấy đôi đũa trên tay gõ nhẹ lên đầu Tam thúc: " Chừa phần cho sư phụ nữa đó!"
"Biết rồi!" Tam thúc gật đầu lia lịa, trên mặt còn dính vài ba hạt cơm.
"Mẫu thân ăn miếng cá nè." Lý Thiên vừa nói vừa đôi tay ốm yếu còi xương của mình để gắp thức ăn cho Tô Y Kì và Tứ thúc ngồi trên xe lăn: "Cả Tứ thúc nữa!"
"Lý Thiên nhà mình ngoan quá, không như người nào đó!" Tứ thúc đặt tay lên vai Lý Thiên, còn miệng thì cười không ngớt, nhưng vẫn không quên châm biếm vị sư huynh.
Tô Y Kì bỗng nhiên đặc chén đũa trên tay xuống bàn, ôm chầm lấy Lý Thiên vào lòng, hai quả núi to khiến cho Lý Thiên bị ép đỏ cả mặt: "Lý Thiên của mẫu thân lớn rồi, phải kiếm con dâu mới được!"
Cả Tam thúc và tứ thúc nhìn thấy cảnh trước mắt mà rớt cả đũa trên tay xuống.
"Sư huynh còn đói à? Sao mà chải nước miếng dữ vậy?" Tứ thúc nở một nụ cười gian xảo nhìn tam thúc.
"Đúng đúng, còn hơi đói còn hơi đói!" Tam thúc dùng ống tay áo lau đi nước miếng trên miệng: "Làm trẻ con thật tốt!"
"Hai người các ngươi ăn chưa no phải không?" Tô Y Kì xoay mặt lại dùng ánh mắt sắt bén như hổ rình mồi nhìn hai người sư đệ.
"Không không, no rồi!" Cả hai vị sư đệ đều đồng thanh trả lời, trên trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Mẫu thân! Con mới có tám tuổi mà người lại đòi con dâu?" Lý Thiên cố gắng thò đầu ra khỏi cặp núi, rồi bất đắc dĩ mở miệng hỏi.
Câu hỏi có phần ngây thơ của Lý Thiên khiến mọi người cười ồ lên, không khí trong nhà vô cùng vui vẻ và náo nhiệt.
Ngoài cửa, một con bồ câu màu xám bay vào làm cắt ngang tiếng cười trong căn nhà. Con bồ câu đáp lên vai Lý Thiên, trên cái chân màu đỏ như ớt chín còn buộc theo một cuộn thư nhỏ bằng một lóng tay.
"Bồ câu đưa thư của sư phụ!" Tô Y Kì liền tháo cuộn thư trên chân bồ câu, vẻ mặt hơi tò mò.
"Trong thư viết gì vậy sư tỷ?" Tứ thúc cũng tò mò bèn cất giọng hỏi nhưng đôi mắt lại liếc nhìn hai quả núi đẩy đà.
Còn tam thúc vẫn dửng dưng như không có chuyện gì mà vẫn ăn liền tục.
"Sư phụ nói phải đi đến một nơi, khoảng hai ngày sau sẽ về." Tô Y Kì đặc bức thư trên tay xuống bàn rồi nói tiếp: "Và có cách chữa đôi chân cho tứ đệ nữa."
"Thật sao?" Tứ thúc mừng rỡ khi nghe được tin này.
"Không lẽ lại là giả? Thôi ăn lẹ đi để đồ ăn nguội hết." Tô Y Kì thả con bồ câu ra cửa, con bồ câu vỗ bành bạnh đôi cánh rồi bay đi.
Núi Tản Viên.
Dưới chân núi một con voi kỳ lạ đang ngâm mình dưới một hồ nước, nó kỳ lạ là bởi vì không chỉ có hai cái ngà mà lại có đến chín ngà, trên lưng còn một con gà kỳ lạ đang đứng con gà đó lại có đến chín cựa, phía bờ hồ có thêm một con huyết mã sặc sỡ, trên mao con huyết mã lại có chín màu khác nhau.
Cả ba con thú kỳ lạ này chính là do chính tay Sơn Thánh nuôi dưỡng. Bọn chúng thường ngày ở dưới chân núi để canh giữ chỉ khi Sơn Thánh gọi tên mới có thể lên núi.
Đã đến giữa trưa mặt trời đã đứng bóng, một đám mây xanh to lớn bay ngang che khuất ánh mặt trời, làm cho cả ngọn núi trở nên mát mẻ.
Trong đám mây đó bỗng xuất hiện một bóng chim to lớn.
"Bay thấp thấp thôi, nắng muốn c·hết luôn vậy!" Một giọng nói phát ra từ phía con chim to lớn đó.
Con chim đó dần hạ cánh xuống gần hồ nước. Con chim đó thì ra chính là con hạc tên Tiểu Cường, còn giọng nói lúc nảy cũng chính là của Lý Thanh Hạc.
"Ê ê sao đáp ở đây, bay lên núi luôn đi..." Lý Thanh Hạc nắm lấy phần lông ở cỗ Tiểu Cường còn miệng thì phàn nàn.
Chỉ thấy Tiểu Cường lắc nhẹ phần đầu rồi hạ xuống. Chân Tiểu Cường cào xuống phần đất dưới chân.
"Ngươi làm gì vậy? Ngươi viết chữ à?" Lý Thanh Hạc tò mò nhìn Tiểu Cường, sau đó dòng chữ đó đã được viết xong: "Khát nước rồi."
Sau đó liền tiến về phía hồ nước, nhưng phía trước không biết từ khi nào lại xuất hiện một con gà có chín cựa đang chắn ngang, lông cổ của nó dựng đứng, phần đầu mọp xuống xác đất, còn một chân cào xuống đất, đôi cánh xòe ra, nhìn không khác gì một thế võ.
Phía sau còn có một con voi và một con ngựa.
"Uống miếng nước thôi mà có cần căng thẳng vậy không?" Lý Thanh Hạc nhìn cả hai vô cùng căng thẳng.
"A Kê dừng lại!" Một âm thanh vang vang dội dội phát ra giữa núi rừng.
Con gà đó sau khi nghe được tiếng gọi liền lập tức dừng thế t·ấn c·ông đó lại.
Một bóng người cao lớn đứng trên tảng đá ở sườn núi, người này mặc một bộ y phục đơn giản để lộ đôi tay đầy cơ bắp, toát ra khí chất uy nghiêm. Người này nhún người một cái làm tảng đá dưới chân bể tan nát, sau đó liền nhảy đến chân núi.
"Người đến là ai!" Giọng nói người đó cất lên.
"Ta tên Lý Thanh Hạc, hôm nay đến có chuyện muốn nhờ Sơn Thánh giúp và cũng muốn giúp Sơn Thánh." Lý Thanh Hạc cao giọng đáp.
"Lý Thanh Hạc? Chưa từng nghe..." Bóng người đó thoáng chóc đã đến trước mặt Lý Thanh Hạc: "Lão nói rõ hơn đi."
"Ta có một đứa cháu trai có thân thể... Luyện cân, không biết Sơn Thánh có muốn nhận nó làm đệ tử không?" Lý Thanh Hạc múa tay múa chân diễn tả câu chuyện.
Sau khi nghe đến hai chữ luyện cân thì mặt mày Sơn Thánh sáng rỡ ra, sau đó mở miệng cười lớn: "ha ha, trời không phụ lòng người. Bây giờ cháu ông ở đâu? Ta muốn gặp nó."
"Đang ở thôn Lạc Hoang cách đây khoảng nữa ngày đi đường." Lý Thanh Hạc ấp úng nói hết câu sau: "Nhưng ta muốn ngài giúp ta hai điều."
"Được! Ông đem tin tức tốt như này đến thì đương nhiên ta sẽ phải giúp ông, chỉ cần chuyện này trong tầm tay ta." Tay Sơn Thánh vỗ lên vai Lý Thanh Hạc, miệng vẫn chưa dừng được cười.
"Chuyện này đối với ta thì hơi khó nhưng đối với ngài thì không khó. Cháu ta có một vết bỏng trên khuôn mặt và một người đệ tử của ta bị người khác đánh gãy đôi chân, bây giờ cần thuốc để chữa trị." Lý Thanh Hạc xoa xoa lòng bàn tay rồi nở nụ cười gian xảo đặc trưng.
"Ta làm gì có thuốc?" Sơn Thánh lấy làm khó hiểu.
"Nhưng có một nơi có thuốc nhưng lại khó xin, nhưng ngài có lẽ sẽ xin được." Lý Thanh Hạc cặn kẽ giải thích.
"Ta hiểu ý ông rồi! Được, ông và ta đến Dược Linh cốc một chuyến."
Dược Linh cốc được biết đến là nơi đó được trời đất ưu ái cho việc trồng linh dược, nơi khác có lẽ rất khó để trồng được những loại linh dược quý hiếm nhưng nơi đó nhất sẽ trồng được, chủ cốc là một vị thần y mệnh danh là Dược Linh Lão Chủ - Nhạt Ninh Dược là kì tài ngàn năm có một, ông ta tính tình vô cùng kỳ quái, là một thần y nhưng lại không thích điều chế thuốc.
Đến cả hoàng đế cũng chỉ được chủ cốc tặng ba viên phương linh đan để phòng lúc sinh tử.
Buổi chiều, tại thôn Lạc Hoang, Tra Túy quán.
Nơi đây vừa là một quán rượu vừa là một quán trọ, nơi này lúc trước chỉ là một quán trà nhỏ nhưng khi được một người khác mua lại nên được sửa sang thành một quán rượu, trọ để dành cho một số người lỡ đường.
Trong Tuy Tra quán lúc này có kha khá người, chính xác hơn là tám người, đa số đều là những người lỡ đường hết sức bình thường chỉ có hai trong số tám người ở đây là có phần khác biệt, có lẽ là người trong giang hồ bởi vì cách ăn mặc của hai người đó có phần khác lạ, bọn họ đang kể những câu chuyện trong giang hồ một cách sôi nổi.
"Bọn ta còn từng chứng kiến đại đệ tử của phái Du Vân là Hàn Hồ giao đấu với Loạn Chùy - Lạc Huy Hoàng... Lúc đó một người cầm kiếm mơ hồ như mây khói, một người cầm chùy cuồn cuộn như như gió bão. Cả hai đánh dưới chân núi Kiếm." Một người gầy còm đặt chân lên chiếc ghế, tay thì rút thanh kiếm sau lưng miêu tả câu chuyện.
"Đúng vậy! Kiếm khí thì ngút trời nhưng do chênh lệch cảnh giới nên Hàn Hồ đã để thua Lạc Huy Hoàng, một chùy trăm cân đánh xuống gây chấn động ngọn núi... Ta và sư đệ đã đứng khá xa nhưng vẫn bị luồng khí đó làm cho rùng mình. Cảnh tượng lúc đó vô cùng tuyệt vời!" Người gầy còm nói xong thì người có dáng vẻ thấp bé kế bên tiếp lời kể tiếp, cả hai kẻ tung người hứng vô cùng nhịp nhàng.
Một vài người trong thôn cũng đến để nghe về những câu chuyện của giang hồ.
"Sao đó ca ca dùng kiếm có sao không?" Một bé gái khoảng tám tuổi, nhìn cách ăn mặc có lẽ là một tiểu thơ của một gia đình giàu có, trên y phục còn đeo theo một miến ngọc bội.
"Cũng may là Hư không Kiếm Thánh - La Chư Tôn xuất hiện kịp thời để ngăn cản, bằng không hắn ta đã thành n·gười c·hết rồi." Người gầy còm trả lời thắc mắc của bé gái.
Ngoài cửa, một đứa nhóc đeo chiếc mặt nạ gấu trúc đang đứng lắng nghe câu chuyện bên trong.
"Lý Thiên ca ca cũng đến đây à!" Một bé gái xuất hiện từ phía sau lưng Lý Thiên.
"Yến Ninh... Cũng đến để nghe kể chuyện à!" Lý Thiên vui vẻ đáp, rồi cất lời hỏi thêm: "Hôm nay không luyện võ sao?"
"Có luyện, nhưng muội trốn đến đây... Tại nghe ở đây có một người trong giang hồ đang kể chuyện. Không ngờ Lý Thiên ca ca cũng ở đây." Yến Ninh mừng rỡ nắm lấy tay Lý Thiên, đôi tay mềm mại đó khiến Lý Thiên đờ người ra.
"Hai đứa không vào nghe kể chuyện à! Nhanh lên kẻo hết bây giờ!" Một cô nương có khuôn mặt dễ nhìn từ trong tửu quán bước ra, trên tay cầm một cây kẹo hồ lô.
"Bà chủ Tra!" Cả Lý Thiên và Yến Ninh đều cúi người chào cô nương trước mặt.
Cả hai bây giờ mới tiến vào Tra Tuy quán.