Chương 39: Thống Khổ
Chương 39: Thống Khổ
Đan Nhi chạy lại chỗ hắn đang nằm bất động, cả người nát bét máu tươi dường như đã khô cạn đông lại.
“ Hải...hải...”
Đan Nhi đỡ lấy đầu hắn lay lay, hắn khó khăn mở mắt.
Nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Đan Nhi hắn cố gắng nhếch nhếch mép mà thều thào.
“ Đi...đi...ra...khỏi...đây...đi.”
Đan Nhi lắc lắc đầu.
“ Để em mang anh ra ngoài. “
Hắn cố gắng mà nói.
“ Anh không chịu được nữa rồi.”
Hắn biết toàn bộ máu huyết, sinh mệnh, xương cốt của mình đều đã bị hủy, không có khả năng sống sót.
Đến ngay cả linh hồn cũng bị thứ kia rút đi gần hết, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không thể.
“ Anh muốn cây rìu.”
Hắn muốn trước khi c·hết được cầm lấy đồ vật kỉ niệm đã theo hắn mấy năm nay.
Đan Nhi vừa khóc vừa gật đầu, luống cuống lấy cây rìu từ trong balo của hắn ra, đặt vào bàn tay trái còn nguyên vẹn.
Hắn khẽ run run nắm lấy cây rìu, miệng thều thào.
“ Vĩnh Biệt nhé anh bạn.”
Sau đó hai mắt từ từ nhắm lại, Đan Nhi lay mạnh hắn mà gào lên.
“ Không, tỉnh lại đi đồ khốn kiếp.”
Hắn khẽ thều thào trong đầu “ Xin lỗi “ rồi sau đó là một khoảng tối đen.
Đan Nhi khóc nấc lên, không ngừng lay cơ thể đ·ã c·hết của hắn.
Bất chợt Trảm Thần Phủ trong tay hắn rung động, một làn khí tức trào ra bao bọc lấy cơ thể của hắn.
Đan Nhi bị luồng khí tức kia hất văng sang một bên. Thân thể hắn từ từ bay lên không trung, cây rìu trong tay không ngừng rung động dường như đang kêu gọi một đồ vật gì đó.
“ Vèo “ một mảnh vỡ từ một góc của mảnh không gian xám bay vọt về phía hắn đang lơ lửng ở giữa không trung.
Trảm Thần Phù càng ngày càng rung lắc dữ dội như rất kích động.
Mảnh vỡ bay từ phía xa tới lao thẳng vào Trảm Thần Phủ đang nằm trên tay hắn. Một trận rung động tỏa ra khắp không gian.
Những đốm sáng như con đom đóm không biết từ đâu, bay vọt về bao phủ lấy hắn.
Càng ngày càng nhiều, không gian xám cũng bị những đốm sáng làm cho không gian sáng ngời, những đốm sáng bao phủ lấy hắn hình thành một quả cầu sáng vàng.
Đan Nhi ngước đôi mắt đấm lện nhìn một màn này, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Ở bên kia, Hư đạo trưởng đang đứng ngây ra, vẻ mặt vặn vẹo thống khổ.
Qua một lúc lâu sau một đoàn khí thể màu đỏ b·ị đ·ánh văng ra, nó rít lên.
“ Mày mày lại có tu vi Bán Thánh.”
Hư đạo trưởng áo bào không khó mà bay, ngạo nghễ đứng trên không trung mà cười điêng cuồng.
“ Chỉ là một đạo thần thức cũng định khống chế bổn Thiên Sư, muốn c·hết.”
Lập tức một đạo kiếm quang loé lên, đạo khí thể màu đỏ lập tức bị cắt nát thành hàng nghìn mảnh, âm thanh không cam lòng vang vọng lại.
“ Không.”
Hư đạo trưởng càng cười điên cuồng, nhìn về phía thân thể lơ lửng giữa không trung.
“ Bổn Nguyên tối thượng sẽ là của ta.”
Thân thể của lão bay từ từ đến phía t·hi t·hể kia, những luồng khí đỏ đen toả ra từ thân thể kia lập tức hình thành những loại công kích đánh tới.
Hư đạo trưởng chỉ khẽ vung kiếm tất cả đều bị lão chém nát.
“ Hừ,”
Đến trước t·hi t·hể Hư đạo trưởng đưa một tay ra đặt lên đầu t·hi t·hể.
“ Ra đây.”
Một cỗ hấp lực từ bàn tay Hư đạo trưởng toả ra.
“Vèo “ một đạo ánh sáng lao tới, Hư đạo trưởng giật mình vội vàng dừng lại động tác, mà quay lại vung kiếm đỡ.
“ Ầm “ Hư đạo trưởng bị hất văng sang một bên.
“ Lão già cút ngay.”
Phía xa xa Hải tay cầm Trảm Thần Phủ, mà bay đến.
Hắn cũng không ngờ bản thân mình vẫn còn sống, sau đó hắn mới cảm nhận được là Trảm Thần Phủ tìm được mảnh vỡ của mình, khí linh thức tỉnh mà truyền lính khí bản nguyên cứu sống hắn, tất cả thương thế gần như hồi phục tất cả.
“ Thằng ranh con, mày sống rất dai.”
Hư đạo trưởng ngạc nhiên, rồi nhìn vào cây rìu trên tay hắn như nghĩ ra điều gì đó.
Hắn hừ lạnh đứng trên không trung nhìn qua t·hi t·hể rồi lại nhìn qua Hư đạo trưởng mà cất giọng.
“ Những thứ nên ngủ yên thì cứ để nó ngủ yên.”
Hư đạo trưởng nhếch mép.
“ Cút đi.”
Hắn cũng không dài dòng thêm nữa, tay nắm chặt Trảm Thần Phủ mà bổ mạnh một rìu.
“ Hồng Bàng Tam Thức, Nhất Trảm Kinh Thiên Địa.”
Một luồng sáng trẳng chém thẳng về phía Hư đạo trưởng.
“ Thần khí Trảm Thần Phủ của Lạc Long Quân, được để ta xem thần khí phương Nam lợi hại đến đâu.”
Hư đạo trưởng chém ra một đạo kiếm quang đánh thẳng đến luồng công kích của hắn.
Hai luồng bạch quanh v·a c·hạm, vang lên thanh âm đùng đùng, những đạo kiếm khí, phủ khí chia năm xẻ bảy xé nát cả không gian xung quanh.
Khi hai đạo khí tức tiêu tán cả hai người vẫn đứng sừng sững trên không trung.
“ Tuổi trẻ tài cao”
Hư đạo trưởng tóc dài tung bay, kiếm chỉ về phía hắn cất lời.
Hắn cười nhạt “ lão già, ông nên cút về nơi của ông đi, nơi đây không chào đón ông.”
Rồi hắn lao lên tất công trực diện, bóng phủ loé lên, kiếm khí ngang dọc, cả hai cận chiến đánh ra những đòn cực kì hiểm chỉ cần sơ hở là sẽ ăn thiệt thòi.
Những tia lửa loé lên do v·a c·hạm, trong lòng hắn cũng âm thầm tặc lưỡi, không hổ danh Long Tuyền Kiếm của Mao Sơn sắc bén dị thường.
“ Ầm “ sau một đòn v·a c·hạm cả hai người văng ra xa, hắn lập tức nhăn mặt, cánh tay cầm rìu run lên, trong lòng đang không ngừng mắng chửi Hư đạo trưởng “ Già rồi mà sức lực còn hơn cả thanh niên.”
Bên kia Hư đạo trưởng cũng không ngừng mắng chửi thằng ranh con, mới tí tuổi tu vi đã cao như vậy, tuy bản thân lão b·ị t·hương nhưng thằng ranh kia cũng là quá cứng, làm lão chịu đau không ít.
Hắn biết dù có đánh đến vài ngày, hắn cũng không thể ăn được lão già kia, hắn liền rút bùa đấu pháp cùng lắm thì hiến tế cũng phải chơi c·hết Hư đạo trưởng, quyết không để thứ kia rơi vào tay lão.
Hắn cất rìu vào balo sau lưng, rút ra hai lá bùa màu tím đưa chéo vài nhau dơ về phía Hư đạo trưởng, miệng hô.
“ Lạc Long Thiên Quân hiển thần uy, ban pháp uy mãnh diệt yêu tà.”
Hai lá bùa b·ốc c·háy, Hư đạo trưởng còn chưa kịp phản ứng ở trước ngực đã b·ị c·hém hai đường chéo trước ngực, máu tươi phun ra.
“ Giỏi, hahaha.”
Hư đạo trưởng nhìn v·ết t·hương trên ngực cười cuồng ngạo.
Hắn cũng không phải là ngu thấy lão già kia còn cười được liền lấy ra một cái ấn đồng phun một ngụm máu lên trên rồi đập mạnh.
“ Đập c·hết lão già nhà ông luôn.”
Hư đạo trưởng thầm hô vô sỉ một tiếng, sau đó tế ra chuông đồng của mình.
“ ầm “ tiếng v·a c·hạm vang lên, sau đó một luồng hoả diễm đánh tới phía hắn.
Hắn vội vàng bay vọt ra sau, nhưng hoả diễm nhứ có mắt đuổi theo không ngừng.
Hắn chỉ biết quay đầu bỏ chạy, hắn biết đoàn lửa kia không tầm thường nếu dính đòn chắc cũng bị đốt thành cho.
Đột nhiên phía trước mặt hắn không gian vặn vẹo, Hư đạo trưởng từ trong bước ra một kiếm bổ tới.
Hắn bị bất ngờ chỉ kịp né qua một bên, nhưng vẫn bị lưỡi kiếm chém một vết dài trước ngực, bắn văng ra đằng sau về phía đoàn hoả diễm.
Hắn liền hô không ổn nhưng không kịp, hắn bị đoàn hoả diễm đỏ rực nuốt chọn.
Hư đạo trưởng cười lạnh, tay kết ấn ngọn lửa càng bùng c·háy d·ữ d·ội.
“ Nhóc con, mày con non và xanh lắm.”
Đột nhiên hư ảnh Lạc Long Thiên Quân từ trong đoàn hoả diễm hiện ra. Lập tức hoả diễm bị trấn áp thành một cục tròn rồi bị bàn tay hư ảnh bóp nát.
Hắn được bao phủ bên trong hư ảnh, trước ngực b·ị c·hém một vết dài. Hắn thở phù một hơi may mắn hắn kịp thời thỉnh thần thức của Lạc Long Thiên Quân đến, nếu không hắn cũng bị đốt thành tro rồi.