Chương 37: Thần Niệm
Chương 37: Thần Niệm
“ Oành “ một t·iếng n·ổ lớn vang lên, bụi mù bay khắp nơi. Tất cả mọi người đều dừng tay ánh mắt đều hướng về bên này, thần sắc trong mắt họ lộ ra một tia nghi hoặc.
Hư đạo trưởng mặt cũng tái nhợt tay cầm kiếm run lên.
Một lúc sau bụi mờ tản đi, hắn vẫn ngồi ngơ ngác trên mặt đất, không hề b·ị c·hém trúng, trước mặt hắn có một bóng người đang đứng hai tay chắp ra đằng sau lưng từ người tỏa ra một loại khí tức khiến mấy vị cự đầu biến sắc.
Hư đạo trưởng vẻ mặt khó coi nhìn đạo thân ảnh đang đứng đó, miệng lẩm bẩm.
“ Bán tiên, tại sao có thể ?”
Ở bên kia mấy vị vự đầu phương nam cũng giật mình, lão già dân tộc Kh’ mo lắp bắp nói.
“ Khí tức này là? Thánh Nhân.”
Ông lão Lý Kha nheo mắt nhìn rồi lắc đầu nói.
“ Không phải, là Bán Thánh.”
Tất cả mọi người đều kinh hãi không thể ngờ được trên đời này còn có cường giả bán thánh tồn tại, điều đó rất khó tin.
Thứ nhất thần linh không thể để người có tu vi như vậy ở lại nhân gian, đó chính là một đại hoạ người như vậy nếu ra tay không gian này sẽ không chịu đựng được, kẻ có tu vi như vậy chỉ có hai lựa chọn một là xuống âm giới làm việc cho địa phủ.
Thứ hai là phi thăng lên giới diện khác tiếp tục tu hành, nếu còn cố ý ở lại nhân gian, thiên đạo sẽ giáng lôi kiếp diệt sát. Âm thần dưới địa phủ cũng sẽ ra tay tiêu diệt kẻ cố ý ở lại.
“ Ngươi là ai ?”
Hư đạo trưởng hừ lạnh mà nói, cũng không hề sợ hãi, Thân ảnh lão già gầy còm chỉ nhìn qua hắn đang ngồi dưới đất rồi cất tiếng.
“ Thằng ranh con đã đến nước này rồi sao ? hazz...”
Hắn ú ớ nói.
“ Thầy...sao...thầy...lại...ở...đây ?”
Đứng trước mặt hắn không phải ai khác chính là lão thầy mo, hắn thật sự không ngờ thầy mo lại xuất hiện ở đây.
Thầy mo lắc lẳc cái đầu nói.
“ Đây chỉ là một đạo thần niệm của ta để ở trong chiếc vòng cổ, chỉ khi nào con gặp nguy hiểm chí mạng đạo thần niệm này mới xuất hiện.”
Nghe đến đây hắn cố hết sức lôi từ trong cổ ra chiếc vòng, dây được kết lại từ lông lợn rừng trăm năm, treo một viên đá màu hổ phách nhưng viên đá đã nứt vỡ chi chít, hắn vừa lôi ra viên đá liền vỡ vụn rơi xuống đất.
Hắn nhìn lên thân ảnh đang đứng vẻ mặt kh·iếp sợ, ở dưới con mắt của hắn đạo thần niệm này không khác gì bản thể của lão thầy mo. Trong lòng hắn đang kêu gào dốt cuộc tu vi lão thầy mo đã đến mức nào, đột nghĩ tới điều gì đó hắn vui vẻ cưới hắc hắc nói.
“ Vậy Thầy, con bị người ta đánh ra nông nỗng này, Thầy cũng nên ra mặt đòi lại công bằng cho đệ tử của người chứ.”
Hắn lúc nãy kh·iếp sợ khi lão thầy mo xuất hiện nên không để ý đến, cơ thể hắn với tốc độ chóng mặt đang khôi phục lại pháp lực, đến bây giờ hắn mới để ý đến thân thể.
Hắn gấp gáp, mặc kệ mọi thứ xung quanh nhắm mắt cảm ứng cơ thể. Một lúc sau vẻ mặt hắn càng ngày càng khó coi, xung quanh tràn ngập những luồng khí đỏ đang chen trúc chui vào trong cơ thể hắn.
Hắn điên cuồng vận pháp nhằm xua đuổi khí đỏ lạ lấm ra khỏi cơ thể, nhưng điều làm lắn kinh hãi hắn không có cách nào khống chế khí đỏ đẩy chúng ra bên ngoài.
Thần niệm lão thầy mo khẽ quay người nhìn về chỗ Hư đạo trưởng nhàn nhạt nói.
“ Ở đâu đến thì về nơi đó đi.”
Hư đạo trưởng mắt nổi lên những tia máu đỏ nhìn chằm chằm vào thần niệm của lão thầy mo, miệng nhếch lên nói.
“ Chỉ là một đạo thần niệm cũng dám lên mặt với ta, hừ.”
“ Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, Mao Sơn Sát Quỷ Lệnh, đi.”
Hư đạo trưởng đánh ra một tấm lệnh bài màu máu về hướng thần niệm lão thầy mo. Chỉ thấy tấm lệnh bài từ từ lớn dần đến khi bằng cả một gian phòng 40m2 đè thẳng xuống chỗ thần niệm lão thầy mo cùng hắn đang ngồi.
Thần niệm lão thầy mo lộ vẻ mặt đáng khinh chỉ quát một tiếng.
“ Một trảo phá vạn pháp.”
Sau đó đánh ra một trảo về hướng sát quỷ lệnh, một bàn tay hư ảo màu vàng từ từ xuất hiện chộp thẳng vào sát quỷ lệnh. Hai pháp thuật v·a c·hạm lại không hề có chút xung kích hay âm thanh nào phát ra.
Bàn tay to kia túm lấy sát quỷ lệnh bóp mạnh, sát quỷ lệnh lập tức bị bàng tay bóp nát hoá thành từng luồng khí tiêu tán.
Thần niệm của lão thầy mo lộ ra vẻ khinh thường nhìn về Hư đạo trưởng rồi bàn tay hướng ra trước khẽ bóp.
Lập tức cả thân thể của Hư đạo trưởng bị một bàn tay vô hình túm lấy nhấc bổng lên.
Ở bên kia cả Tử bà bà cùng tộc trưởng miêu tộc biến sắc khi thấy một màn như vậy, lão tộc trưởng thân hình khẽ động lùi ra sau không một ai để ý đến.
“ C·hết tiệt, chỉ một đạo thần niệm đã dễ dàng chấn áp một thiên sư đạo giáo, nếu là bản thể thì còn kinh khủng đến mức nào, người ta đánh một quả rắm chỉ sợ toàn bộ chúng ta cũng chẳng còn lại cặn bã.”
Lão già dân tộc Kh’ mo hít một hơi khí lạnh mà cảm thán, mà còn may là vị kia còn ở phe mình.
Ở bên kia, Hư đạo trưởng mặt đã tím ngắt, miệng trào ra máu tươi mà rít lên.
“ Khốn kiếp có giỏi để ta thỉnh sư tổ đến đây đấu với ngươi một trận xem ai thắng ai thua, có dám?”
Thần niệm lão thầy mo lắc đầu, ánh mắt loé lên bàn tay vô hình ném Hư đạo trưởng qua một bên. Quay đầu nhìn Hải miệng khẽ thều thào chỉ đủ một mình nghe.
“ Ta và con đến đây là hết duyên phận, hazzz....tất cả đều do số phận sắp đặt.”
Oành một tiếng động vang lên, tất cả mọi người giật mình nhìn lại.
“ Hỗn Nguyên Châu, haha nó là của ta là của ta.”
Không biết từ bao giờ tộc trưởng miêu tộc đã phá được phong ấn, lấy được hỗn nguyên châu.
“ Mau ngăn hắn lại.”
Cả ba người Lão đạo Hai, Lý Kha, Kh’mo đều đỏ mắt lao về chỗ tộc trưởng miêu tộc.
Tộc trưởng miêu tộc lập tức thân hình phi nhanh về hướng lối ra khỏi hang, Tử bà bà nhìn qua chỗ Hư đạo trưởng sau đó mặc kệ liền đuổi theo đám người.
Nhi thấy phe mình đã chiếm được hỗn nguyên châu liền đánh văng Đan Nhi ra, thân hình cũng lao đi về hướng lối đi khác.
Đan Nhi mặc kệ, sau đó chạy qua chỗ hắn đang ngồi lo lắng hỏi.
“ Hải anh sao rồi ?.”
Hắn liền mở mắt nhìn Đan Nhi, sau đó nhìn qua chỗ quan tài đá lông mày cau chặt lại rồi quay qua chỗ thần niệm của lão thầy mo nói.
“ Thầy không có cách sao ?”
Thần niệm lão mo chỉ cười lắc đầu sau đó thân thể từ từ tiêu tan, hắn há hốc mồm gọi lớn.
“ Thầy ? Thầy ? cứ như vậy mà đi sao ?.”
Thần niệm lão mo đã tan biến, chỉ nói vọng lại.
“ U minh tự có sắp đặt, ta cũng không thể làm gì được. “
Hắn kêu thảm trong lòng cứ như vậy mà bỏ đi, vậy còn hắn thì sao. Phong ấn thì đã bị hủy, quái vật mà thoát ra hắn ngay cả cái rắm của nó cũng không chịu được, lấy sức đâu mà chém g·iết, lần này xem ra chỉ còn nước bỏ chạy.
“ Chạy.”
Hắn quay qua nói với Đan Nhi, Đan Nhi gật đầu vẻ mặt tái nhợt vội đỡ hắn.
Vừa đứng lên còn chưa kịp đi thì cả hang đá đều rung động kịch liệt, hắn cùng Đan Nhi nghiêng ngả ngã trên mặt đất.
Chiếc quan tài đột nhiên bật tung nắp ra, một lực hút cường đại lập tức hút tất cả những thứ trong hang vào bên trong, đá vụn, xác người, pháp khí...
Hắn ôm chặt lấy Đan Nhi vào lòng, hắn biết là bản thân mình không thể chống lại lực hút, chỉ biết mặc kệ cho số phận.
Cả hai thân hình bị hút vào trong quan tài, Hư đạo trưởng ở bên vách đã cũng bò dậy nhìn vào quan tài đang hút mọi thứ, liền nở một nụ cười quỷ dị sau đó thân thể cũng bị lực hút kéo vào trong quan tài.