001 không biết xấu hổ mà đồng ý: "Vâng vâng, ngài mặt trời của tôi nói gì cũng đúng."
"Vốn dĩ ta chỉ muốn sống cuộc đời an nhàn thôi mà coi bộ không thể rồi 001 à! Ta phải báo thù, bản thân cũng phải nổi bật hơn gấp trăm lần trong nguyên tác. Đã là nhân vật chính mà, cho ta nổi bật một chút chắc không sao đâu nhỉ?"
Lục Cảnh Nghi nội tâm bỗng chốc đen tối, cậu hiện tại rất muốn càng sớm càng tốt giết chết cái tên chó điên nào đã phá hủy thế giới của cậu.
Lục Cảnh Nghi từ khi chấp hành nhiệm vụ đã như thay đổi thành một người khác từ lạnh lùng ít nói đến một người dương quang sáng lạn đến mỗi thế giới đều từ tận đáy xã hội đi lên đỉnh quang vinh, cậu thân thiện, nhiệt tình như một ánh mặt trời nhưng đối với những người có thù với cậu đều biết cậu như vị thần mặt trời cao cao tại thượng mãi không ai chạm đến được nói gì đến việc dám hại cậu tới mức độ đó chứ!!!
Nhóc con trong ngực Lục Khang Dụ từ khi cho ba anh chị hôn xong thì quay lại dáng vẻ ngày thường trầm mặc không nói gì khiến ba người lại lo lắng, anh cả lên tiếng nói chuyện với nhóc thử: "Bé con, hôm nay em có muốn đi đâu không? Anh cả sẽ nghỉ việc một hôm dắt em đi."
Giọng nói trầm thấp của anh cả truyền đến bên tai làm nhóc con giật mình ngước mặt lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ dần giãn ra, cậu ấp úng nói: "Cha ,mẹ hôm nay, dẫn em , đến trường tiểu học."
Cả ba người nhìn nhau không hiểu ý của em trai nhỏ cho lắm cái gì mà đến trường tiểu học, nhóc này đến trường tiểu học làm gì?
Diệp Sương từ trong bếp đi ra thấy dáng vẻ ngơ ngác của bọn nhỏ không nhịn được cười bà nói: "Em mấy đứa không thích học mẫu giáo, thằng bé nói nó biết chữ rồi muốn học lớp lớn cơ."
Ba người lại lần nữa kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Nghi hiển nhiên là không tin cậu nhóc 4 tuổi có thể biết chữ.
Bé con ngồi ở trên ghế trẻ em ăn cháo thấy ba người nhìn mình nghi ngờ lập tức không vui nhỏ giọng "hứ" một tiếng. Mẹ Diệp trực tiếp bị bọn trẻ nhà mình chọc cười bưng đồ ăn ra cho ba người rồi nói: "Em con biết chữ thật ba mẹ có kiểm tra rồi."
Lục Khải Trạch trẻ con nhất nhà lập tức phấn khích đứng dậy đập bàn: "Được lắm không hổ là cục cưng của anh, thông minh như vậy, xinh đẹp như vậy chỉ có thể là em của anh thôi há há."
Lục Khanh Dụ ở một bên nhíu mày quát: "Ngồi xuống, không thấy bàn ăn mẹ chất đầy đồ ăn sao, hành động không ra thể thống gì."
Lục Khải Trạch lập tức sợ hãi ngồi xuống nhưng vẫn tỏ ra không phục nói "Anh cả thật dữ, em chỉ là quá vui chứ bộ."
Chị ba điềm tĩnh ngồi nhìn nhóc con rồi lại nhìn hai ông anh đấu khẩu cười tủm tỉm. Cả nhà trong không khí vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa sáng. Cảnh Nghi theo ba mẹ tới một trường tiểu học nổi tiếng cách nhà không xa, còn ba anh chị lớn thì việc ai người nấy làm, mọi người lần lượt rời khỏi nhà của mình.
-----------------------------------------------
Một chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn dừng trước cổng trường tiểu học Hoa An. Một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng bế một đứa bé trai xinh đẹp đáng yêu vào trường. Các anh chị 6 7 tuổi nhìn nhóc con trắng trắng mềm mềm như cục bông trong ngực cha mẹ Lục rất muốn chạy tới nựng nựng đứa bé nhưng nhìn khí thế của bọn họ nên chúng không dám tiến lại gần chỉ có thể xa xa ngắm em trai dễ thương.
Lục Cảnh Nghi xấu hổ lấy tay che mặt, cậu 4 tuổi rồi biết đi đó có được không nhưng ba mẹ cưng chiều cậu sợ cậu đi nhiều mệt mỏi nên nhất quyết bế Lục Tiểu Nghi đi suốt cả một đoạn đường. Lục Tiểu Nghi da mặt mỏng xấu hổ không nói nên lời, chỉ có thể lấy tay che mặt rồi vùi đầu vào lòng mẹ che đi khuôn mặt đang nóng bừng của cậu.
Cả nhà đi khoảng 5 phút mới đến được văn phòng của hiệu trưởng, hai người trực tiếp nói ra yêu cầu với ông. Hiệu trưởng Diệp Hoài là anh ruột của Diệp Sương nên cũng có phần khó xử trước yêu cầu kì lạ của hai người. Ai không biết đứa nhỏ Lục Cảnh Nghi này bị ngu ngốc đâu chứ! Nói còn không biết thì học hành cái gì.
"Hai đứa không nghĩ lại một chút sao? Tiểu Nghi nó như vậy làm sao mà vào lớp 1 học được, cháu nó còn nhỏ không cần phải gấp." Ông ta muốn qua loa cho hai người dẫn cậu về.
"Cháu không, còn nhỏ, biết chữ rồi, có thể đi học" không đợi cha mẹ Lục nói cậu đã lên tiếng chặn lời từ chối của ông chú Diệp Hoài này.
Diệp Hoài không ngờ cậu biết nói, còn biết chữ, hắn làm chú trước giờ không tiếp xúc nhiều với đứa nhỏ này nhưng hắn đều nghe được rất nhiều tin tức trong vòng về đứa con út nhà họ Lục, một đứa trẻ ngu ngốc tự kỉ bẩm sinh sao có thể trong thời gian ngắn thay đổi như thế.
Cha mẹ Lục thấy ánh mắt khinh thường cùng nghi ngờ của ông ta thì lập tức tức giận nói: "Yêu cầu nhập học là gì nói nhanh được hay không tụi em còn biết mà về cho đứa nhỏ nghỉ ngơi."
"Ha chưa gì đã nổi giận, được rồi muốn vào học chả có gì khó cả. Đọc viết được cả bảng chữ cái là được, nhưng một đứa thiểu năng trí tuệ như cháu yêu của chú đây thì có vẻ hơi làm khó nhóc rồi."