Chương 38: Khống Chế
Chương 38: Khống Chế
Khi mở mắt một lần nữa hắn nhận ra mình đang ở trong một không gian xám xịt xung quanh rộng lớn không thấy điểm cuối.
Hắn lay lay Đan Nhi nằm trong lòng dậy, rồi cả hai ngơ ngác tìm kiếm xung quanh xem có lối đi hay không.
Hắn vừa đi được một đoạn thì khựng lại hắn cảm giác những tia khí đỏ xung quanh đang điên cuồng chui vào cơ thể của hắn.
Hắn vận pháp chống cự nhưng điều đó là vô ích, không thể ngăn cản khí thể màu đỏ hắn chỉ biết trơ mắt nhìn những luồng khí quỷ dị chui vào người.
Hắn bắt đầu cảm giác được thay đổi bên trong cơ thể, sức mạnh cuồng bạo từ từ trỗi dậy, tu vi như bị tẩu hoả lao vọt lên.
Từ Minh Giả phá lên Trí Giả, vẫn không dừng lại tiếp tục lao thẳng tới cánh cửa của Hiền Giả, hắn chỉ biết đứng c·hết chân tại chỗ.
Điều đang sảy ra quả thực quá khó tin, “ Ầm“ một tiếng vang vọng trong đầu cánh cửa Hiền Giả sau vài lần bị luồng khí đỏ công kích cuối cùng cũng vỡ vụn.
Trong đầu hắn linh quang loé lên, những thứ mờ ảo trước kia hắn không hiểu nhưng bây giờ đã rõ như lòng bàn tay.
“ Đây đây là sức mạnh của Hiền Cảnh sao, quá mạnh.”
Hắn dơ tay lên bóp một cái một cái không gian bị hắn bóp nát thành một khe nứt nhỏ như sợi tóc.
Đan Nhi đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi.
“ Anh...anh bị sao vậy ???”
Hắn lắc đầu chính bản thân hắn cũng không biết là chuyện gì sảy ra, nhưng một điều hắn dám khẳng định những luồng khí đỏ kia không phải thứ tốt đẹp gì.
Quả nhiên là như vậy, vừa đột phá lên Hiền Cảnh trong đầu hắn vang vọng lên những tiếng thì thầm.
“Giết...g·iết...hết...hãy...phá...hủy...tất...cả...cắn...nuốt...chúng...ngươi...sẽ...là...kẻ...mạnh...nhất..mạnh...nhất.”
Tiếng nói không ngừng lặp đi lặp lại, hắn bị ma âm kia làm cho tâm trí r·ối l·oạn.
Mắt hắn từ từ đỏ ngầu, cảm giác bùng nổ trong cơ thể càng ngày càng mạnh, nếu không phát tiết ra hắn sợ bản thân sẽ nổ tan tành.
“ Hải...anh...làm...sao...vậy.”
Đan Nhi như cảm giác được điều gì đó, lay lay hắn mà hỏi vội vàng. Một luồng áp lực từ người hắn mất kiểm xoát mà phóng ra hất văng Đan Nhi qua một bên.
“ Aaaaaaaa...”
Tâm thần hắn bị luồng khí đỏ nuốt trọn, hai mắt đỏ rực hắn không thể kiểm soát được thân thể, hắn ngửa mặt hét lên điên cuồng, không gian xám xịt cũng bị hắn ảnh hưởng bởi tiếng hét mà rung động.
“ Đan...nhi...mau...mau...chạy...đi.”
Hắn cố gắng giữ chút tỉnh tảo cuối cùng hét lớn về hướng Đan Nhi đang bò dậy.
Đột nhiên một tiếng cười vang vọng khắp không gian.
“ Hahaahaa, sức mạnh của bản nguyên là nó chính là nó, ta cuối cùng cũng tìm thấy.”
Tiếng lão đạo Hư vang lên trong không gian xám xịt, hắn lúc này trong mắt màu đỏ loé lên tinh quang cười nhếch mép thân thể lắc một cái biến mất, khi xuất hiện đã đứng trên không trung nhìn về hướng một thân thể ở trung tâm.
Một thân thể của một người đàn ông độ 40 tuổi da dẻ hồng hào, cơ thể rắn chắc to lớn, trên người mặc một bộ đồ Quan Lang ( thái tử ) đời Hùng Vương.
Từ trong cơ thể những luồng khí đỏ lẫn đen từ bên trong cơ thể tản ra.
Ngay bên dưới là Hư đạo trưởng đang cầm kiếm vẻ mặt nóng rực nhìn về thân thể kia.
Thấy hắn xuất hiện trên không trung, Hư đạo trưởng vẻ mặt hiện lên một tia nghi ngờ rồi lắc lắc đầu kiếm chỉ thẳng về phía hắn mà nói.
“ Ngươi là ai?”
Hắn chỉ cười một tràng dài.
“ Hahahaa...ngươi không có tư cách để biết.”
Hư đạo trưởng lập tức hừ lạnh thân thể cũng từ từ bay lên cao đối diện với hắn, miệng nở một nụ cười quỷ dị.
“ Hừ, giả thần giả quỷ trước mặt bổn thiên sư, c·hết đi.”
Tay vung lên một kiếm lập tức chém tới “ Sát Quỷ, Tru Tà.”
Kiếm khí bay thẳng tới phía hắn, chớp mặt đã chép đến đầu của hắn.
“ Hừ, tôm tép.”
Hắn nhếch mép, đưa tay ra túm lấy đạo kiếm khí rồi bóp nát.
Hư đạo trưởng vẻ mặt khó coi, miệng thều thào.
“ Đại Hiền, không thể nào.”
Giới tu hành của các nước có cách gọi tên cấp bậc khác nhau, ở phương bắc cấp bậc từ Đạo Đồng, Phương Sĩ, Chân Nhân, Thiên Sư.
Còn phương nam lại được đặt tên từ Nhân Giả, Minh Giả, Trí Giả, Đại Hiền Giả.”
Thiên sư đại hiền là cảnh giới cao nhất ở nhân gian còn các cảnh giới cao hơn thì phải phi thăng giới khác tiếp tục tu hành.
Nhân giới không thể chịu được người có cảnh giới cao hơn Đại Hiền, Thiên Sư, thiên địa không cho phép những tồn tại đó ở lại nhân giới.
Chỉ một đòn dò xét thực lực của đối phương Hư đạo trưởng tâm trạng lập tức trùng xuống, thằng ranh con kia không biết tại sao tu vi lại trong một thời gian ngắn ngủi lại có thể đột phá tới Đại Hiền trong này nhất định có điều không đúng.
“ Ngươi đã đoạt xá thằng ranh kia.”
Hắn vẫn mang vẻ mặt hờ hững cười nhạt.
“ Ta chỉ là một tia thần thức mà thôi.”
Hư đạo trưởng lập tức ngây ra tròng mắt đảo liên tục, một hồi như nghĩ ra điều gì Hư đạo trưởng nhìn về phía thân thể lơ lửng ở giữa không trung, miệng không thể tin được mà lắp bắp nói.
“ Ngươi...ngươi...chính...là...kẻ...kia.”
Hắn cười khùng khục.
“ Khặc..khặc...khặc...đáp án chính xác, cho ngươi một món quà vì đã đoán đúng.”
“ Diệt Ma Trảo.”
Một bàn tay nhưng tụ từ khí đỏ đen lập tức xuất hiện đánh về phía hư đạo trưởng.
“ Long tuyền xuất vỏ, oai linh hàng lâm.”
Hư đạo trưởng đem kiếm cắt một đường trên tay, máu lập tức bị Long Tuyền kiếm hấp thu.
Một hư ảnh kim long ngũ trảo lập tức từ trong thanh kiếm hiện ra rồi hoá lớn, kim long mang theo khí tức đế vương tràn xa rồi gầm lên một tiếng long ngâm, bay thẳng về hướng ma trảo.
Hai thần thông v·a c·hạm, lại không sảy ra dư chấn kinh khủng, chỉ từ từ tiêu hao lẫn nhau,
Mồi lúc sau cả hai thần thông tiêu tán, Hư đạo trưởng hừ lạnh tay vung kiếm.
“ Chỉ là một đạo thần thức cũng dám lên mặt với ta, hừ muốn c·hết. Diệt ngươi xong ta đem cả thân thể lẫn linh hồn của ngươi luyện thành một thần khí, lúc đó xem ai có thể ngăn cản ta.”
Vẻ mặt của hắn lúc này khó coi, mồm lầm nhẩm thần chú, khí đỏ trong không khí lập tức bị hút vào trong cơ thể.
Từ giữa chán của hắn một con mắt từ từ nứt ra, hắn vẻ mặt dữ tợn miệng không ngừng cười.
“ Thân thể này quả thật quá yếu ớt không thể chịu được nhiều ma khí của ta, nếu không ngươi ngay cả một ngón tay của ta cũng có thể đè c·hết ngươi.”
Con mắt trên chán lập tức ngọ nguậy, rồi mở ra.
Con mắt hoàn toàn đen kịt, không có tròng mắt.
Hắn cười âm trầm nói.
“ Ma Nhãn Thao Thiên.”
Từ đôi mắt ma khí toả ra thành những luồng ánh sáng đen hình thành những con mắt đen sì bên trong đôi mắt lại có những cái miệng đầy răng, thần thông bao phủ cả một mảng không gian rộng lớn, chi chít dày đặc.
Hư đảo trưởng mặt tái đi, sau đó nhanh chóng tế ra một chiếc chuông đồng nhỏ như ba ngón tay.
Chuông đồng lập tức phiêu phù bay lên trên đỉnh đầu Hư đạo trưởng rồi xoay tròn, một hư ảnh chuông đồng to lớn lập tức bao phủ Hư đạo trưởng vào bên trong.
Đây chính là pháp khí năm xưa tổ sư Mao Sơn phỏng chế Hỗn Độn Chung trong truyền thuyết luyện ra, là một trong những chí bảo của Mao Sơn.
Hắn cười lớn, lập tức những con mắt đầy răng lao thẳng về phía Hư đạo trưởng.
Từng tiếng lộp bộp vang lên, nhưng con mắt lao vào chiếc chuông đều b·ị đ·ánh vỡ vụn văng ra nát bấy.
Những con mắt bỡ vụn thành những làn khói rồi tụ tập lại hình thành những con mắt mới tiếp tục lao về chiếc chuông.
Hắn chỉ nhếch mép tiến cười vang vọng.
“ Xem ngươi có thể chống chịu được bao lâu, hừ.”
Hư đạo trưởng vẻ mặt càng ngày càng khó coi, ở chỗ này tên kia pháp lực được bổ sung liên tục từ t·hi t·hể ở giữa không trung, còn lão pháp lực tiêu hao ngày một nhiều cứ tiếp tục như vậy lão sẽ là kẻ nằm xuống.
Hư đạo trưởng lập tức lấy ra một cái ấn đồng dơ lên trước mặt, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh khí.
Ấn đồng hấp thu tinh khí từ từ đỏ rực lên, hư đạo trưởng nắm chặt dơ lên cao rồi hướng về hắn đập mạnh.
“ Trấn.”
Một hư ảnh đại ấn to lớn từ trên đỉnh đầu của hắn rồi đè xuống.
Hắn bị đòn bất nhờ không kịp đề phòng bị đại ấn đập bay xuống dưới đất, miệng liên tục phun máu tươi.
Đại ấn thế không đổi tiếp tục lao thẳng xuống, hắn dãy dụa đứng dậy mắt đỏ rực miệng gầm lên.
“ Khốn kiếp.”
Hắn vung nắm đấm về hướng đại ấn trên đầu.
“ Ầm “ t·iếng n·ổ vang lên, sóng xung kích bay khắp nơi, Đan Nhi ở phía xa bị luồng khí lãng đáng tới cũng phun ra mấy ngụm máu.
Tiếng “ Răng rắc “ vang lên, đại ấn vỡ vụn từ từ hoá thành những luồng ánh sáng biến mất.
Hắn lúc này thân thể đầm đìa máu, tay phải nắm đấm đã nát bét.
Miệng lại không ngừng cười khùng khục.
“ Thân thể quá yếu ớt.”
Sau đó từ từ đứng lên ánh mắt nhìn về chỗ Hư đạo trưởng ánh mắt phẫn nộ.
“ Ngươi dám làm ta b·ị t·hương, ngươi phải c·hết.”
Toàn bộ máu huyết từ cơ thể hắn lập tức bị rút ra gần hết ngưng tụ thành một khối cầu huyết sắc, nhưng tia khí đỏ đen không ngừng bị khối huyết sắc hấp thu.
Dần dần khối huyết sắc kích thước phình to bán kính rộng đến cả trăm mét.
Nhìn quả cầu huyết sắc khổng lồ, Hư đạo trưởng miệng méo xệch, nghiễn răng nghiến lợi phun ra vài giọt tinh huyết bản mệnh lên chuông đồng.
Chuông đồng lập tức xoay tròn một cách điên cuồng, hư ảnh chuông đồng tạo ra rõ một một nhưng hoa văn cổ xưa bên trên.
Hắn cười điên cuồng.
“ Dám có ý đồ mới ma chủng của ta, c·hết đi.”
Quả cầu huyết sắc lập tức bay vèo một cái chớp mắt xuất hiện ngay trước mặt Hư đạo trưởng, âm thanh nổ tung lập tức vang lên.
“ Đùng đùng...” không gian rung động kịch liệt, không gian phong ấn nứt ra những đường đen sì, bên trong hư vô nuốt tất cả các vật chất tràn vào.
Một lúc sau mọi thứ từ từ trở về im lặng, bóng dáng bị đáng văng ra xa xa của Hư đạo trưởng từ từ bay lên trên không nhìn về phía hắn mà nói.
“ Chỉ là một tia thần thức mà dám ngăn cản bổn thiên sư, nực cười. “
Hư đạo trưởng cả người là máu tươi, tóc dài sau đầu tung bay, ngạo nghễ đứng trên không chung.
Hắn khoé miệng nhếch “ Vậy sao.”
Sao đó thân thể của hắn đổ gục xuống đất, một đoàn tinh thần mờ ảo lập tức xuất hiện đằng sau Hư đạo trưởng.
Thấy thân thể hắn đổ gục xuống Hư đạo trưởng thầm kêu không ổn, lập tức thân thể tránh qua một bên nhưng không kịp, đoàn tinh thần lập tức chui vào đầu của Hư đạo trưởng, lão lập tức ngây ra không hề có phản ứng.