Chương 15: Các Phương Rục Rịch
Chương 15: Các Phương Rục Rịch
Cùng lúc đó ở địa phận thành phố Việt Trì, huyện Bạch Hạc sảy ra một trận đ·ộng đ·ất, toàn bộ mọi thứ rung chuyển. Tất cả mọi người đều hoảng loạn không hề có một dự báo trước nào về trận đ·ộng đ·ất này, qua 15 phút cơn chấn động mới ngừng lại, một luồng linh khí màu vàng từ dưới lòng đất xông thẳng lên trời cao toả sáng cả một vùng, không phải ai cũng có thể nhìn thấy luồng linh khí toả ra phóng lên trời, chỉ có một số người họ mới có thể nhìn thấy.
Ở một vùng núi Tây Bắc đại ngàn thuộc tỉnh Sơn La một ông lão tầm sáu mươi tuổi trên người mặc một bộ đồ của người dân tộc H’ Mông, đang uống nước ngắm con trăng sáng trên đỉnh đầu, lập tức giật mình nhìn về luồng linh khí phóng cao thẳng lên trời miệng thều thào.
“ Cổ thành xuất thế, truyền thuyết sắp tái hiện rồi.”
Ở một ngôi nhà rông của bản làng Tây Nguyên, một bà lão lưng còng tay chống gậy cũng bước từ trong nhà nhìn về phía bắc mà nở một nụ cười ma quái.
“ Cổ thành xuất thế, e là lần này máu nhuộm trời nam rồi.”
Ở trong miền nam cũng có một lão đạo đang tu luyện trên núi cấm An Giang trên người mặc bộ đồ bà ba nâu, nhìn trời phía bắc trầm mặt.
“ Bí ẩn 18 đời Hùng Vương sắp sáng tỏ, không biết là phúc hay là hoạ nữa đây.”
Tất cả mọi thế lực khắp nơi đều lục đục chuẩn bị tiến về Việt Trì, nơi mà cổ thành Phong Châu sắp xuất thế, người đời sau không hề tìm kiếm được một chút dấu vết của kinh thành Phong Châu năm xưa, 2622 năm cai trị của 18 đời vua hùng vẫn còn là một ẩn số lớn của những người đời sau, mà bí ẩn ấy sắp được những kẻ không phải người thường tìm hiểu ra chân tướng.
Không chỉ có những thế lực tâm linh trong nước lục đục cả những thế lực bên ngoài lãnh thổ Việt Nam cũng bắt đầu vươn bàn tay dài nhằm tới cổ thành.
Vân Nam Trung Quốc.
Một lão đạo sĩ đang nhắm mắt tĩnh tâm đả toạ thì giật mình nhìn trời, sau đó đưa bàn tay trái lên bấm độn miệng lẩm bẩm.
“ Càn, khảm, cấn, chấn, tốn, ly khôn, đoài.”
Ngón tay trỏ của bàn tay trái dừng lại ở cửa Càn lão thì thào một hồi rồi giật bắn người lên hô.
"丰洲古堡Teng zhōu gǔ bǎo"
( Phong Châu cổ thành xuất thế.)
Lão đạo sĩ phi nhanh ra ngoài nhìn về phía trời nam, trên bầu trời những luồng linh khí sáng rực cả một vùng, lão đạo sĩ cười một tràng khùng khục khùng khục.
“ Cổ Thành Phương Nam xuất thế, người phương bắc như ta cũng nên đến góp vui một chút chứ.”
Lào, campuchia những đoàn người cũng dần dần tụ tập tiến về biên giới Việt Nam.
Hắn và thầy mo cũng giật mình, dưới chân cũng cảm nhận được những trận rung động nhẹ truyền từ phương xa tới cả hai người cùng hô lớn.
“ Phong Châu Cổ Thành.”
Vẻ mặt của cả hai người đều trầm mặc không nhìn ra họ đang suy nghĩ gì trong đầu, một lúc sau thầy mo nhìn hắn thở dài một hơi mà nói.
“ Năm xưa Hùng Vương đời thứ 3 vì phong ấn thứ đó mà đã hao tổn bao nhiêu công sức mới phong ấn được nó vào lòng đất thành Phong Châu, bao nhiêu đời cha truyền con nối mà trấn thủ giữ gìn phong ấn nhưng đến đời Hùng Vương 18 đất nước b·ị đ·ánh chiếm, thứ đó cũng không còn ai duy trì phong ấn đến nay nó cũng sắp thoát ra được rồi, nhân gian sẽ lại thành trốn địa ngục.”
Nghe thầy nói hắn không nén nổi tò mò mà hỏi.
“ Thầy nói thứ bị Hùng Lân Vương trấn áp phong ấn rốt cuộc là vật gì ?”
Thầy Mo khẽ lắc đầu nói.
“ Ta chỉ biết nó là một con quái vật chứ không hề biết rõ nó rốt cuộc hình dạng ra làm sao, ta chỉ được các bậc tiền bối kể nên chỉ biết đến vậy.”
Hắn liền rơi vào trầm mặc, thầy mo lại lên tiếng.
“ Trảm Thần Phủ năm xưa, trong trận chiến giữa Hùng Lân Vương đại chiến với quái vật cũng bị vỡ làm 3 phần, trong tay con bây giờ chỉ là phần lớn nhất, hai mảnh còn lại không biết đã thất lạc đi đâu, đời sau gia sức tìm kiếm mấy nghìn năm vẫn không hề thấy.”
Hắn giật mình nhìn về phía ba lo để ở một góc nhà, bên trong là cây rìu màu xám bạc, hắn khó hiểu nhìn thầy rồi chạy lại cầm lấy ba lô mà lấy cây rìu ra đưa cho thầy mà hỏi.
“ Tại sao con lại không nhìn ra chỗ cây rìu bị vỡ hả thầy?”
Thầy mo cầm lấy cây rìu vào trong tay nhìn hắn mà cười mắng.
“ Thằng ranh, uổng công là chủ nhân đời này của Trảm Thần Phủ mà lại không nhận ra điều gì, con làm ta quá thất vọng.”
Hắn ở một bên mà bĩu môi, hắn biết thừa thầy mo đang cố tình chê bai hắn, với thực lực của hắn bây giờ làm sao mà có thể cảm giác được sức mạnh thật sự của thánh vật cơ chứ, làm sao mà hiểu được khiếm khuyết của Trảm Thần Phủ.
Cây rìu trong tay thầy mo đột nhiên loé sáng, từ từ trong suốt hắn há mồm mà nhìn.
Bao phủ bên ngoài là một lớp tinh thể trong suốt hình một cây rìu hoàn hảo, nhưng ở bên trong lại là một cây rìu màu đồng vỡ mất một nửa lưỡi rìu, một phần cán phía sau cũng đã bị gẫy,cả cây rìu nứt nẻ khắp nơi.”
Sau đó cây rìu lại trở về bình thường hình dáng một cây rìu màu xám bạc hoàn chỉnh, hắn ngẩn ra mà hỏi.
“ Chuyện này là sao vậy thầy?”
Thầy mo nhìn hắn mà gõ lên đầu mà nói.
“ Mấy quyển sách cổ ở chỗ ta không chịu đọc nhiều, hiểu biết nông cạn mà.”
Lần này hắn gân cổ liền phản bác.
“ Ba quyền sách của thầy, con đếm được cả số chữ trên đấy rồi, mấy chuyện này không hề có trong sách mà.”
Thầy mo ho một hồi trừng mắt nhìn hắn rồi nói.
“ Các bậc tiền bối đem thiên thạch ngoài vũ trụ tìm được mà sửa lại Trảm Thần Phủ nên bộ dạng bây giờ.”
Hắn gật gù cầm lấy cây rìu vào trong tay mà vung vung nói.
“ Hàng dởm coi như cũng không tệ.”
Thầy mo đập mạnh lên đầu hắn một cái trừng mắt nói.
“ Dám bảo là hàng fake không dùng đưa đây tao.”
Hắn dấu vội cây rìu ra đằng sau miệng cười xấu xa.
“ Thầy dạo này còn biết cả tiếng anh luôn cơ đấy.”
Thầy mo lại ngán ngẩm thở dài mà nói.
“ Con Nguyệt nó suốt ngày lảm nhảm bên tai, nên thành ra như vậy.”
Hai thầy trò rôm rả đến nửa đêm mới mò đi ngủ, ở núi rừng đại ngàn những thứ huyền bí bắt đầu rục rịch báo hiệu cho cơn báo sắp tới.