Chương 4: Tai Nạn
Hai thằng vi vu trên xe đạp khi đến một ngã ba không biết một chiếc xe ô tô lao từ đâu ra phi về hướng hai người bọn hắn, thằng Đăng la lên.
" Tránh mau."
Sau đó thằng Đăng nhảy xuống xe tránh qua hướng khác, hắn vẫn bất động ngồi trên xe thời gian lúc này như bị ngưng đọng lại, vẻ mặt hắn lúc này cực kì sợ hãi hắn nhìn thấy con quỷ nữ mắt đỏ đang ngồi trên nóc chiếc ô tô lao về phía hắn, trên mặt đang nở một nụ cười rách ra tận mang tai, nhìn chiếc ô tô lao càng ngày càng gần hắn không hề nhúc nhích chỉ biết chơ mắt ra nhìn.
" Ầm " một tiếng sau đó là tiếng la thảm thiết của thằng Đăng, hắn cũng ngã lăn ra đường bên cạnh là chiếc xe đạp, khi chiếc xe ô tô gần đụng chúng hắn thì bất ngờ đảo hướng rồi đâm vào thằng Đăng vừa tránh qua một bên.
Máu máu chảy khắp nơi cùng những tiếng kêu cứu của mấy người xung quanh, hắn như c·hết lặng những âm thanh vang vẳng trong đầu hắn.
" C·hết...c·hết...mày phải c·hết...tất cả đều đáng c·hết."
Mắt hắn như nhoè đi chạy vội lại xem xét thằng Đăng đang nằm ở một bên.
" Đăng mày đừng làm tao sợ tỉnh lại...tao xin mày đấy."
Ôm thằng Đăng từ trong vũng máu cõng lên lưng hắn điên cuồng chạy về hướng bệnh viện, mấy người xung quanh cũng chạy lại phụ giúp hắn một tay, chạy được một đoạn một ông bác không biết từ đâu đã lái một con xe lam 3 bánh ra dừng lại chắn trước mặt hắn nói to.
" Mau lên xe mày chạy bộ biết bao giờ mới đến bệnh viện hả con."
Hắn được mấy người nữa phụ nhảy lên trên thùng xe vẫn cõng thằng Đăng trên vai, mọi người đều đứng trên thùng giữ lấy hai thằng.
Trong lòng hắn đang không ngừng cầu nguyện, nước mắt cũng rơi xuống miệng không ngừng thều thào.
" Tại tao tất cả đều tại tao...tao không nên nhận dây chuyền phật của mày...tao làm mày bị liên lụy... ĐĂNG mày không được có mệnh hệ gì."
Khi xe dừng lại ở cửa bệnh viện hắn cõng thằng Đăng chạy điên cuồng vào trong, miệng gọi lớn.
" Cứu cứu bác sĩ cứu bạn của cháu."
Y tá khi thấy hắn cõng một người máu me khắp người liền nhanh chóng đem cáng ra, đặt thằng Đăng nằm lên cáng để y tá, bác sĩ khiêng thằng Đăng vào trong phòng phấu thuật, hắn đứng ở bên ngoài cửa chớ đợi, lúc này hắn sợ hãi hắn sợ thằng bạn thân của mình sảy ra chuyện không may.
Mấy người dân phụ hắn đem thằng Đăng đến đây cũng lên tiếng an ủi.
" Bạn cháu không sao đâu, cháu yên tâm đi."
Hắn cũng cầu mong là như vậy, quay sang cảm ơn mấy người đã giúp hắn.
" Cháu cảm ơn mấy bác đã giúp đỡ cháu."
Sau đó mầy người an ủi hắn một hồi rồi cũng ra về, ngồi ngoài hành lang chờ đợi hắn cảm giác như một thế kỉ vậy khi cánh cửa phòng mở ra hắn vội chạy lại mà hỏi.
" Bạn cháu sao rồi bác sĩ?"
Vị bác sĩ già mỉm cười hiền từ nói.
" Bạn cháu đã ổn hơn rồi, chỉ bị gãy chân với xây sát chút thôi với lại bị va đập mạnh nên ngất đi."
Hắn thở phù một hơi, may mắn thằng Đăng không nguy hiểm tới tính mạng, mở cửa phòng nhìn thằng bạn thân nằm bất động trên giường cái chân phải đã được bó bột từ đầu gối trở xuống, mắt hắn liền đỏ lên đi tới rồi gỡ dợi dây chuyền trên cổ ra đeo lại cho thằng Đăng miệng thì thào.
" Tao xin lỗi."
Thằng Đăng bất giác kêu lên một tiếng rồi từ từ mở mắt miệng thì thào nói.
" Không...phải lỗi của mày."
Hắn vui mừng khi thấy thằng bạn đã tỉnh vội vàng nói.
" Mày tỉnh rồi, mày cảm thấy trong người sao rồi?"
Thằng Đăng nhăn mày nói.
" Mày thử b·ị đ·âm xem, đau thấy mẹ luôn...ui za."
Hắn cũng mỉm cười thằng này sít c·hết mà bây giờ lại dở mặt nhăn nhở, hắn cười nói.
" Xin lỗi mày để mày phải chịu liên lụy rồi."
Thằng Đăng mang vẻ mặt khó hiểu hỏi lại hắn.
" Mày nó cc gì thế??? Là cái xe ô tô nó đâm phải tao mà, lúc đó tao còn tưởng nó đâm vào mày vì mày đứng ngơ như bò đái ra đấy, ấy thế dell nào nó lại đảo lái đâm qua chỗ tao, đen thế không biết."
Hắn trầm ngâm đưa mắt nhìn ra cửa sổ rồi thở dài miệng nói.
" Con quỷ nữ nó ngồi trên nóc chiếc xe ô tô, tao đoán là nó làm."
Thằng Đăng nghe nó nói vậy vẻ mặt đã tái nhợt bây giờ càng khó coi hơn, mặt mày đã xanh mét lại miệng ú ớ nói.
" Mày...mày nói là con quỷ đó."
Hắn gật đầu xác nhận thằng Đăng hít một ngụm khí lạnh khó khăn nói.
" Bây giờ phải tìm cách thôi nếu không mày sẽ bị nó hại c·hết mất."
Hắn gật đầu rồi mỉm cười thằng Đăng bị hắn làm liên lụy mới b·ị đ·âm xe chúng, mà không hề oán trách hắn một câu mà còn lo lắng cho hắn, kiếp này hắn có một người bạn như vậy như đã là phúc phận rồi, hắn vỗ vỗ vai thằng Đăng nói.
" Người anh em tốt."
Thằng Đăng vẻ mặt nhăn nhó nói.
" Anh em tốt cái con khỉ, mày vỗ vào chỗ tao b·ị t·hương thì tốt đẹp cái mẹ gì chứ...ây za đau c·hết tao mất."
Sau đó hắn gọi cho bố mẹ thằng Đăng thông báo cho họ một tiếng, cả nhà nó đều rất lo lắng chạy gấp đến bệnh viện, khi cửa phòng một lần nữa mở ra mẹ thằng Đăng, cô Hương đã gào ầm lên.
" Thằng rời đánh mày làm gì mà ra nông nỗi này hả con? Số tôi có khổ không cơ chứ đẻ ra toàn thứ ăn hại."
Con bé Thư em thằng Đăng la lên thanh minh.
" Mỗi anh Đăng ăn hại thôi chứ, còn con rất giỏi giang mà."
Nhìn con em gái thằng Đăng ít hơn 2 tuổi đã lớn tướng rồi mà vẫn buộc tóc hai bím hắn khẽ xoa xoa đầu nói.
" Mỗi thằng Đăng ăn hại thôi, còn em là giỏi nhất."
Con bé Thư cười tươi như nắng mùa xuân mặc kệ thằng anh đang nằm một bên vẻ mặt như bị táo bón, bố Thằng Đăng chú Hùng lúc này mới lên tiếng hỏi.
" Hai đứa đi đứng kiểu gì mà ra nông nỗi này?"
Hắn đâu dám kể ra tất cả mọi việc đâu chứ, chỉ nói là bị ô tô đâm chúng nếu hắn kể là bị nữ quỷ làm hại, bố mẹ thằng Đăng tin mới là chuyện lạ dù sao hai người họ là người ăn cơm nhà nước, đi theo đường lối vô thần làm sao tin lời hắn nói chứ.
Mọi người đang nói chuyện cửa phòng đột nhiên mở ra, một người thanh niên độ tầm 25 26 tuổi đi vào, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi cùng sự lo lắng khi thấy thằng Đăng nằm trên giường đang ăn quả táo mới thở phào như chút được gánh nặng, cậu thanh niên cúi chào mọi người sau đó lên tiếng.
" Cháu xin tự giới thiệu cháu tên Dương, cháu đến đây để xin lỗi gia đình về chuyện cháu lái xe đâm phải hai em, cháu cũng sẽ chịu mọi chi phí khám bệnh của các em."
Sau đó là mấy người lớn nói chuyện hắn cũng chỉn ngồi một bên mà nghe thôi, hắn biết anh Dương không hề muốn như vậy chỉ là bị sức mạnh vô hình của lũ ma quỷ khống chế mà thôi...