Chương 4: Mưu tính
Quả nhiên là hắn sẽ làm vậy. Trong lòng của người cầm rìu cũng hiểu được phần nào về Mộc Đinh Tùng.
"Có cần tìm xác họ không?" Một tên trong đoàn người của Bá gia quay sang nói với tên thủ lĩnh.
"Không cần! Nhảy xuống chỗ này thì có mười cái mạng cũng c·hết, chúng ta đi!" Tên thủ lĩnh nói xong cũng quay người bỏ đi, nhưng không quên ôm quyền chào hỏi người cầm rìu: "Rìu Tà - Trương Cân Thiết... Tại hạ xin cáo từ trước."
"Không tiễn!" Người được gọi là Trương Cân Thiết trả lời một cách hời hợt, sau đó đứng dậy cầm theo cây rìu rồi bỏ đi.
Đám người đi theo cùng tên thủ lĩnh vô cùng hoảng sợ khi nghe thấy cái tên "Rìu Tà- Trương Cân Thiết" bây giờ bọn họ cứ như vừa từ quỷ môn quan trở về, toàn bộ đám người chỉ biết đứng c·hết lặng.
"Chúng ta vừa gặp Rìu Tà?"
"Không phải hắn ở Thiên Sơ sao?"
"Cũng may hắn không g·iết chúng ta..."
"Mau đi thôi! Hắn đổi ý là tới công chuyện thật đó... Có lẽ hắn không g·iết chúng ta, nhưng những nhóm khác chắc không được may mắn như vậy." Tên thủ lĩnh xoay người lại thúc giục đoàn người phía sau.
Đoàn người của Bá gia bây giờ mới bắt đầu hoàn hồn lại, rồi nhanh chóng trở về Bá gia báo tin.
Tin tức Mộc gia mưu phản hoàng đế, nên đã bị hoàng tử Lê Khang ra lệnh diệt toàn bộ gia tộc, bây giờ đã lan rộng toàn bộ Phục Hưng quốc, đến giang hồ đều không có ai mà không biết.
Tạ Đình gia.
Con trai cả của Tạ Đình La là Tạ Đình Châu đã cùng vợ và hai đứa con gái từ kinh thành Thăng Long trở về Tạ Đình gia.
Trước cửa Tạ Đình gia, Tạ Đình La và quản gia và tất cả gia nhân trong nhà đều đứng đợi Tạ Đình Châu cùng gia đình trở về, nhưng chỉ riêng Tạ Đình Khởi lại không có mặt ở đó.
Phía xa một chiếc xe ngựa từ từ chạy đến, hai con ngựa màu nâu sẫm bị người kéo xe ghìm cương nên từ từ đi chậm lại.
Trên xe bước xuống bốn người, không ai khác chính là Tạ Đình Châu và vợ con.
"Về rồi thì tốt!" Tạ Đình La nói bằng giọng điệu yếu ớt, rồi chậm rãi tiến đến từng chút, nén cơn đau của những v·ết t·hương trên cơ thể.
"Châu thiếu gia đã về!" Quản gia và toàn bộ gia nhân đều cúi người với Tạ Đình Châu.
Bá gia.
Trong giang đình tại hoa viên, Bá Long Điền ngồi thảnh thơi uống từng ngụm trà cùng Bá Long Đế.
"Cha nghĩ tứ hoàng tử sẽ phong gì cho con vậy?" Bá Long Đế rót thêm chén trà, rồi đưa sang Bá Long Điền.
"Ai mà biết! Nhưng ta vẫn thấy có chút kì lạ... Giang hồ của Thiên Sơ bao lâu nay không thích dính dáng đến giang hồ ở Phục Hưng quốc này, nhưng lần này lại có một trong Tứ Tung Đại Hiệp đến tận đây để giúp cho Mộc Đinh Tùng, ta phái năm nhóm đi tìm mà về còn có một nhóm." Bá Long Điền phe phẩy cái tay được băng bó của mình, sau đó lại nói tiếp: " Nếu hắn thật sự muốn trả thù cho Mộc Đinh Tùng, thì e là cái thành này không còn được yên ổn."
Bá Long Đế nghe nói những câu này cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi: "Hắn ta lợi hại vậy sao? Vậy còn lão già trong ngôi tự là ai? Còn đứa con của Mộc Đinh Tùng thì sao?"
"Tên đó đúng là rất lợi hại! Còn về lão già trong tự thì ta dám chắc chín phần là Quỷ Tiên - Lý Thanh Hạc, đứa nhóc có lẽ đã nằm trong tay lão ta, nhưng hắn sẽ không làm gì chúng ta đâu!" Bá Long Điền uống chén trà mà Bá Long Đế đưa cho sau đó mới nói tiếp: "Nhưng còn về Rìu Tà muốn trả thù thì giang hồ của Phục Hưng quốc này nhất định cũng sẽ không để hắn ta làm càng!"
Bao năm nay, người trong thiên hạ luôn lấy những cao thủ trong giang hồ của Thiên Sơ so sánh với nhưng cao thủ giang hồ của Phục Hưng xem bên nào có võ công cao hơn.
Năm xưa cũng chỉ có Loạn Chùy - Lạc Huy Hoàng giao đấu với Cuồng Đao - Tiền Định. Cả hai đều là Huyền Tiên Hóa Cảnh đỉnh phong, trận chiến lúc đó diễn ra tại cánh rừng Dạ Cát ở giữa biên giới hai nước, toàn bộ người trong giang hồ đều chứng kiến.
Cuồng Đao - Tiền Định chiếm ưu thế tất cả các chiêu đầu nhưng lại thua duy nhất chiêu Thập Chùy Xuất Thần Binh cuối cùng khiến hắn ta trọng thương và thua Loạn Chùy, sau trận đấu đó không lâu thì thanh Ô Long Đao cũng truyền lại cho đệ tử duy nhất là Mộc Đinh Tùng, Cuồng Đao cũng từ đó biến mất khỏi giang hồ, có người đồn hắn đã t·ự s·át do sự nhục nhã khi thua cuộc, cũng có người nói hắn đã bế quan tu luyện chờ ngày trả thù. Lần giao đấu đó đã khiến cho giang hồ của Phục Hưng bị chế nhạo suốt bao nhiêu năm.
Nếu lần này Rìu Tà - Trương Cân Thiết ra tay tiêu diệt Bá gia và Tạ Đình gia thì chắc chắn giang hồ của Phục Hưng sẽ ra nhảy vào để lại danh dự của năm xưa.
Núi Tuyết Sơn.
Một trong bốn ngọn núi được giang hồ đại là không thể bị bất kính. Nơi này cũng chính là nơi tu luyện của đạo giáo, trưởng giáo tọa trấn cũng là một trong Tứ Bất Tử.
Nơi này có vô vàn ngọn núi to nhỏ trùng trùng điệp điệp kề xác nhau, cũng không biết là bao nhiêu ngọn núi, có thể là trăm hoặc là lên đến ngàn ngọn núi.
Ở trung tâm là ngọn núi cao nhất, sương mù che phủ cả ngọn núi quanh năm, những giọt mưa rỉ rả đã rơi suốt cả một tuần, mặt đất đã bị cơn mưa dầm này làm mềm nhũng, con đường đi lên núi thì được tạt từ những tản đá hoa cương trên thân núi, kéo dài lên đến đỉnh núi, hai bên đường là những cây đào đã rụng hết hoa phủ lên khắp mặt đất, còn có những con hạc bay lượn lờ ở sườn núi, nơi này không khác gì bồng lai tiên cảnh mà các sử sách đã ghi lại.
Trên đỉnh núi thì sương mù dày đặc hơn, trên đó có một giang đình cũng được tạt từ đá hoa cương mà thành.
Trong đó có một bóng trắng mờ mờ ảo ảo, bóng trắng đó giống như là đang lơ lửng trên không.
Một ông lão mặc y phục màu trắng pha lẫn chút màu xám đặc trưng của đạo giáo và một tiểu đạo đồng từ ngoài bước vào giang đình, sau đó cuối người với bóng trắng đang lơ lửng.
"Chử Đạo Tổ!" Lão đạo sĩ cùng với tiểu đạo đồng đều cất giọng cùng lúc. Lão đạo sĩ lại nói tiếp: "Ngài có hay chuyện..."
Không đợi lão đạo sĩ nói dứt lời thì người được gọi là Chử Đạo Tổ đã trả lời: "Chuyện của Mộc gia?"
Chử Đạo Tổ vừa nói thì sương mù xung quanh liền tả ra bớt, hiện ra dung mạo của Đạo Tổ. Một dáng vẻ của tiên nhân, khuôn mặt tuấn tú nhìn không khác gì người hai mươi tuổi, chỉ có điều mái tóc đã bạc trắng. Đạo Tổ phất tay áo một cái liền xuất hiện một cây phất trần.
"Đạo Tổ toàn ở trên núi, sao lại biết chuyện của Mộc gia nhanh đến vậy?" Tiểu đạo đồng nghe Đạo Tổ trả lời thì không khỏi ngạc nhiên.
"Là con hạc nói ta nghe!" Chử Đạo Tổ thản nhiên đáp.
"Đạo Tổ lợi hại quá, ngài dạy con chiêu đó đi!" Tiểu đạo đồng nhảy cẫng lên, sau đó chạy đến chỗ Chử Đạo Tổ. Lúc này tiểu đạo đồng dùng mặt khuôn tròn trịa và đôi má bầu bĩnh còn miệng thì biểu môi kề sát tay áo Chử Đạo Tổ, dáng vẻ này là đang làm nũng.
"Tiểu Thuyết đừng làm nũng nữa!" Lão đạo sĩ đến gần kéo Tiểu Thuyết về sau. Lúc này sương mù cũng đã tàn đi bớt, mưa cũng bắt đầu ngừng lại, những tia mặt trời cũng len lối qua những đám mây. Khuôn mặt của lão đạo sĩ cũng được hiện rõ, một khuôn mặt già nua, râu bạc trắng đã dài đến tận yết hầu, nhìn dáng vẻ khoảng sáu mươi tuổi, nhìn lớn tuổi hơn với người được gọi là Chử Đạo Tổ.
"Không sao!" Chử Đạo Tổ xua tay với lão đạo sĩ. Sau đó lại trả lời một câu mà lão đạo sĩ không hỏi: "Mộc gia không bị diệt!"
"Đạo Tổ. Ngài quả thật là tiên nhân!" Lão đạo sĩ cũng không lấy làm lạ, vì ngài cũng hiểu được phần nào bản lĩnh của người đang đứng trước mặt.
"Không dám nhận hai chữ tiên nhân này đâu. Lát nữa sẽ có hai người đến tìm ta, ngươi cầm tờ giấy này đưa cho người ở chân núi. Còn người còn lại tự ta tiếp đón." Chử Đạo Tổ lấy trong tay áo ra một mảnh giấy rồi đưa cho lão đạo sĩ.
"Vâng, vậy đệ tử cáo lui!" Lão đạo sĩ cuối người nhận lấy mãnh giấy sau đó kéo theo tiểu đạo đồng: "Tiểu Thuyết chúng ta đi!"
Mặc dù Tiểu Thuyết không muốn đi nhưng vẫn bị kéo đi, nhưng vẫn cố nói thêm một câu với Chử Đạo Tổ: "Lần sau con đến ngài nhớ dạy cho con!"
Sau đó âm thanh xa dần rồi biến mất.
Chử Đạo Tổ mỉm cười nhẹ với câu nói của Tiểu Thuyết.
Một vài bước nhảy thì lão đạo sĩ đã đến sườn núi, trên sườn núi có một đạo quán, trước cửa đạo quán có rất nhiều đạo sĩ đang ngồi tu luyện, xung quanh đó vẫn còn rất nhiều sương mù.
Lão đạo sĩ nhảy thêm vài bước đã đến gần chân núi. Phía dưới chân núi quả thật có rất nhiều người, ít nhất cũng phải một ngàn người, đã phần đều là binh mã của triều đình, phía trước binh mã là một người ăn mặc lộng lẫy đang ngồi trên con tuấn mã, khoác trên mình bộ áo choàng lông hổ, khuôn mặt thể hiện đầy uy nghiêm. Người này không ai khác là tứ hoàng tử Lê Phúc.
Hoàng đế Lê Khang có tổng cộng bốn người con nhưng trong đó nổi trội chỉ có nhị hoàng tử Lê Thực và tứ hoàng tử Lê Phúc. Còn về đại hoàng tử và tam công chúa lại vô cùng an nhàng, không thích việc triều chính, cũng không có tài năng gì đặc biệt.
Lão đạo sĩ nhảy thêm hai bước nữa đã đến trước mặt hoàng tử.
Hoàng tử liền xuống ngựa cuối người chào lão đạo sĩ: "Xin chào Lưu Phong Chân Nhân và tiểu đạo sĩ!" Thái độ của hoàng tử vô cùng lễ phép.
"Đây là thứ ngươi cần!" Lưu Phong chân nhân nén mảnh giấy về phía hoàng tử, hắn ta liền dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy mảnh giấy, sau đó từ từ mở ra xem.
Trên mảnh giấy không ghi chữ mà là ghi số, đó chính là con số sáu mươi chín.
Vị hoàng liền cuối đầu với Lưu Phong Chân Nhân: "Ta hiểu rồi, đa tạ Chử Đạo Tổ và Lưu Phong Chân Nhân, à còn cả tiểu đạo sĩ nữa!"
"Không có gì!" Người nói câu này không phải là Lưu Phong Chân Nhân mà là Tiểu Thuyết, khi nghe người khác đạ tạ đã khiến tiểu đạo sĩ không kiềm được mà cười phấn khích.
"Vậy ta xin cáo lui!" Hoàng tử xoay người nhảy lên lưng ngựa, áo choàng lông hổ bay phấp phới nhìn vô cùng anh dũng. Hoàng tử phất tay một cái thì toàn bộ binh mã đều đứng sang hay bên nhường đường cho hoàng tử đi trước, sau đó mới từ từ tiến theo sau.
"Ồ! Tuyệt quá." Tiểu Thuyết nhìn thấy cảnh đó không khỏi cảm thán.
"Được rồi về đạo quán." Lưu Phong Chân Nhân lại nắm cỗ áo của Tiểu Thuyết sau đó nhảy lên sườn núi rồi biến mất trong màn sương.
Sau đó không lâu, một con hạc to lớn với đôi cánh trắng đang bay trên đỉnh đầu của Lưu Phong Chân Nhân và Tiểu Thuyết tạo thành một cái bóng to lớn như tán cây, trên lưng con hạc còn có chở thêm hai người, hướng bay đó là đang đi đến đỉnh núi Tuyết Sơn.
"Thì ra là lão ta!" Lưu Phong Chân Nhân dừng bước nhìn bóng dáng con hạc đó.
"Là ai?" Tiểu Thuyết nhúng vai, hỏi Lưu Phong Chân Nhân.
Lưu Phong Chân Nhân lại tiếp tục kéo theo theo Tiểu Thuyết về đạo quán.
"Là người quen của Đạo Tổ."
Tiểu thuyết nghe được câu trả lời cho có của Lưu Phong Chân Nhân nên cũng không dám hỏi thêm.
Con hạc bay xuyên qua đám sương mù một cách nhanh lẹ và quen thuộc, giống như là một người đã lâu ngày không trở về nhà.