Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Náo Giang Hồ

Chương 5: Cuộc sống mới




Chương 5: Cuộc sống mới

Con hạc đáp xuống tản đá gần giang đình.

Một ông lão nhảy từ trên lưng con hạc xuống, trên lưng cõng theo một đứa nhóc đang b·ị t·hương.

Trên bầu trời cũng xuất hiện thêm sáu con hạc, chúng bay lượn quanh đỉnh núi rồi đáp xuống kế bên con hạc khi nảy. Bọn chúng đang cúi đầu hành lễ với con hạc chở người lúc nảy.

"Tiểu Cường về đến nhà ngươi rồi, nghỉ ngơi đi... " ông lão vuốt ve con hạc vừa chở mình, rồi mới tiến đến giang đình.

"Quỷ Tiên - Lý Thanh Hạc, ông đến rồi." Trong giang đình một bóng trắng bay ra, không ai khác chính là Chử Đạo Tổ.

"Đạo Tổ biết ta đến?" Người được gọi là Lý Thanh Hạc ngạc nhiên hỏi, sau đó lại tự trả lời: "Nhưng ông biết trước cũng không có gì lạ."

"Ha ha, vào đây nghỉ ngơi!" Đạo Tổ xòe lòng bàn tay hướng vào giang đình, biểu thị ý mời vào.

"Đạo Tổ... Cháu ta... " Lý Thanh Hạc đặc Lý Thiên xuống cái ghế trong giang đình: "Có còn luyện võ nữa không?"

"Để ta xem." Chử Đạo Tổ cầm lấy tay Lý Thiên, trầm ngâm một hồi rồi nói: "Đứa nhóc này có lẽ có người sẽ rất thích."

"Ngài nói vậy là sao?" Lý Thanh Hạc nhìn Chử Đạo Tổ với vẻ mặt chẳng hiểu gì cả.

"Ta tạm thời sẽ chữa trị kinh mạch tổn thương, còn về phần luyện võ thì sau này nó sẽ có cơ duyên với một người." Tay Chử Đạo Tổ chạm nhẹ vào các đường Kỳ Kinh Bát Mạch: Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương kiều mạch, Âm kiều mạch, Xung mạch và Đới mạch. Miệng thì lẩm bẩm đạo chú: "Đứa bé này đã được ta dùng nội công bảo vệ các đường kinh các kinh mạch bị tổn thương, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là cơ thể sẽ trở lại bình thường, còn trí nhớ ta cũng tạm phong ấn lại, một đứa bé đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng đau thương, nên có lẽ sẽ sinh ra tâm ma. Đến năm mười tám tuổi thì ta sẽ giải trừ phong ấn trí nhớ, đến lúc đó phải xem bản thân nó có thoát khỏi cái tâm ma này hay không."

"Thế còn về dung mạo, ngài có trị được không?" Lý Thanh Hạc nở một nụ cười gian xảo.

"Ta là người tu đạo chứ có phải thần y đâu, mà ông còn muốn ta trị dung mạo nữa? Nhưng dung mạo thì sau này sẽ có người trị được cho cháu của ông." Chử Đạo Tổ cất cây phất trần vào tay áo.

"Là Dược Linh - Nhạt Ninh Dược?" Lý Thanh Hạc ngồi xuống cái ghế bên cạnh Lý Thiên, cố gắng hỏi thêm vài thông tin từ Chử Đạo Tổ, tay thì tự ý lấy ấm trà trên bàn rồi rót một chén để uống.

"Nói Dược Linh cũng không sai, nhưng nói chính xác hơn chính là sư phụ của cháu ông." Chử Đạo Tổ vẫn kiên nhẫn giải thích.

"Sư phụ cháu ta? Vậy sư phụ của cháu ta là ai?" Lý Thanh Hạc vẫn hỏi tiếp.

"Sư phụ của nó là Sơn Thánh!" Chử Đạo Tổ cũng ngồi xuống cạnh đó.



Sơn Thánh là một cái tên không lấy làm lạ đối với giang hồ.

Đối với triều đình thì hoàng đế chính là người đứng đầu, cũng là người cao quý được mọi người kính trọng, thì trong giang hồ Tứ Bất Tử cũng giống vậy. Bọn từ võ công hay danh tiếng đều có thể đem ra so sánh ngang hàng với cả hoàng đế thậm chí đến cả hoàng đế cũng không dám đắc tội. Chử Đạo Tổ - Chử Đồng Tử đang có mặt tại đây là một trong bốn người đó, các người còn lại bao gồm: Tản Viên Sơn Thánh - Sơn Tinh, Phù Đổng Thiên Vương - Thánh Gióng, Mẫu Thượng Thiên - Mẫu Liễu Hạnh.

Năm xưa do Lê Khang làm phản nên tình hình trong nước đang loạn, n·ội c·hiến kéo dài hơn ba tháng. Nước Nam Kim thừa cơ hội đem ba vạn quân sang đánh chiếm Thành Hoa Lư ở Ái Châu phía nam nước Thiên Sơ, nhưng khi đến núi Tản Viên lại bị Sơn Tinh một mình đánh tan nát, tổn thất hơn một vạn hai trăm ngàn quân.

Sau lần đó hoàng đế Ngô Tầm Mệnh đích thân đến núi Tản Viên cảm tạ, cũng từ đó Sơn Tinh được hoàng đế gọi là Thánh, do từ trước đến nay Sơn Tinh đều ở trên núi nên dùng một chữ Sơn để dùng làm tên, nên được gọi là Sơn Thánh. Hoàng đế cũng tặng núi Tản Viên cho Sơn Thánh để trả ơn, cũng từ đó cái tên Sơn Thánh trở thành một làng sóng mới trong giang hồ, rất nhiều người đã đến núi Tản Viên tỉ thí nhưng chưa có ai thắng được, con người đó đã trở thành truyền thuyết mà giang hồ đồn thổi cho đến tận ngày nay.

Lý Thanh Hạc vừa nghe chữ "Sơn Thánh" thì phun luôn ngụm nước vừa uống.

"Cái gì?" Lý Thanh Hạc mừng rỡ cứ như là một đứa nhóc.

"Sau khi Lý Thiên khỏe hẳn, thì ông đến núi Tản Viên, nói với Sơn Thánh về chuyện cháu ông thì tự khắc Sơn Thánh sẽ nhận cháu ông làm đệ tử. Thứ mà Sơn Thánh luyện không phải người thường có thể luyện, người muốn luyện thì phải có một cơ thể gọi là luyện cân, sau đó phá hủy các kinh mạch đó rồi xây lại. Nhưng thường thì kinh mạch bị hủy sẽ dẫn đến đi chầu ông bà, nhưng người có cơ thể luyện cân mà còn được phá đi xây lại như này thì càng hiếm, nên Sơn Thánh nhất định sẽ nhận cháu ông làm đệ tử." Chử Đạo Tổ chậm rãi giải thích cho Lý Thanh Hạc.

Lý Thanh Hạc im lặng chăm chú nghe giải thích, đến cả chén trà trên tay rớt xuống bàn từ khi nào cũng không hay.

Trong lúc đó cơ thể Lý Thiên đã bắt đầu cử động nhẹ, hơi thở đã ổn định, đôi mắt dần hé mở.

"Đây đây là đâu?" Lý Thiên nhỏ giọng hỏi: "Còn ông là ai?"

"Con tỉnh rồi à! Đây là núi Tuyết Sơn, còn ta là ông ngoại con." Lý Thanh Hạc rót chén trà khác đưa cho Lý Thiên: "uống miếng nước đi!"

Lý Thiên nhìn thấy chén trà, liền không do dự mà chụp lấy uống ngay.

Uống xong chén trà Lý Thiên lại mở miệng hỏi tiếp: "Ông là ông ngoại của con sao?"

"Chứ còn ai vào đây nữa... Con thấy sợi dây chuyền trên cổ con không? Ở chỗ ta cũng có một cái đây này." Lý Thanh Hạc lấy trong túi ra một sợi dây chuyền sáng lấp lánh, i hệt như sợi của Lý Thiên đang đeo.

Lý Thiên nhìn sợi dây chuyền của mình sau đó nhìn sợi dây chuyền của Lý Thanh Hạc: "Ông quả thật là ông ngoại của cháu."

Nó dễ tin người như vậy sao? Trong lòng Lý Thanh Hạc có phần ngạc nhiên về đứa cháu mình.



Sau đó Lý Thanh Hạc cũng rót thêm một chén cho mình rồi uống, khi nảy ông vẫn chưa nếm được mùi vị thì đã phun ra.

"Nước trà không nóng, không mùi cũng không vị, mang lại cảm giác mát lạnh tại đầu lưỡi và cỗ họng, đúng là thứ mà tiên nhân uống có khác..." Lý Thanh Hạc nhắm đôi mắt lại không ngừng cảm thán chén trà đang uống.

"Ờ... Ờ, thứ đó không phải trà!" Chử Đạo Tổ ấp úng trả lời.

"Vậy là cái gì?" Lý Thanh Hạc giật mình hỏi.

"Mấy tháng nay ta bế quan tu luyện, chỉ mới xuất quan vào sáng nay, nên thứ nước đó để ta súc miệng chứ không phải trà... Nhưng ông yên tâm, nước đó được lấy từ con suối trên sườn núi, nên có uống cũng không sao." Chử Đạo Tổ mỉm cười nói.

"Sao đến giờ Đạo Tổ mới nói?"

"Lúc nảy ta đang giải thích chuyện Sơn Thánh cho ông nên chưa kịp nói!" Chử Đạo Tổ vuốt ve cây phất trần trên tay, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, sau đó bẽ sang một chuyện khác: "Còn về thứ ông đang giữ? Ông định giải quyết thế nào?"

"Vậy Đạo Tổ an bài giúp ta đi! Ngài xem xem tương lai ta có bị nó ảnh hưởng nhiều không?" Lý Thanh Hạc nhướng hàng chân mày, điệu bộ giang xảo lại hiện ra.

"Ông thật là... Cứ như một đứa con nít." Chử Đạo Tổ vỗ lên vai Lý Thiên: " Không chỉ ông, mà còn ảnh hưởng đến cả cháu ông nữa!"

"Căng vậy à?"

"Đúng vây! Nhưng... "

"Nhưng sao?"

"Nhưng cháu ông thì được Sơn Thánh bảo vệ nên chắc sẽ không sao, còn ông thì hãy cố gắng cẩn thận... " Chử Đạo Tổ quơ tay, làng sương dày đặc trở lại.

"Ra là vậy à! Đa tạ Đạo Tổ chỉ điểm." Lý Thanh Hạc nghe xong liền hớt hải đứng dậy: "Lý Thiên! Chúng ta đi!"

Lý Thiên từ nảy đến giờ chỉ ngơ ngác nhìn cả hai trò chuyện mà không hiểu gì, hai tay vẫn cầm chém nước lúc nảy.

Đến bây giờ Lý Thiên mới mở miệng hỏi thêm một câu: "Chúng ta đi đâu?"

"Bây giờ ta dẫn con về nhà gặp phụ thân và mẫu thân." Lý Thanh Hạc nói với Lý Thiên xong liền quay sang than thở với Chử Đạo Tổ: "Đạo Tổ phong ấn ký ức của nó, ít ra cũng chừa một ít về ta chứ. Bây giờ nhìn đứa cháu ta như một thằng ngốc vậy!"

"Lại đồi hỏi. Phong ấn thì phong ấn hết, làm gì có chuyện phong ấn chừa lại một ít." Chử Đạo Tổ chỉ biết lắc đầu cười khổ.



"Ha ha... Nhưng vẫn phải đa ta Đạo Tổ, bây giờ xin cáo từ." Lý Thanh Hạc ôm quyền cáo từ Chử Đạo Tổ, tay nắm vào cổ áo Lý Thiên.

"Chịu đi rồi sao? Không đợi à?" Chử Đạo Tổ mỉm cười nhẹ.

"Đợi gì?"

"Đợi ta đuổi!"

Cả hai đều cất giọng cười lớn.

Lý Thanh Hạc hô lớn một tiếng "Tiểu Cường" thì con hạc lúc nảy liền bay đến. Sau đó Lý Thanh Hạc tung người nhảy lên nóc giang đình, rồi nhảy lên lưng con hạc.

"Nhớ chăm sóc Tiểu Cường cho tốt!" Chử Đạo Tổ thì thầm câu này trong miệng mà không hô lớn ra ngoài.

Bóng dáng của con hạc dần dần hòa lẫn vào làn biển sương mù rồi biến mất. Con hạc tên Tiểu Cường cũng chính là con hạc do chính tay Chử Đạo Tổ nuôi dưỡng từ bé, cũng nhờ việc sinh sống gần một nên nó không chỉ hiểu được tiếng người mà về bản tính cũng giống loài người, nên được tất cả con hạc khác tôn là vua.

Sau một lần Lý Thanh Hạc lên núi Sơn Tuyết vấn đạo với Lưu Phong Chân Nhân nên đã gặp Tiểu Cường, cả hai vô cùng hợp tính nhau, nên Tiểu Cường quyết định cùng Lý Thanh Hạc xong pha giang hồ. Cũng từ đó một người một hạc khuấy đảo giang hồ, tiếng tăm lừng lẫy không ai không biết.

******

Thiên Sơ Quốc.

Cận Thuần Môn.

Nơi mà hầu như người nào bước chân vào giang hồ đều muốn đến. Nơi đó không có mỹ nữ, không có rượu hảo hạng hay đồ ăn ngon, cũng không phân phát tiền bạc, mà là nơi tựu hợp tất cả thông tin của giang hồ. Mọi phong ba trong giang hồ đều được thu vào trong tầm mắt, thứ đó gọi là Giang Hồ Sinh Cư Bảng.

Lúc nào nơi này cũng vô cùng nào nhiệt, người người đều tụ tập bàn tán. Nhưng hôm nay người vô cùng đông, đông hơn bình thường rất nhiều. Nhưng lại không nào nhiệt như thường ngày, tất cả đều yên ắng đến mức đáng sợ vì trên bảng hôm nay đã viết những dòng chữ màu đỏ "Bích Hằng Tiên Tử - Lý Mộng Thu và Dạ Đao - Mộc Đinh Tùng đã q·ua đ·ời, Mộc gia bị diệt."

Hôm nay lại có rất nhiều người danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ đang đứng phía dưới bảng. Có đại trưởng lão của Dừng Chân Tự - Tỉnh Thức Đại Sư và các đệ tử; Phó đường chủ của Trạch Khánh Đường - Tuy Lan Ngọc; Đại đệ tử phái Du Vân - Hàn Hồ; Hai trong số Tứ Tung Đại Hiệp là Linh Vũ Song Châm - Yểm Linh Ngân và Đoản Côn Đoạt Hồn - Từ Nghiêm cũng có mặt tại đây, còn lại là những đệ tử bình thường của các phái, hay là những người vân du tứ hải.

"A di đà phật! Cuộc sống là hư không, sống cũng như c·hết, c·hết cũng như sống." Giọng nói cất lên từ một ông lão mặc tăng bào màu vàng khoác trên mình chiếc áo cà sa màu đỏ sẫm, đeo trên cỗ một chuỗi phật châu nhỏ.

Các đệ tử phía sau người này cùng đồng thanh cất giọng: "A di đà phật!"

"Mộc gia từng là bằng hữu của Dừng Chân Tự, bây giờ chúng ta về tự làm lễ cầu siêu cho bọn họ." Người mặc tăng bào thở dài một tràng, rồi nói với các đệ tử phía sau.