Chương 16: Tiến Vào
Chương 16: Tiến Vào
Sáng hắn dậy sớm mở cửa ra ngoài rồi đánh một bài quyền pháp, 30 phút sau cả người mồ hôi nhễ nhại miệng cũng hít thở gấp gáp.
“ Mấy năm nay chỉ có chút tiến bộ ấy, phế vật.”
Thầy mo đứng ở cửa từ bao giờ đang vân mê chòm râu nhìn hắn mà khinh bỉ.
Hắn quay qua nhìn thầy mo mà cười hắc hắc nói.
“ Thầy có dám so lo một trận với con không? “
Thầy mo vẩng râu lên mắt trợn trừng, sắn quần sắn áo miệng nói.
“ Á à thằng ranh con, định khi sư diệt tổ giám đòi đánh cả thầy của mầy, giỏi giỏi lắm. Thầy tuy già nhưng xương còn cứng lắm, mày nuốt nổi thầy không. “
Hắn xoa xoa tay mà nói.
“ Trò giỏi hơn thầy thì người phải vui chứ.”
Thầy mo cũng chỉ hừ mũi coi thường không nói liền động thủ đánh tới một quyền miệng hét.
“ Hồng Bàng Bá Quyền.”
Hắn nhăn mặt trụ hai chân, hai cánh tay đan chéo thủ thế phòng thủ, hắn biết bản thân đối cứng với thầy thì còn chưa đủ trình độ nên chỉ phòng thủ tìm cơ hội đánh trả.
“ rầm “ một tiếng, hắn bay ra ngoài cắm đầu vào một bụi chuối tiêu ở góc vườn, mông chổng lên trời còn đầu cắm vào gốc chuối miệng méo xệch mắt trợn chừng, miệng la oai oái.
“ Thầy lại đánh hết sức.”
Thầy mo cười hắc hắc.
“ Thằng ranh không đủ trình độ mà dám khiêu chiến với thầy, yếu.”
Thầy mo vắt tay ra đằng sau lưng đứng đó mà nhìn hắn đang đưa tay kéo cái đầu ra khỏi bụi chuối, ra khỏi bụi chuối hắn nhảy một cái hơn 3 mét đến trước mặt thầy miệng ho lớn.
“ Hồng Bàng Bá Quyền.”
Chân còn chưa trạm đất nắm đấm của hắn đã lao thẳng tới mặt thầy mo, thầy mo nhếch mép đưa một cánh tay ra bắt lấy nắm đấm của hắn ở trên không, sau đó thả ra.
Mặt hắn nhăn lại sau đó phát hiện không ổn thì “ uỵch “ hắn mất đà ngã cắm mặt xuống đất, toàn thân tiếp súc thân mật với mặt đất một cách mạnh mẽ.
Thầy mo nhìn hắn úp mặt dưới đất mà cười nói.
“ Yếu còn đòi ra gió.”
Sau đó thầy đi vào trong nhà, để lại đằng sau hắn nằm úp mặt trên đất vẫn chưa dậy nổi, hắn đang lổm cồm bò dậy thì một vật toàn thân màu đỏ chót không biết từ đâu chạy lại mà kêu ư ử bên cạnh hắn. Vừa nhìn lại hắn giật mình con Ghẻ toàn thân là màu đỏ như máu không có chỗ nào là không có màu đỏ cả, nghe tiếng kêu đầy bi thương của con Ghẻ hắn chỉ biết xoa xoa cái đầu của nó nói.
“ Chịu khó đi đến tao còn bị h·ành h·ạ đây này.”
Một người một chó ngồi đó cảm thương cho cái sổ phận hẩm hiu của một kiếp người, cả kiếp chó nữa.
Nhìn con Ghẻ bị chị Nguyệt không biết đem thứ gì mà nhuộm toàn thân con chó, hắn thấy cũng rất nổi bật, ghẻ lở trên người hình như cũng dần dần bớt đi xem ra chị Nguyệt cũng không n·gược đ·ãi con Ghẻ quá nặng mà còn bôi thuốc cho nó, sau đó cả hai đi vào trong nhà ăn sáng rồi hắn cũng phải đi chuẩn bị cho lần cổ thành xuất thế.
Mấy ngày gần đây các tổ biên phòng hoạt động nhiều hơn tiến hành tuần tra biên giới gắt gao chặt chẽ quyết không để ai vượt qua biên giới.
“ Không hiểu sao dạo này lại bắt chúng ta tuần tra nhiều như vậy, tôi mệt sắp đứt hơi rồi.”
Một đồng chí biên phòng lên tiếng than thở, mấy người còn lại cũng gật đầu đồng ý. Đây là một tiểu đội lính biên phòng đang ngồi nghỉ ngơi giữa một con suối mà chuyện trò với nhau.
Một người có vẻ là đội trưởng lên tiếng nói.
“ Mọi người cố gắng lên, theo tôi được biết dạo gần đây trong nước phát sinh một truyện thần bí, nên các thế lực tâm linh nước ngoài cũng lục đục tiến vào nước ta.”
Nghe đội trưởng nói mấy người ánh mắt cũng sáng ngời mà hỏi.
“Chuyện kì bí gì vậy đội trưởng. “
Vị đội trưởng lắc đầu nói.
“ Tôi cũng không biết chỉ nghe được loáng thoáng như vậy, mà thôi chúng ta tiếp tục đi thôi."
Mấy người đứng dậy chỉnh cây súng aka47 ngay ngắn lại rồi tiếp tục tuần tra trên con đường mòn.
Ở bên kia biên giới campuchia một đoàn người có hơn mười người cũng đang đi trên con đường mòn về phía Việt Nam, đi đầu là một người trung niên tầm 50 tuổi mặc trên người bộ đồ màu đen bên hông còn đeo một cái đầu lâu người trắng hếu nhìn mà ghê rợn, khi hai đoàn người gặp nhau trên lối mòn kì lạ mấy người lính biên phòng không hề thấy mấy người đi từ campuchia qua, chỉ lướt qua mà đi tiếp. ( hội thoại tiếng campuchia)
“ Sư phụ có vẻ các tổ chức nhà nước cũng bắt đầu hành động rồi.”
Một tên thanh niên gầy gò xấu xí tiến lên ngay sau lưng người đàn ông đeo đầu lâu bên hông mà nói.
“ Mày lần này làm việc cho cẩn thận, sơ sảy một cái là cả đám để xác lại Việt Nam cả đấy.”
Người trung niên vẫn bước đi miệng nói, cậu thanh niên cười khùng khục khùng khục.
“ Có sư phụ trấn thủ chúng ta sợ gì đám người Việt Nam.”
Người trung niên liền đứng lại quay phắy ra đằng sau mà mắng.
“ Ngu, mày ngu như bò ế, cái đất này không thiếu người tài đâu thằng ngu. Ếch ngồi đáy riếng, không cẩn thận là cả đám c·hết sạch nghe chưa, lần này phải hết sức cẩn thận mày mà làm hỏng việc tao đem mày làm mồi cho con đỉa của tao.”
Sau đó quay người lại mà đi tiếp, người thanh niên nghe lời thầy nói thân thể run lên, nghĩ tới cảnh con đỉa chui vào trong người mà hút máu ăn thịt, người thanh niên lắc đầu mà đi tiếp.
Mấy nơi khác những đoàn người cũng đã tiến vào lãnh thổ Việt Nam, rồi bắt xe tiến về thành phố Việt Trì nơi cổ thành sắp xuất hiện.
Ở một ngôi nhà cổ kính cũ kĩ đang tập chung những người lạ mặt từ từ gõ cửa đi vào trong nhà, ở bên dưới căn nhà là một căn cứ bí mật được canh phòng nghiêm ngặt, ở giữa một bàn tròn gần mười người khoác trên mình những bộ đồ che kín toàn thân nhìn lên màn hình ở giữa bàn, trên màn hình hiện lên những tấm ảnh khuôn mặt của những kẻ mới tiến vào Việt Nam.
Một ông lão tầm bảy mươi tuổi râu tóc bạc trắng, ngồi giữa bàn hai tay đang nắm vào nhau, trong căn phòng chỉ có mình ông lão là để lộ mặt còn những người khác vẫn kín mít đến cả đôi mắt cũng không lộ ra bên ngoài.
“ Phong Châu Thành xuất thế dẫn đến các thế lực ngoại bang liên tục tiến vào nước ta, chúng ta cần dá·m s·át chặt chẽ một khi sảy ra uy h·iếp tới dân thường chúng ta sẽ lập tức ra tay trấn áp, các vị có ý kiến gì khác không? “
Ông lão lên tiếng nói, tất cả mọi người im lặng không nói, qua một lúc lâu một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
“ Tại sao không tiêu diệt sạch những kẻ đó cả ở trong nước lẫn những kẻ ngoại bang tiến vào.”
Ông lão nhìn qua người vừa lên tiếng rồi nói.
“ Số 3, không phải cậu không biết, nếu muốn tiêu diệt sạch sẽ tất cả là chuyện không thể nào, ngoài một số cự đầu tâm linh những người khác tiêu diệt bao nhiêu rồi lại mọc lại bấy nhiêu, mọi chuyện không thể cưỡng cầu.”
Tất cả im lặng không lên tiếng nói thêm gì, một lúc lâu sau ông lão mới đập bàn phân phó.
“Mọi người chia làm 3 tổ dá·m s·át tất cả những thế lực vừa tiến vào, nếu nguy hiểm tới dân thường bằng mọi giá tiêu diệt ngay lập tức, tất cả giải tán.”
Lập tức căn phòng mấy bóng người đều biến mất chỉ còn mỗi ông lão ở lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong tay miệng thều thào.
“ Cậu không nên làm chúng tôi thất vọng.”