Lục Khang Dụ nhìn cục bông trước mặt đang ngây người nhìn mình, nhịn không được ôm má cậu hôn một cái, anh thấy đứa nhỏ ngay khi bị hôn thì mắt mở to nhìn anh, ba giây sau thì lập tức bật khóc.
Anh bất ngờ bị nước mắt em trai làm cho kinh sợ vội vàng lau nước mắt giúp bé con vừa mở miệng xin lỗi trấn an đứa nhỏ: "Anh cả xin lỗi, sau này anh không hôn em nữa có được không?Anh chỉ thấy Tiểu Nghi của anh dễ thương quá không nhịn được mới hôn hôn em thôi."
Hai anh chị ở phòng cách vách nghe được tiếng Lục Cảnh Nghi khóc liền lập tức chạy sang thấy anh cả ôm cậu vào lòng mà dỗ dành, đột nhiên cảm thấy trong lòng siêu siêu chua.
Lục Khải Trạch chưa kịp nghĩ đã nói: "Tiểu Nghi đừng khóc, anh cả bắt nạt em có đúng không, có anh hai đây, anh bảo vệ em."
Lục Giai Kỳ lí trí nói: "Anh hai, hôm nay muốn chết sớm hả anh?"
Lục Khang Dụ nào còn có bộ dạng luống cuốn ban nảy lập tức liếc Lục Khải Trạch một cái rồi ôm lại bé con về.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của ba người Lục Cảnh Nghi mở miệng nói: "Em..hức...em ,,anh cả không,,,không có bắt nạt Tiểu Nghi, là tiểu Nghi đột nhiên...nhớ đến ác mộng , nên mới khóc."
Ba người nghe vậy thì vui mừng không thôi vừa thấy đau lòng bé con của bọn họ khóc sưng hết hai mắt.
Lục Khang Dụ nghe vậy trong lòng càng ấm áp, anh hỏi: "Vậy sau này anh cả có thể hôn Nghi Nghi nữa không?"
Lục Cảnh Nghi ngơ ngơ ngác ngác "dạ" một tiếng rồi lại gật gật đầu như xác định cho câu trả lời của mình.
Anh hai với chị ba nghe vậy ngay lập tức ghen tị ra mặt giả bộ ủy khuất nói: "Vậy còn anh chị thì sao hả nhóc con?"
Lục Cảnh Nghi cố tình im lặng một lúc như phải suy nghĩ vấn đề lớn rồi mới trả lời: "Dạ được."
Hai người lập tức đẩy anh cả, cả người đang lân lân qua một bên vội ôm hai má bé con hôn liên tiếp mấy cái, cậu không chỉ không tránh né mà còn kéo nhẹ khóe môi mỉm cười. Đứa bé môi hồng răng trắng đôi mắt long lanh cười lên lập tức hiện lên cái lún đồng tiền đáng yêu không chịu nổi.
Các anh chị cảm thấy trái tim không khỏe chút nào, em trai nhỏ của bọn họ tại sao lại đáng yêu đến mức này.
Đến giờ khắc này cậu đã hoàn toàn khẳng định rồi, những người này thật sự là gia đình trước đây của cậu mà cậu cũng chính là đứa bé 4 tuổi tự kỉ này. Có lẽ quá lâu rồi nên Lục Cảnh Nghi cũng không còn bao nhiêu kí ức trước đây của mình nữa nên khi cậu đọc cốt truyện của nguyên chủ cũng không thấy gì kì lạ.
Đến khi lần lượt nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc trong kí ức trí nhớ cậu đột nhiên ùa về, cậu nhớ lại hết rồi, đây chắc chắn là thế giới ban đầu của cậu, chủ thần thế mà có khả năng cho cậu quay về thế giới ban đầu còn quay lại thời điểm cả nhà còn giàu có hòa thuận ấm êm.
Ở Thế giới này khi cậu chưa trở thành một người làm nhiệm vụ ở cục xuyên nhanh, cậu chính là đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ đó, cậu ra đời trong sự chờ mong của mọi người nhưng lại mắc chứng bệnh tự kỉ bẩm sinh hiếm gặp, cha mẹ không vì thế mà ghét bỏ cậu, cả nhà đều nguyện ý yêu thương chăm sóc cậu, cậu dần dần chuyển biến tốt hơn nhưng đến ngày sinh nhật lần thứ 6 của cậu, Lục Tiểu Nghi bé nhỏ lại bị một đám người bắt cóc nhốt cậu trong một căn mật thất ở ngoại thành, cả nhà họ Lục hoảng sợ báo cảnh sát truy tìm khắp nơi đến hai ngày sau mới tìm thấy đứa nhỏ mặt mũi lắm lem hơi thở thoi thớp như sắp không sống được nữa.
Trên dưới nhà họ Lục thấy cảnh này khóc không thành tiếng họ chết lặng khi thấy bé con họ ngày ngày cưng chiều nằm trên giường bệnh nhờ ống thở để duy trì sự sống, cũng từ đó nhà họ Lục liên tiếp gặp đủ mọi khó khăn từ tập đoàn đứng đầu cả nước bị hại đến bước đường phá sản. Cả nhà mệt mỏi đủ bề khi thấy Lục Cảnh Nghi dần hết bệnh tâm lí ban đầu lại chịu cảnh bệnh tật quấn thân, mẹ Lục trực tiếp đau lòng quá mà ngã bệnh, không bao lâu thì qua đời.
Cả nhà chìm vào bầu không khí tang thương anh cả Lục Khang Dụ vừa phải lo làm ăn vừa phải lo an bài cho cả nhà rất nhanh mệt mỏi mà cả người trở nên âm trầm đáng sợ. Lục Khải Trạch và Lục Giai Kỳ chỉ giỏi bên mặt nghệ thuật nên không giúp đỡ được gì cho anh mình, đến cả họ còn không lo được cho bản thân.
Anh Hai Khải Trạch làm một biên kịch nổi tiếng bị phốt ăn cắp kịch bản, chiếm đoạt bản quyền của người khác gần như thân bại danh liệt, chị ba là một nhạc sĩ nổi tiếng cũng vì lí do tương tự anh hai mà phải rút lui khỏi giới giải trí.
Cậu lúc đó thường xuyên vì bệnh của mình mà phải nằm viện trong thời gian dài, không giúp được gì cho cả nhà mà còn trở thành gánh nặng của mọi người. Đến khi gia đình gần như chống đỡ không nổi nữa, cậu thiếu niên 15 tuổi không muốn tiếp tục làm gánh nặng của mọi người trực tiếp chọn cách tự sát.
Mọi chuyện xấu cứ như thủy triều bao quanh gia đình cậu, như có một bàn tay vô hình vận hành hết mọi thứ. Lúc đó mãi đến khi chết cậu mới biết thế giới cậu sống là một quyển sách, mà cậu là nhân vật chính nhận được mọi sủng ái của quyển sách này.
Thế nhưng không biết một người xuyên không từ vị diện tu tiên nào đó đến, dùng tu vi luyện khí cỏn con của mình mà tàn phá hết đại gia đình khí vận đứng đầu cả nước, hại vai chính cậu đây phải dùng cách tự tử để giải thoát cho bản thân và gia đình, cướp hết khí vận từ cậu trở thành vai chính mới của quyển sách này tung hoành giới giải trí, giới võ thuật, cả giới y học, toàn thế giới đều sùng bái cậu ta.
"Bà nó sao mình lại có thể quên được cái thế giới ban đầu của mình máu chó như vậy chứ!" Lục Cảnh Nghi nhớ lại càng nhiều bực càng nhiều.
"Hệ thống, mày có phải sớm biết đây là thế giới ban đầu của tao rồi không?"
001 ở trong đầu ậm ờ vài tiếng như né tránh không muốn trả lời.
"Ha ta biết mà mi với cái tên chủ thần kia là cùng một ruột, chỉ thích giấu diếm ta."
"Nhưng hình như đợt này không phải lỗ, dù sao nhớ lại rồi thì có mơ ta cũng muốn quay lại thế giới này một lần nữa tìm ra cái tên chết tiệt kia giết chết hắn, băm băm hắn ra thành nhiều mảnh."
001 nghe vậy thì sợ run người vội trấn an không cho kí chủ nó làm bậy: "Kí chủ....chủ nhân.....mặt trời nhỏ......bé con ơi?"
"Câm mồm, chỉ có gia đình ta mới được gọi ta là bé con biết chưa?"
"Ta chỉ đáng yêu với những người đáng yêu mà thôi."
001 không biết xấu hổ mà đồng ý: "Vâng vâng ngài mặt trời của tôi nói gì cũng đúng."
------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường.
Cả nhà họ Lục: "Bé con ơi."
Lục Tiểu Nghi: "Vâng con tới liền đây."
Anh chồng họ Cố: "Bé con ơi."
Lục Tiểu Nghi lập tức nhảy vồ lên ôm anh nói: "Bảo bối của anh đến liền nè."
Những con người làm Lục Tiểu Nghi ghét: "Bé con ơi."
Lục Cảnh Nghi trực tiếp phớt lờ sau đó chạy đi tắm rửa thay đồ thể hiện rõ thái độ ghét bỏ, nhất là với vị chủ thần và con hệ thống nào đó.