Tiểu Cảnh Nghi thành thật nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Cũng được, ý kiến không tồi, ta thật ra cũng lâu rồi không làm nhiệm vụ gì ở cái tuổi đi học kiến thức quên muốn hết rồi, đi học lại vậy. Nghỉ hưu mà ăn nằm không cũng chán quá rồi vẫn là chăm chỉ quen rồi nhàn nhã là không chịu được."
Nghĩ là làm, thằng nhóc 4 tuổi dùng thân mình nhỏ nhắn chạy thoăn thoắt xuống lầu dùng khuôn mặt không có lấy một chút biểu cảm nói: "Con muốn, học lớp lớn."
"Tiểu Nghi sao thế con, sao tự dưng lại muốn học lớp lớn?" Diệp Sương thấy con trai lần đầu chủ động yêu cầu một chuyện gì đó, nên cũng kiên nhẫn nghe con nói.
Lục Cảnh Nghi nghĩ tới nghĩ lui vẫn là giữ im lặng không trả lời ngay. Hôm nay cậu đã nói quá nhiều rồi nếu còn nói nữa sẽ làm họ nghi ngờ bản thân bị yêu ma quỷ quái nào nhập rồi kêu thầy pháp này kia không chừng. Mặc dù cậu không sợ, nhưng vẫn là cố kiềm chế một chút thì hơn.
Cả nhà không nghe được cậu trả lời nên cho là bé con nhất thời xem được gì đó nên mới nói vậy, đến khi mẹ cậu định ôm cậu lên phòng ngủ thì lại nghe Lục Cảnh Nghi nói: "Con, thật sự, muốn đi học, lớp lớn, con biết chữ" Lục Cảnh Nghi trong lòng không biết mắng mình bao nhiêu lần, cậu thật sự cảm thấy bản thân giả làm con nít kiểu này một chút cũng không thích hợp đó có được không?
Cả nhà họ Lục biết Tiểu Nghi biết chữ thì vô cùng kinh ngạc. Lục Hâm Bằng sớm biết con trai nhỏ của ông rất thông minh, trước đây tuy nhóc con ít nói nhưng nhìn cách cậu bé giải khối rubik cũng đủ biết con ông thông minh hơn những đứa trẻ khác.
Nhưng ông không nghĩ không có ai dạy cậu vẫn có thể biết chữ.
Mẹ Lục nhanh chóng hỏi ra nghi vấn của cả nhà: "Làm sao mà con biết?" bà quan sát vẻ mặt của con trai xem nhóc con có nói dối hay không nhưng hiển nhiên cái mặt than baby vẫn cứ y thinh như vậy không có một chút thay đổi. Đùa gì vậy Lục Cảnh Nghi cậu đây từng là ảnh đế quốc tế đấy.
"Con, học trên tranh chữ , trên tường, mẹ với anh, từng đọc qua" Nói xong lại nghiêm túc gật đầu, bộ dạng này trực tiếp chọc cười ông bà Lục, hai người nhìn đứa nhỏ chịu nói nhiều hơn khỏi phải nói vui biết bao nhiêu.
Còn cha mẹ cậu thì khiếp sợ không thôi, lập tức thử hỏi cậu vài chữ, cậu đều nén xấu hổ chậm rãi đáp được hết, còn thuận tay thuận chân chạy lon ton đến chổ cặp đựng văn kiện của baba cậu lấy ra một chiếc bút và một tờ giấy rồi ngồi viết vài chữ cái.
Chữ viết của một đứa nhỏ bốn tuổi có thể thế nào chứ cong cong quẹo quẹo nhưng vẫn có thể nhìn ra phần nào chữ đó là chữ gì. Diệp Sương mừng ra mặt không nhịn được ôm con trai vào lòng ôm hôn mấy cái khiến cả nhà ai cũng đỏ mắt nhìn đăm đăm. Diệp Sương sợ con trai sẽ tức giận nên sau khi kích động liền nhìn thử đứa nhỏ trong lòng. Chỉ thấy cậu mím môi cơ thể căng cứng chứ không biểu hiện ra sự phản kháng nào.
Thấy vậy ba người còn lại cũng thay phiên nhau mỗi người hôn cậu một cái. Lục Cảnh Nghi biểu hiện bên ngoài là vẻ mặt không tự nhiên, nhưng nội tâm thì kêu gào ngại quá ngại quá, có điều được quan tâm như này cậu cũng rất hưởng thụ đó nha.
Cả nhà bàn bạc một lúc thì đồng ý ngày mai cho cậu đi thử đến trường bàn bạc với giáo viên xem họ có đồng ý không? Nếu được thông qua cả nhà sẽ cho Lục Tiểu Nghi học lớp 1 sớm hai năm.
Lục Cảnh Nghi trong khi đợi mọi người bàn bạc đã sớm nằm trong lòng mẹ mà ngủ mất, dù sao thì cậu cũng vẫn là một đứa nhóc 4 tuổi thôi, cơ thể rất cần được ngủ.
Diệp Sương chậm rãi ôm con về phòng đắp chăn thật kĩ cho cậu rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng xuống lầu.
Đến 8 giờ tối Các thành viên khác trong gia đình mới lần lượt về nhà. Lục Khải Trạch và Lục Giai Kỳ học cùng một trường nên tan học cũng về cùng nhau, hai anh em vừa vào nhà đã không chờ được quăng hết đồ đạc chạy khắp nhà tìm em.
Bố Lục thấy vậy lập tức khiển trách hành vi trẻ con của hai người.
"Lớn rồi về nhà đồ đạc quăng lộn xộn như vậy còn ra thể thống gì nữa."
"Em mấy đứa ngủ rồi, đừng ồn ào, lên phòng nghỉ ngơi đi."
Hai anh em đang háo hức tìm em trai nhỏ lập tức tắt nắng, dạ một tiếng rồi dọn dẹp đồ của mình đi thẳng lên phòng.
Lục Khanh Dụ chỉ về sau hai người một chút vừa lúc nghe được em đã đi ngủ nụ cười vừa ló trên mặt cũng tắt hẳn. Anh lễ phép chào hỏi người lớn trong nhà rồi cũng lên phòng thay đồ nghỉ ngơi, mai gặp em trai nhỏ sau cũng được, bé con đi học cả ngày chắc cũng mệt rồi.
Lục Cảnh Nghi thật sự có phần mệt, cơ thể này quá nhỏ để thức cả một ngày. Cả buổi trưa cậu đều ngồi khóc than, buồn cho số phận bị quỵt tiền lương của mình nên cơ hồ nghe mọi người nói chuyện một chút đã không nhịn được ngủ mất, đến khi được mẹ bế lên phòng cũng không tỉnh dậy mà ngủ một giấc thật ngon đến 6 giờ sáng hôm sau.
001 kiểm tra thời gian ngủ của chủ nhân nhỏ thấy cậu đã ngủ được 10 tiếng liền gọi cậu dậy.
Lục Cảnh Nghi mơ mơ màng màng bị con mèo 001 gọi dậy cậu cũng vui vẻ ôm nó vào lòng dụi dụi rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Mặc kệ hệ thống có kêu gào bao nhiêu lần cũng không buồn mở mắt lấy một lần.
Haha giờ có cần làm nhiệm vụ gì nữa đâu, dậy sớm làm chi cho mệt, ông đây chỉ muốn ngủ.
Một tiếng sau Lục Cảnh Nghi mới từ từ mở mắt, cậu bé xinh đẹp ngồi thẳng dậy lắc lắc cái đầu bù xù để bản thân tỉnh táo một chút, cậu quăng 001 qua một bên rồi dùng đôi chân ngắn cũn cỡn của mình trèo xuống giường tự mình vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng.
Khi anh cả Lục Khang Dụ vừa vào cửa đã thấy hình ảnh đáng yêu này. Anh không nhịn được nhếch khóe môi rồi lẳng lặng đứng đó nhìn bé con nhà mình tự mình trèo lên ghế lấy kem đánh răng rồi nhìn vào gương nhéo nhéo cái mặt nhỏ của mình, có lẽ dùng lực hơi mạnh cậu bị đau mà "a" lên một tiếng làm Lục Khang Dụ hồi hồn.
Anh nhanh chóng đi vào cẩn thận bế em trai lên xoa xoa mặt cậu để cậu bớt đau rồi lấy khăn tới vắt nước lau mặt cho cậu thật cẩn thận.
Lục Tiểu Nghi ngây người rồi, sao tới anh cậu cũng y chan anh thật của cậu vậy, tính cách cũng y chan luôn, thế anh chị khác thì sao chả lẽ họ cũng giống như anh chị ở thế giới thật của cậu, cái này cái này sao có thể chứ.
Lục Khang Dụ nhìn cục bông trước mặt đang ngây người nhìn mình, nhịn không được ôm má cậu hôn một cái, anh thấy đứa nhỏ ngay khi bị hôn thì mắt mở to nhìn anh, ba giây sau thì lập tức bật khóc.