Đại Lão Tổng Cục Xuyên Nhanh Xuyên Thành Bé Bốn Tuổi Tự Kỉ

Chương 6: Muốn bắt nạt anh ấy, tụi mày hỏi ý tao chưa?





"Ha chưa gì đã nổi giận, được rồi muốn vào học chả có gì khó cả, đọc viết được cả bảng chữ cái là được, nhưng một đứa thiểu năng trí tuệ như cháu yêu của chú đây thì có vẻ hơi làm khó nhóc rồi" Lão vừa nói vừa cười không chút che giấu thái độ châm biếm của mình với cha mẹ Lục, cũng như Lục Cảnh Nghi.

"Này Diệp Hoài tôi nể mặt ông là anh ruột của vợ tôi nên tôi mới không nói gì, ông đừng có được nước mà lấn tới" Lục Hâm Bằng tức giận trực tiếp kéo vợ con ra ngoài, ông lớn tiếng nói: "Con tôi rất thông minh mà dù cho thằng bé có ngốc thật đi chăng nữa thì nó cũng là thiếu gia của nhà họ Lục, bọn tôi có thể nuôi nó cả đời, xin lỗi vì đã làm phiền, chúng tôi đến ngôi trường khác không khí trong sạch hơn mà học."

"Mẹ nó, giả vờ cái gì, con mình ngu ngốc thì thôi đi còn dẫn nó ra đường làm mất mặt của mình nữa chứ, da mặt thật dày."

Lục Cảnh Nghi im lặng nằm trong lòng baba tính toán mối thù này. Hiện tại cậu còn quá bé những người đáng ghét, những người mà cậu hận ở ngay trước mặt cậu nhưng cậu lại không thể làm gì họ, chỉ có thể đến lớn một chút trả thù cũng không muộn, còn giờ ghi lại nợ là tốt rồi hi hi.

Cha Lục chở hai mẹ con đến một ngôi trường khác cũng nổi tiếng không kém về chất lượng giáo dục. Hiệu trưởng trường này ban đầu cũng rất khiếp sợ khi nghe môt đứa bé 4 tuổi muốn học lớp 1 nhưng sau khi kiểm tra trình độ nhận biết con chữ của cậu thì lập tức đồng ý nhận cậu vào học sớm 1 năm. Hiện giờ học sinh đã vào học được 4 tháng nếu vội xen vào thì có thể cậu sẽ bị thụt lùi so với những đứa trẻ khác nên ông quyết định nói với cả nhà Lục Cảnh Nghi đợi nửa năm rồi lại dẫn cậu bé vào nhập học.

Lục Tiểu Nghi ngồi một chổ chán quá mới nhân lúc ba mẹ làm thủ tục hồ sơ nhập học chạy ra ngoài chơi. Cậu là một người không thích gò bó ngồi một chổ với cậu là một việc vô cùng khó chịu. Cứ thế nhóc Lục Tiểu Nghi một mình cẩn thận rón rén chuồng ra ngoài sân trường chơi, cậu nhớ trong kí ức của cậu hình như cũng học ở trường này mà phải chờ tới 2 năm nữa cậu mới vào đây học, còn hiện tại cậu chỉ cần ngốc ở nhà nửa năm nữa là được đi học lại rồi.

À hình như ở đây còn có một ai đó rất quan trọng với cậu, hình như là một người bạn, người bạn hiếm hoi, không phải nói là duy nhất với cậu khi còn nhỏ.

Anh lớn hơn cậu 4 tuổi thì phải, anh ấy tên gì nhỉ? Cậu không chắc bây giờ gặp lại có nhớ được anh không?

Vừa mới nghĩ tới đây cậu liền nhìn thấy một cậu bé nhỏ con bị một đám trẻ mập mạp vây quanh lấy đồ ném vào người.

Đứa bé bị vây quanh dù bị ném trúng mình vẫn lạnh lùng nhìn bọn trẻ đang bắt nạt mình như để ghi tạc hình ảnh của từng đứa một rồi đợi một lúc nào đó sẽ tìm một cơ hội trả thù.

Đúng lúc này anh chợt chuyển ánh mắt nhìn về phía cậu nhóc đang từ phía xa đi đến, cậu nhóc ấy vô cùng xinh đẹp, là đứa trẻ đẹp nhất mà anh từng thấy. Cậu sạch sẽ, tươi sáng như ánh sáng mặt trời xua tan đi cái lạnh giá buốt trên người anh, anh thấy được trên gương mặt của nhóc xa lạ hiện lên sự lo lắng, cậu nhóc ấy ra hiệu với anh cậu sẽ cứu anh khỏi bọn người xấu.

Rồi anh thấy nhóc con nhỏ nhỏ xinh xinh kia gấp gáp đi vòng quanh một cái cây nhặt một vài viên đá quanh đó lên rồi tiến lại gần bắt đầu nhắm.

Ánh mắt anh tối sầm lại, anh nghĩ thì ra là cùng một lũ với bọn đang bắt nạt anh, thế là anh không quan tâm cậu bé ấy nữa mà gục đầu xuống để giảm bớt tổn thương.

Cho đến khi anh nghe một tiếng hét rồi lần lượt từng tiếng hét của bọn bắt nạt anh vang lên, Cố Minh Thành mới ngẩn đầu nhìn cậu bé nhỏ xíu đứng cách đó không xa đang cho anh một nụ cười trấn an, giờ phút này cậu bé ấy như hóa thành ánh mặt trời thật sự cứu rỗi cuộc sống tăm tối của anh.

"Á đau quá ai ném đá vào tao vậy?"

"Aaa đau đau quá đầu của tao."

"Chảy máu rồi huhuhu."

"Đứa nào đâu ra đây tao đánh chết mày."

Giọng nói của Lục Cảnh Nghi vang lên cách đó không xa: "Cô ơi.... bên này có bọn người...xấu bắt nạt bạn học ạ" Cậu cố gắng nói liền mạch nhất có thể để tăng lực uy hiếp nhưng do cơ thể cậu trước không hay nói nên giờ có muốn nói chuyện một câu liền mạch là vô cùng khó khăn, cậu đã cố gắng hết sức rồi.

Ngay khi gặp Cố Minh Thành hệ thống vô dụng ngày thường đột nhiên lên tiếng nhắc nhở người mà cậu quên là cậu bé trước mặt, người bạn duy nhất của cậu khi còn nhỏ, người đầu tiên giúp cậu mở lòng chịu tiếp nhận một người bạn một người khác ngoài gia đình cậu. Giờ đây cậu thấy cái gì, anh trai nhỏ luôn theo đuôi bảo vệ cậu đang bị một đám nhóc đánh, Lục Tiểu Nghi là ai cơ chứ, sao có thể để yên cho bọn nó đánh anh bạn của cậu như vậy được.

Muốn bắt nạt anh ấy, tụi mày hỏi ý tao chưa?

Khi anh bắt gặp cậu, cậu không ngần ngại cười vui vẻ với anh, sau đó liền tìm 5 cục đá đủ xử 5 thằng nhóc thối.

Vì hiện tại cơ thể bốn tuổi không có bao nhiêu sức lực nên Tiểu Nghi Nghi của chúng ta phải dùng số tiền lương ít ỏi còn sót lại đưa cho hệ thống lấy được một chút sức mạnh của một người lớn. Vì không muốn gây án mạng nên nhóc Lục Tiểu Nghi chỉ dám dùng 1/3 sức lực vừa dùng tiền đổi được, không gây chấn thương gì nghiêm trọng chỉ khiến bọn chúng chảy chút máu trên trán thôi, nhìn hơi nghiêm trọng nhưng thật ra chả có gì.

Ai biểu lũ trẻ hư này bắt nạt Cố Tiểu Thành của cậu làm chi.

Quay lại hiện tại dù giọng nói của Lục Cảnh Nghi đứt khoảng nhưng nghe chữ cô giáo mấy đứa đang làm chuyện xấu lập tức hoảng sợ không dám đứng lại liền bỏ chạy, bỏ lại Cố Minh Thành một thân đầy vết thương ngồi ở đó nhìn về một hướng.

Nhìn về ánh sáng nhỏ của anh.

- - -

Tiểu kịch trường:

Ảnh đế Cố: "Lúc đó anh nghĩ không có gì báo đáp nên anh định lớn lên anh sẽ lấy thân báo đáp cho em."

Bé con: "Em mới không cần, em lúc đó chỉ tiện tay cứu anh thôi."

Ảnh đế Cố mặt dày nói: "Dù em chỉ tiện tay cũng không ảnh hưởng đến việc anh muốn lấy thân báo đáp cho em."

Lục Tiểu Nghi tức giận nói: "Báo đáp gì mà không chịu gả cho em lại để em gả cho anh vậy hả?"