Chương 40: Luân Hồi
Chương 40: Luân Hồi
Lúc này ở tiên giới.
Trong một toà cung điện nguy nga trong mây, một người đang ngồi nhắm mắt ở một gian phòng đột nhiên mở mắt, miệng thì thào.
“ Ma chủng, nên kết thúc ở đây rồi.”
Rồi sau đó lại nhắm mắt lại.
Hắn lúc này bất chợt cảm giác lần này có gì đó không đúng.
Quả nhiên là như vậy, hư ảnh của Lạc Long Thiên Quân quay người nhìn về chỗ t·hi t·hể ở giữa không trung, ánh mắt loé lên.
Hắn lúc này cũng đang kh·iếp sợ, hư ảnh do hắn triệu thỉnh lúc này không bị hắn điều khiển. Mà nó tự ý hành động, trong đầu hắn thầm nghĩ.
“ Không lẽ nào."
Sau đó hư ảnh dơ một bàn tay lên chỉ thẳng về phía t·hi t·hể cất giọng trầm vang.
“ Trở về “
Tất cả luồng khí đỏ đen lập từ từ bốn phương tám hướng lao về chui vào trong t·hi t·hể.
Ngay cả ở bên trong cơ thể của hắn cũng có vài tia khí tức đỏ đen chui ra bay về bên kia. Hắn thầm mắng “ Mẹ nó còn tính ẩn dấu trong thân thể mình.”
“ Hừ là ai ?”
Thi thể đột nhiên mở mắt, đôi mắt một đen một đỏ quỷ dị, vừa đưa mắt nhìn về phía hư ảnh.
Thi thể sống lại kia kinh hô.
“ Lạc Long Quân.”
Hư ảnh Lạc Long Thiên Quân trầm giọng quát.
“ Mất mặt, không xứng đáng là hậu huệ đời sau của ta.”
Một đoàn ánh sáng từ đầu ngón tay hư ảnh bắn ra. Thi thể kia vẻ mặt hiện lên điên cuồng mà quát.
“ Hừ, đường ta đi không cần người quản.”
Sau đó cũng đánh ra một quyền, hai đạo công kích v·a c·hạm dây dưa với nhau.
Hư ảnh Lạc Long Quân lại cất tiếng vang.
“ U mê không tỉnh, rơi vào ma đạo, ngươi dù là hậu huệ của ta thì cũng phải c·hết.”
Ngón tay phát lực ánh sáng loé lên ngón tay to lớn hiện ra lao về phía t·hi t·hể kia.
Không có tiếng động vang lên chỉ là một mảng sáng loé lên, t·hi t·hể kia từ từ tan biến chỉ để lại trên đất một viên ngọc đen bằng đầu ngón chân cái.
Hắn ở bên trong hư ảnh miệng há hốc, trong lòng đang thầm mắng “ Đây là sức mạnh của thần tiên hay sao.”
Hư đạo trưởng ở bên kia mắt loé lên tinh quang, tay đưa vào túi lấy ra một lá bùa màu đen bên trên vẽ những đường nét như những tia sét.
“ Thiên đạo hàng lâm, trấn áp chư thần.”
Hư đạo trưởng tung lá bùa về hướng hư ảnh Lạc Long Quân.
Lập tức ở bên ngoài một đám mây đen che phủ kín trời, tất cả không gian đen sì sì không nhìn thấy bàn tay, ngay cả ánh sáng của đèn điện cũng bị nuốt chọn.
“ Sảy ra chuyện gì vậy, tận thế sao.”
Tất cả mọi người rơi vào hỗn loạn, ban ngày tại sao lại sảy ra những chuyện kì lạ như vậy, ở trên đỉnh núi Nghĩa Lĩnh một nhóm người áo đen đang tụ tập thấy một màn này, một người trong nhóm hô lên.
“ Không hay rồi, là thiên đạo hàng lôi trấn áp thần tiên, không biết vị đại năng nào lại phủ xuống thần thức từ tiên giới xuống bị thiên đạo phát hiện.”.
“ Ầm “ một tia sét màu vàng kim to như một toà nhà từ trên bầu trời đánh xuống lao thẳng xuống đỉnh núi Nghĩa Lĩnh.
Ở bên trong hư ảnh Lạc Long Quân hiện lên vẻ ngưng trọng, rồi quay đầu nhìn về hướng Hư đạo trưởng, ánh mắt hiện lên vẻ thâm ý.
Hư đạo trưởng chỉ cười nhạt mà nhìn lại, Hắn đang ở trong thân thể hư ảnh lập tức bị một lực ném văng ra bên ngoài.
Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một đạo lôi điện màu vàng kim xuất hiện trên đỉnh đầu hư ảnh, ầm ầm đánh xuống.
“ Ầm “ Không gian rung chuyển, hắn văng trên không trung nhìn một màn này mà trợn mắt, lại có lôi điện to như vậy sao, lại là màu vàng kim.
Không gian màu xám lập tức bị những luồng điện nhỏ toả ra xé toạc, cả hắn cùng Hư đạo trưởng đều b·ị đ·ánh văng ra.
Sau một lúc lâu, hắn mới ho khù khụ ngẩng đầu lên.
Hắn đang nằm ở trên bờ cồn cát của một con sông, toàn thân ê ẩm đau nhức.
Trong đầu hỗn loạn không hiểu truyện gì sảy ra, bất giác trong tay hắn có thêm thứ gì đó.
Đưa lên là một viên ngọc màu đen, hắn liền nhận ra đây là viên ngọc từ trong t·hi t·hể kia sót lại, lắc lắc đầu vài lần cho tỉnh táo.
Sau đó lo lắng đưa mắt tìm kiếm xung quanh, thấy Đan Nhi nằm ở cách chỗ hắn không xa mới thở phù một hơi, cố gắng bò lại.
Chân của hắn bây giờ đã bị gãy không thể nào đi được.
“ Đan Nhi...dậy...dậy.”
Đan Nhi từ từ mở mắt vừa nhìn thấy hắn liền ôm chầm lấy.
“ Anh không sao chứ ?”
Hắn lắc đầu cười khổ nói.
“ Vẫn còn cái mạng nhỏ là may rồi.”
Hai người còn đang chuyện từ đằng sau vang lên âm thanh làm hắn giật mình.
“ Thằng ranh con, mạng mày dai như đỉa đấy nhỉ ?”
Hắn giật mình ngoảng lại, Hư đạo trưởng toàn thân máu me, đang khập khễnh bước lại chỗ hắn, trên tay Long Tuyền Kiếm toả ra sát khí kinh người.
“ Hừ, mạng lão cũng rất dai đấy.”
Hắn trong lòng cực kì lo lắng, pháp lực đã bị hủy bởi những tia lôi điện, bây giờ hắn không khác gì một người bình thường.
Vậy mà lão già này lại không sao chỉ b·ị t·hương, lần này hắn không khéo sẽ bị lão già này chém g·iết.
Đan Nhi không biết có thể đánh lại lão già này không, Hắn lấy Trảm Thần Phủ ra vung mạnh cây rìu về phía Hư đạo trưởng, Hư đạo trưởng khẽ nghiêng người tránh né, Trảm Thần Phủ lập tức rơi xuống lòng sông.
Hắn khẽ thở phù, dù có c·hết hắn cũng không thể để Thần Khí Nước Nam rơi vào tay giặc phương bắc.
Hắn quay sang Đan Nhi mà nói.
“ Anh yêu em.”
Đan Nhi hai mắt đấm lệ gật gật đầu, hắn cười tươi quay qua Hư đạo trưởng mà nói.
“ Lão già tôi xin ông đừng làm hại cô ấy.”
Hư đạo trưởng cười thần bí gật đầu, hắn không quay mặt mà nói.
“ Đan Nhi, anh xin lỗi.”
“ Phựt “ Một nhát dao đâm xuyên qua tim của hắn.
Máu chảy xuống từ lưỡi dao chảy xuống viên ngọc hắn vẫn cầm trên tay.
“ Hahaha đồ đệ ngoan, khổ cực cho con rồi.”
Hư đạo trưởng cười phá lên, tuy bị một dao xuyên tim nhưng hắn dù gì cũng là kẻ tu đạo nên vãn chưa ngã xuống.
Hắn khó khăn quay người, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đấm lệ, miệng khó khăn nói.
“ Tại...sao...?”
Đan Nhi chỉ nhìn hắn mà lắc đầu, đau cảm giác bị chính người mình yêu thương đâm một nhát đằng sau nó cực kì đau đớn, không phải v·ết t·hương thể xác mà là v·ết t·hương từ trong linh hồn.
“ Để ta nói cho ngươi, tất cả chỉ là kế hoạch của ta, Đan Nhi là đệ tử thân truyền của ta. Ta sai nó đến cạnh ngươi để một ngày lấy Tâm Huyết của ngươi mở ra phong ấn bên trong của bổn nguyên. À mà cả c·ái c·hết của mẹ ngươi cũng là ta sai khiến con quỷ mắt đỏ làm. Chỉ có tâm huyết của ngươi mới mở ra sức mạnh thật sự của bổn nguyên, ta chính ta sẽ là người nắm giữ bổn nguyên, làm bá chủ của giới này.”
Hắn hai mắt đỏ ngầu, tất cả chỉ là kế hoạch của lão già này, lão già kinh tởm.
“ Sao ngươi không g·iết ta luôn từ đầu đi, cần gì phải chờ đến bây giờ?”
Mắt hắn đã dần dần tối lại, sinh mệnh đã sắp tắt.
Hư đạo trưởng cười cuồng ngạo.
“ Tâm Huyết chỉ hình thành khi ngươi cực kì đau khổ, nỗi đau mất mát người thân, rồi lại bị chính người mình yêu thương g·iết c·hết, lúc đó tâm huyết mới có tác dụng.”
Hắn cố gắng nhếch mép, nhìn qua Đan Nhi, miệng thều thào.
“ Vĩnh biệt.”
Rồi cả thân thể đổ gục xuống đất, tuyệt khí bỏ mình.
Hư đạo trưởng đi tới nắm lấy viên ngọc đen vào trong tay miệng nở một nụ cười.
“ Bổn nguyên sức mạnh, haha ta sẽ làm chủ cả thế giới.”
Đột nhiên viên ngọc rung lên rồi biến mất trong tay Hư đạo trưởng.
“ Không...không...tại...sao...tại...sao...aaaaa...”
Hư đạo trưởng điên cuồng không biết tại sao bổn nguyên lại biết mất, vậy tất cả công sức sẽ đổ hết xuống sông xuống biển.
“ Hừ, Đạo Hư ngươi giỏi lắm, dám ở phương nam g·iết người, hôm nay nằm lại ở đây đi.”
Một lão già mặc áo bào đen, đầu tóc bạc trắng xuất hiện. Vừa thấy người đến Hư đạo trưởng đang điên cuồng cũng thất kinh hướng về Đan Nhi mà quát.
“ Đi mau.”
Đan Nhi lưỡng lự, Hư đạo trưởng hét lên.
“ Ta thất bại rồi, không tính đến bổn nguyên không công nhận ta, đi mau trở về phương bắc đừng bao giờ đặt chân xuống phương nam, đi.”
Đan Nhi nhìn sư phụ lần cuối, rồi quay đầu thân thể vọt lên không trung bay đi.
“ Muốn đi, hừ.”
Ông lão áo bào đen còn tính động thủ thì Hư đạo trưởng ngăn lại.
“ Hừ, Long Tuyền Xuất Vỏ.”
Một đạo kiếm quang bắn tới, ông lão áo bào hừ một tiếng phất tay tế ra một chiếc vạc.
“ Vạc Phủ Minh Thần, Đốt Cháy Yêu Tà.”
Một ngọn lửa bao phủ lấy toàn thân Hư đạo trưởng vào bên trong.
Không có tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau khi ngọn lửa tắt đi chỉ còn một đống cho tàn, cùng một thanh kiếm cắm trên mặt đất.
Ông lão áo bào đen nhìn về chỗ cho bụi than nhẹ.
“ Một đời Thiên Sư trừ ma vệ đạo cuối cùng vẫn không thoát nổi một chữ Tham.”
Sau đó nhìn qua t·hi t·hể của hắn mà thở dài, phất tay thân thể hắn lập tức chìm vào trong đất, sau đó một mô đất nhô lên.
“ Một kì tài nước nam lại ra đi, hazz...”
Sau đó ông lão cũng biến mất, để lại trên cồn cát giữa con sông Hồng một không gian mờ ảo.
Lục đạo luân hồi nằm ở sâu bên trong Địa Ngục, được canh phòng nghiêm ngặt.
Có cả chiến thần tiên giới cử xuống canh giữ, lại được một vị Đại Đế trấn thủ, nghe nói vị Đại Đế kia còn mạnh ngang cả Tiên Đế ở tiên giới, vì vậy nơi đây là nơi bất khả x·âm p·hạm.
Lúc này một đạo quang mang phá không mà phi đến, vị chiến thần canh giữ mở bừng mắt.
“ Kẻ nào to gan, dám xông vào cấm địa, c·hết đi.”
Chiến Thần đánh ra một luồng ánh sáng lao nhanh về phía quang mang.
Khi đến gần quang mang luồng công kích của chiến thần b·ị đ·ánh ngược lại.
Chiến thần lập tức bị trúng đòn của chính mình, b·ị đ·ánh văng qua một bên, luồng quang mang kia ở dưới bao nhiêu con mắt liền chui vào trong lục đạo rồi biến mất.
Đột nhiên hư không chấn động, một người toàn thân mặc một bộ đế bào đen xuất hiện, ở trên mặt là một mảng hỗn loạn không nhìn rõ dung mạo.
“ Tham kiếm Quỷ Đế.”
Tất cả lính canh, chiến thần cung kính quỳ một chân xuống hành lễ.
“ Vi thần không làm tròn chức trách xin Quỷ Đế dáng tội.”
Chiến thần quỳ xuống lên tiếng, Quỷ Đế nhìn lục đạo rồi phất tay sau đó biến mất, chỉ để lại một câu.
“ Thiên đạo tuần hoàn, không ai có thể ngăn cản.”
End