Chương 3: Ta đến với nàng đây
Đã hơn nữa đêm, gió bắt thổi, mây đen đã bắt đầu kéo đến che lấy mặt trăng.
Lúc này Mộc Đinh Tùng cũng đến cửa thành phía tây.
Trong thành có bốn cửa, chia làm bốn hướng khác nhau, cửa đông là cửa lớn nhất dẫn đến kinh thành là nơi mọi người thường xuyên qua lại nơi đó có sòng bạc, kỷ viện, quán rượu lớn nhất trong thành Tùng Li cũng là nơi ăn chơi của các công tử giàu có trong thành.
Cửa bắc là nơi ở của Tạ Đình gia cũng là con đường dẫn đến Vũ Nga Châu một trong năm Châu của nước Phục Hưng này.
Còn đi theo cửa phía nam là nơi ở của Bá gia cũng là con đường dẫn đến biên giới với nước Thiên Sơ.
Còn cửa phía tây là nơi ở của Mộc gia đi theo con đường đó sẽ dẫn đến Diễn Châu cũng là con đường khó đi nhất bởi vì con đường này có rất nhiều cánh rừng chưa được khai phá, ở đó có bọn sơn tặc vô cùng lộng hành thường xuyên c·ướp b·óc các người buôn qua lại, nhưng khi bước ra khỏi thành thì chỗ mà mọi người đặc chân đến đầu tiên chính là giang hồ.
Cửa thành phía tây là nơi của Mộc gia canh gác, hai cánh cửa màu đen làm bằng gỗ gõ cao khoảng mười tấc chiều ngang năm tấc, độ dày bằng một gang tay vô cùng nặng và chắc chắn nhìn từ xa không khác gì hai người khổng lồ đang đứng canh giữ, bình thường phải cần hai người thanh niên khỏe mạnh mới có thể mở được một bên cánh, nhưng lúc này cánh cửa đó lại được mở toang, có lẽ là do người của Mộc gia mở để giúp các tộc nhân khác bỏ chạy lúc nảy.
Cũng nhờ vậy mà Mộc Đinh Tùng không gặp bất cứ trở ngại nào mà đã chạy ra khỏi thành, chẳng mấy chốc đã đến cánh rừng U Minh ở phía tây.
Mộc Đinh Tùng chỉ dọc theo con đường mòn, không khí trong rừng đã bắt đầu ẩm ướt, trên trời cũng đã xuất hiện những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, có lẽ ông trời cũng đang đau xót cho số phận của Mộc gia nên mới rơi lệ.
Cơn mưa ngày càng nặng hạt làm đau rát cả da thịt, nước mưa lạnh ngắt từ từ làm ướt đẫm thân thể Mộc Đinh Tùng nhưng có lẽ trong lòng của hắn còn lạnh hơn cả cơn mưa này, nhưng cũng nhờ vào cơn mưa này nên những v·ết m·áu để lại trên đường đều bị cuốn trôi.
"Sao lại mưa vào lúc này?" Một người trong đoàn người của Bá gia, đang đuổi theo thì lại gặp cơn mưa nên không khỏi tức tối.
Bỗng nhiên phía sau lưng của đoàn người Bá gia lại xuất hiện thêm một người, người này chỉ mặc quần không mặc áo, tay cầm một cây rìu màu đồng to bằng một cái bàn, ánh mắt hời hợt nhìn đoàn người phía trước.
"Không cần đi nữa, ở lại đây tắm mưa với ta đi!" Người cầm rìu nói bằng giọng điệu hời hợt, sau đó lại hắt xì một cái.
"Hắn ta là..." Không đợi đoàn người của Bá gia nói hết thì tất cả đã bị người cầm rìu dùng một chiêu g·iết c·hết, sáu người không một ai sống sót, rìu trong rất nặng nhưng thủ pháp lại vô cùng nhanh gọn, máu dính vào cái rìu sau đó lại bị nước mưa cuốn trôi.
Đoạn đường mòn trong rừng U Minh.
Nếu là lúc bình thường, một người cưỡi ngựa chạy hết tốc lực để đi qua cánh rừng này thì ắt hẳn cũng phải mất nữa ngày, nhưng Mộc Đinh Tùng lại chỉ mất một canh giờ là đã qua. Hắn cứ luôn lao thẳng về trước nhưng chỉ chạy bộ mà không dùng khinh công nhưng tốc độ cứ như là đang bay, có lẽ nơi hắn muốn đến cũng đã không còn xa, hơi thở của Quân nhi đã bắt đầu không ổn định cơn mưa lạnh làm thương thế càng thêm nghiêm trọng, bây giờ ngoại trừ tác giả thì không còn ai có thể cứu được.
Nhưng phía trước không xa trên một ngọn núi, dần dần xuất hiện bóng dáng của một ngôi tự. Trước ngôi tự có treo một chiếc đèn lồng màu đỏ nhưng không có ánh lửa, vỏ ngoài chiếc đèn đã bị ướt sũng, có lẽ do mưa tạt vào.
Mộc Đinh Tùng càng chạy đến gần thì bóng dáng ngôi tự đã rõ ràng hơn, trong khá hoang tàn, đến cả tấm biển để tên tự cũng không còn, mạng nhện phủ khắp nơi, mái nhà có những lỗ thủng nho nhỏ khiến những giọt mưa rơi vào trong.
Trong ngôi tự bỏ hoang... Có một ánh đèn mờ mờ ảo ảo đã được thắp sáng trong đó.
Có một ông lão mặc y phục của tăng nhân nhưng vẫn chưa xuống tóc, mái tóc hoa răm được xõa ra dài đến vai. Ông ta ngồi nhắm mắt xoay mặt vào bức tượng phật đã dính đầy bụi bặm ở chánh điện, tay cầm một xâu chuỗi, miệng thì đang đọc kinh phật.
"Luồng khí tức này..." Ông lão đang đọc kinh phật thì bỗng dưng dừng lại, mặc dù không mở mắt nhưng ông vẫn cảm nhận được.
Mộc Đinh Tùng bây giờ đã cách ngôi tự chỉ còn một dặm đường.
Mưa dần dần nhỏ lại.
Nhập ma chính là một con dao hai lưỡi, nó giúp cảnh giới được đột phá nội công tăng mạnh gấp vài lần, nhưng sau khi lấy lại thần trí thì sẽ gây ra r·ối l·oạn khí huyết khiến tu vi cũng bị suy giảm thậm chí còn có thể m·ất m·ạng do bị phản vệ bởi ma khí.
Bởi vì vậy mà hắn không thể sử dụng khinh công, nên phải chạy bộ suốt cả dọc đường. Bùn đất trên đường bởi vì bị mưa làm cho nhão ra, khiến cho Mộc Đinh Tùng càng chạy lại càng dính nhiều, càng chạy thì đôi chân cũng càng nặng hơn, khiến cho dấu chân để lại trên đất vô cùng rõ ràng.
Mộc Đinh Tùng chạy đến cửa tự, mưa cũng tạnh hẳn. Hắn ta không nói một lời nào liền ném Quân nhi về phía người ngồi trong tự.
Ông lão trong t·ự v·ẫn ngồi nhắm mắt, dùng nội công đỡ lấy Quân nhi nội công tỏa ra làm tắt cây nến đang cháy trong tự.
Mộc Đinh Tùng sau đó cũng quay người bỏ đi, trên tay vẫn còn ôm t·hi t·hể người vợ, chỉ một hơi thở đã không còn cảm nhận khí tức của Mộc Đinh Tùng ở trước cửa nữa.
Ông lão trong tự thở dài một tiếng sau đó vẫn không đứng dậy, tiếp tục ngồi ở đó rồi nói: "a di đà phật..." rồi dùng nội công di chuyển Quân nhi ra phía sau bức tượng phật.
Mộc Đinh Tùng bỏ đi không bao lâu thì có một đoàn người cầm đao theo dấu chân chạy đến ngôi tự này.
"Các ngươi vào đó lục soát!" Tên đi đầu có vẻ là thủ lĩnh cất tiếng.
Bọn người phía sau liền tiến vào trong tự, nhưng chưa đi được bao nhiêu bước thì lại bị một luồng chưởng khí đánh tất cả bay ra ngoài.
"Cao thủ? Nơi này cũng có người ở?" Tên thủ lĩnh trong lòng thầm kinh hãi, chỉ tiến đến nhưng không dám bước vào tự: "Tiền bối cho hỏi có nhìn thấy một người đàn ông ôm một đứa bé và một cái xác đi ngang qua đây không?"
"Ta không nhìn thấy!" Ông lão trong tự trả lời một cách chậm rãi.
Một người lúc nảy bị ông lão chưởng bay ra ngoài tức tối đứng dậy cất tiếng nói: "Ông tốt nhất không nên nói dối, gia chủ bọn ta sẽ không tha cho ông đâu!"
"Hỗn láo!" Tên thủ lĩnh dùng tay vã vào miệng tên vừa nói: "Người như ngươi mà dám uy h·iếp tiền bối. Chán sống à!"
Tên vừa b·ị đ·ánh trên mặt lộ rõ vẽ sợ hãi, sau đó cúi đầu lui về sau ba bước.
"Người tu hành đương nhiên không nói dối!" ông lão cũng dùng giọng điệu lúc nảy tiếp tục trả lời.
Tên thủ lĩnh đương nhiên cũng hiểu, cho dù có người trong đó thì bọn họ cũng thể làm gì được nên chỉ có thể quay người bỏ đi.
"Được. Chúng ta đi!" Tên thủ lĩnh ra hiệu cho đoàn người chia nhau thành nhiều hướng tiếp tục tìm kiếm.
Tiếng bước chân bọn người dần dần xa đi, sau đó trước cửa tự cũng không còn động tĩnh gì lớn nữa, chỉ còn tiếng ve kêu buồn bã mà thôi.
"Con vẫn chưa xuất gia với lại lúc nảy con không mở mắt nên sẽ không tính là nhìn thấy đúng không phật tổ?" Đương nhiên phật tổ sẽ không trả lời câu hỏi của ông. Bây giờ ông lão mới mở mắt nhìn bức tượng phật.
Ông đi đến phía sau bức tượng rồi đỡ Quân nhi lên: "kinh mạch bị tổn thương, khuôn mặt bị bỏng thành ra như này!"
"Nhưng vẫn còn cứu được, chúng ta đi thôi!" Ông lão tự nói tự trả lời. Tay ông đặc lên tay Quân nhi sau đó dùng nội công duy trì nhịp tim và bảo vệ kinh mạch bị tổn thương, sau đó đứng dậy cõng Quân lên lưng rồi đi ra ngoài.
Lúc bước ra đến cửa tự thì một luồng gió thổi qua làm cho những giọt nước đọng lại trên nhưng tán cây quanh đó cũng bắt đầu rơi xuống nhiều hơn không khí vô cùng trong lành, những con gà rừng trên núi cũng bắt đầu gáy, ánh mặt trời đã bắt đầu hiện lên giống như một ngọn lửa của một vị thần thắp sáng cả nhân gian, xua tan đi sự ảm đạm của nơi đó.
Bây giờ khuôn mặt của ông lão cũng hiện rõ lên nhờ một ít ánh mặt trời chiếu vào, một khuôn mặt hốc hác của tuổi già, râu cũng đã bạc và dài xuống tới cổ, ông nhìn bình minh đang hiện lên: "Mọi chuyện cũng đã kết thúc, từ hôm nay trở đi con không còn là tên Mộc Trúc Quân mà là Lý Thiên."
Ông lão này không ai khác mà chính là Lý Thanh Hạc, được giang hồ gọi với cái tên là Quỷ Tiên, phong thái như một tiên nhân nhưng g·iết người không khác một con quỷ, cũng chính là cha của Lý Mộng Thu và là ông ngoại của đứa nhóc trên lưng.
Lý Thanh Hạc đã biến mất khỏi giang hồ hai năm, không ai biết một tin tức gì về ông, nhưng hôm nay ông lại xuất hiện ở núi Mệnh Thiên.
Liệu đây là sự trùng hợp? Hay là sự sắp đặt? Số phận của Lý Thiên sẽ thay đổi ra sao khi gặp lại ông ngoại?
Trên đỉnh núi Mệnh Thiên, phía trước khoảng mười bước chính là cái vực thẳm vô cùng cao gọi là vực Âm Ti.
Mộc Đinh Tùng ngồi cạnh thân thể người vợ của mình, nhìn ánh bình minh đang dần hiện lên, cơ thể của người vợ đang được Mộc Đinh Tùng dùng toàn bộ nội công còn lại của mình để bảo vệ nên da dẻ vẫn hồng hào không khác nào một người còn sống, khuôn mặt vẫn vô cùng xinh đẹp như là một tiên nữ, nhưng chỉ khác đó là hơi thở đã không còn, cả hai mang lại cảm giác cực kỳ thê lương trên đỉnh núi, đến cả những loài thú như là; chim, nai, hươu,... Ở gần đó cũng ngồi xuống và im lặng, giống như là đang chia buồn với bọn họ, thời gian cứ như kéo dài thêm, vô cùng chậm rãi.
"Bình minh khi đứng một mình thì vô cùng đẹp, nhưng khi đứng cạnh nàng thì sẽ bị nhan sắc của nàng lấn hết..." Mộc Đinh Tùng bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo không còn khí tức của nhập ma nữa đôi mắt cũng trong trẻo đến lạ thường, hắn ngồi ôm t·hi t·hể của vợ mình rồi lẩm bẩm rất chậm rãi rất tha thiết, hắn nói rất nhiều thứ, mặc kệ cơ thể đã trọng thương và đang chảy máu, nội công cũng chẳng còn, bây giờ chỉ là cái đèn treo trước gió, chỉ chờ đợi cơn gió đến nữa mà thôi: "Quân nhi ta đã giao cho nhạt phụ rồi, ngắm bình minh xong thì ta sẽ đi cùng nàng!"
Mọi ký ức từ lúc hai người gặp nhau cứ ùa về khiến khuôn mặt của Mộc Đinh Tùng đẫm lệ...
"Ta lại khóc nữa rồi! Mặc dù nàng không thích ta khóc, nhưng lần này ta lại không làm theo lời của nàng được, ta xin lỗi nàng!"
Phía sau... đám người của Bá gia cũng đã đuổi đến, nhưng khi bọn họ định tiến đến thì cảm nhận được một luồng sát khí phía sau.
Là một người không mặc áo, để lộ một vết sẹo dài trên ngực, tay cầm rìu màu đồng.
"Các ngươi không được đi!" Người không mặc áo đặt cây rìu xuống đất, rồi sau đó cũng ngồi xuống.
"Được!" Tên cầm đầu cũng tra đao vào vỏ, rồi đứng im lặng quan sát. Đám người còn lại cũng làm theo tên cầm đầu.
"Được rồi! Mình cùng nhau đi thôi!" Mộc Đinh Tùng ôm t·hi t·hể người vợ rồi chậm rãi đứng dậy bước từng bước đến vách núi...
Sau đó hét to một câu "Ta đến với nàng đây..." rồi lao người xuống vực không một chút do dự.
Các loài thú cũng đồng thanh kêu âm ỉ, âm thanh cũng nỗi buồn bao trùm đỉnh núi như là thay cho lời tiễn biệt của thế giang đối với họ.