Chương 2: Quỷ Nữ Đeo Bám
Ngồi trong lớp học mà Hải không thể nào tiếp thu được tí kiến thức nào vào đầu, trong đầu hắn bị ám ảnh những thứ thấy trong giấc mơ.
Ánh mắt nhìn ra ngoài của sổ phòng học, ở xa xa là một dãy cây sà cừ to che đi ánh nắng oi ả đầu mùa hè, bất giác ánh mắt hắn co lại bóng trắng với khuôn mặt xinh đẹp, hắn thấy trong tấm ảnh giấc mơ tối qua hiện rõ, đang đứng dưới gốc cây mà cười tà mị nhìn hắn chằm chằm.
Hắn thất thanh kêu lên.
"Không thể nào..."
Cô giáo đang ở trên bục giảng nghe hắn nói liền quay lại mà quát lên.
"Hải, em tập chung lên bảng cho cô, nói linh tinh cái gì."
Hắn nhìn qua chỗ bóng trắng vừa đứng, chỗ đấy bây giờ đã trống không, làm gì có một thứ gì chứ, hắn tự an ủi bản thân mình, rồi quay lại ngồi ngay ngắn chăm chú kên bảng...
Còng lưng đạp chiếc xe dưới thời tiết nắng nóng về nhà sau khi tan học, cái áo của hắn đã ướt đấm mồ hôi, thằng Đăng bạn thân lại học cùng lớp với Hải quay sang hỏi hắn.
"Hải mày bị sao vậy? Tao thấy mày lạ quá."
Hắn cũng liền kể lại tất cả mọi việc cho thằng bạn thân nghe, nghe xong thằng Đăng cũng tái mặt đi mà nói.
"Ngôi mộ trong đồi cây đó có ma mà, tao nghe ông nội tao nói hồi ông còn trẻ cũng có vài lần thấy bóng trắng lập là lập lèo ở trong đó, nhưng ông vào tìm vài lần lại không hề thấy bất cứ bóng dáng một ai.
Nghe thằng bạn thân kể, hắn cũng run rẩy hết cả người, có lẽ nào hắn bị ma nữ kia ám theo, về tới nhà hắn liền quăng cặp lên giường rồi chạy ra bể nước úp mặt xuống, dòng nước mát lạnh làm cho hắn bớt đi phần nào lo lắng trong người, rồi chạy vào dọn cơm ăn, trong bữa cơm mẹ hắn có hỏi về chuyện học hành hắn cũng nói qua về tình hình học tập, cơm nước xong xuôi hắn lại sách cặp đi học buổi chiều, đang đạp xe giữa trời nắng chói chang bất chợt một cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân hắn.
" Quái lạ sao trời thì nắng mà mình cảm giác lạnh thế nhỉ? "
Sau đó hắn lại cảm giác có gì đó không đúng chiếc xe đạp của hắn dường như là chở cả một đống đá nặng vậy, nghĩ tới điều gì hắn khẽ quay đầu lại, một đôi mắt đỏ rực hiện ra, làm hắn sợ hãi la lên sau đó ngã lăn ra đường kì lạ chiếc xe đạp của hắn vẫn đứng thẳng không đổ, hắn thật sự sợ hãi nhìn về phía chiếc xe người con gái vẫn đang ngồi ở sau xe, lúc này nở một nụ cười quỷ dị nhìn hắn.
" C·hết...cả nhà mày phải c·hết...hahahahah. "
Hắn sợ hãi mà quay đầu bỏ chạy nhưng chân hắn lại không thể nhúc nhích, bóng người con gái từ từ tiến lại phía hắn dí sát khuôn mặt l·ở l·oét đầy ròi bọ vào mặt hắn mà cười, hắn cực kì hoảng sợ miệng ú ớ không nói nên lời.
" Tranhhhh xa.. tttoi.. raaaaa."
Cái miệng đầy răng sắc nhọn há to há cắn tới phía hắn...
" Dậy dậy đi, Hải mày bị sao vậy?"
Hắn từ từ mở đôi mắt ra đập vào mắt hắn là vẻ mặt lo lắng của thằng Đăng, thấy hắn đã tỉnh lại thằng Đăng dìu hắn đến bên một gốc cây ngồi xuống vẻ mặt lo lắng hỏi han.
" Hải mày bị sao vậy? Sao lại nằm ngất ở giữa đường thế!"
Nghe lời hỏi thằng của thằng Đăng hắn mới ngẩn người ra trong đầu loé lên những hình ảnh ma mị ở trong đầu, hắn run run nhìn khắp mọi nơi.
Chiếc xe đạp đang nằm đổ giữa đường, không khí nóng nực của buổi trưa hè hắn lại cảm thấy rét run người, hắn ú ớ kể lại câu chuyện lúc nãy hắn gặp, thằng Đăng nghe hắn nói cũng run run ánh mắt đảo khắp nơi sau đó thằng Đăng kéo hắn đứng lên.
" Thôi đi nhanh mày, tao thấy ghê quá."
Cả hai thằng dắt díu nhau đạp xe phi nhanh đến trường, khi cả hai thằng vào lớp mồ hôi mồ kê đổ ướt cả cái áo trắng bọn bạn thấy vậy liền túm lại hỏi.
" Ê hai thằng bay bị ma đuổi hay sao ấy sao nhìn tơi tả thế."
Thằng mập tên Chung lên tiếng hỏi, thằng Đăng cũng lên tiếng kể lại những thứ mà hắn đã kể, nghe xong câu chuyện vẻ mặt mấy thằng xung quanh không hề cười cợt, thằng Chung nhiêm túc nói.
" Tao nghe ông nội kể cái thứ mà có thể xuất hiện giữa ban ngày nó ghê gớm lắm, thằng Hưng mày nên tìm người giúp đỡ đi."
Hắn cũng gật gật cái đầu hắn nên tìm người giúp đỡ giải quết nỗi ám ảnh này nếu không hắn sẽ bị điên mất, thằng Đăng lấy từ cổ nó ra một sợi dây chuyền có hình Phật Tổ đưa cho hắn nói.
" Mày cầm lấy sợi dây chuyền này đi, mẹ tao thỉnh ở trên chùa về đấy biết đâu nó có thể giúp đỡ mày."
Hắn cầm lấy sợi dây chuyền mà thằng Đăng đưa cho đeo vào cổ, không phải hắn bị ảo giác hay không một cảm giác ấm áp lan toả toàn thân, hắn quay qua thằng Đăng nói.
" Cám ơn mày nhé."
Thằng Đăng cười ha ha nói.
" Tao với mày là anh em mà gặp chuyện tao phải giúp mày chứ."
Ngồi học cả buổi chiều hắn không hề cảm thấy có điều gì bất thường có lẽ sợi dây chuyền phật nó đã giúp hắn, nhưng mọi chuyện cứ như vậy mà qua sao hắn cảm giác sắp tới sẽ sảy ra những chuyện kinh khủng hơn, nhưng hắn chẳng thể làm được gì, người trần mắt thịt lấy đâu ra khả năng đối đầu với những sức mạnh vô hình.
Khi tan học hắn với thằng Đăng cùng nhau đạp xe ra về trên con đường quen thuộc, hắn cùng với thằng Đăng ánh mắt tăm tia khắp các bộ phận n·hạy c·ảm của bọn con gái lộ ra, thằng Đăng cười hắc hắc nói.
" Mày nhìn con Linh kìa ít nhất cũng phải cỡ D không biết nó có độn không nữa."
Hắn lúc này tâm trạng cũng đã tốt lên nên ánh mắt cũng theo lời nói của thằng Đăng mà càn quét đến chỗ hai quả đồi kia miệng tấm tắc khen.
" Chắc là hàng thật đó mày không thấy nó thay bồ suốt ngày sao...hắc hắc."
Hai thằng cười hiểu ý nhau, con Linh đó mới lên lớp mười đã đem ấy đi khắp nơi, không biết bao thằng nhảy lên người nó, mà dáng người của con Linh phải nói là thuộc hàng hoa hậu chứ chẳng chơi, bọn hắn cũng thèm muốn đấy nhưng đáng tiếc gia đình lại không giàu có nên cũng không dám đú.