"Ta nghĩ ngay tại bây giờ ta sắp tự kỉ thật luôn rồi."
Khuôn mặt đứa nhỏ sau khi khóc xong một lúc lại quay về bộ dáng không cảm xúc kia, chỉ là không ai biết nội tâm của Lục Cảnh Nghi đang phức tạp đến cỡ nào.
Lục Cảnh Nghi như nhận mệnh đột nhiên thở dài nói: "Thôi đến cũng đến rồi, ta tạm sống như vậy cũng được, bệnh tự kỉ thôi mà, giả bộ một thời gian từ từ tốt hơn là được không phải sao."
001 lập tức chân chó nịnh bợ: "Kí chủ nghỉ thông là tốt rồi, làm trẻ con cũng rất tốt mà đúng không?"
Lục Cảnh Nghi mặt không cảm xúc "ừ" một tiếng với nó.
Cậu buồn chán mà cầm khối Rubik chơi cả một buổi chiều đến khi ba mẹ Lục đến rước cậu mới ngẩn cái mặt than baby của cơ thể này lên nhìn bọn họ, rồi chợt nở một nụ cười. Tuy khóe môi chỉ nhếch lên một chút nhưng thật sự là làm cho Diệp Sương với Lục Hâm Bằng một sự kinh hỉ vô cùng lớn. Phải biết từ trước đến giờ họ chỉ thấy đứa nhỏ này khóc hoặc im lặng mặt lạnh thôi không được thấy nó cười bao giờ như vậy đâu.
Diệp Sương mừng đến bật khóc vội chạy đến ôm nhóc con mình ngày đêm lo lắng vào trong lòng. Cha Lục đứng một bên nhìn cũng xúc động không thôi, chỉ đợi một nụ cười mỉm này của cục cưng nhỏ mà cả nhà đã phải đợi đến 4 năm, ông không thể không xúc động cho được.
Giây tiếp theo họ còn phải chịu kinh hách thêm một lần nữa bởi vì Lục Tiểu Nghi thế mà do dự mím môi gọi một tiếng cha rồi đợi một lúc lại gọi một tiếng mẹ.
Lục Cảnh Nghi thật ra cũng rất xúc động khi nhìn thấy khuôn mặt của ông bà Lục bởi nó giống y như khuôn mặt cha mẹ ban đầu trước khi cậu đến cục xuyên nhanh vậy. Dù đã qua hàng ngàn năm sớm đã quên đi kí ức về thế giới ban đầu nhưng ngay khi thấy hai người cậu chắc chắn, đây là khuôn mặt cha mẹ ruột thịt của cậu, nên mỗi một tiếng gọi cha rồi gọi mẹ đều là xuất phát từ sâu trong linh hồn mà gọi ra, nó vừa sâu sắc vừa nặng nề với Lục Cảnh Nghi.
Cha Lục ban nảy còn kiềm được giờ đây cũng khóc, ba người ôm nhau khóc bù lu bù loa trước cửa trường mẫu giáo, mãi một lúc lâu sau khi nhận thức được có vô số ánh mắt đang nhìn mình ông bà Lục mới bế Tiểu Nghi Nghi lên xe về nhà.
Lục Cảnh Nghi dù xúc động thế nào cũng phải làm mặt lạnh, lâu lâu mới mở miệng lập lại một tiếng cha, rồi một tiếng mẹ cho hai người kia vui. Dù sao một đứa nhóc mắc bệnh tự kỉ bẩm sinh không thể ngày một ngày hai hết được, cậu phải thay đổi từ từ mới không làm người khác nảy sinh nghi ngờ.
Về đến nhà Lục Tiểu Nghi không để cha mẹ bế mình nữa cậu dùng gương mặt bánh bao nghiêm túc nói: "Cha, bỏ con, xuống, con, tự đi" do quá lâu không nói chuyện nên cậu khó nói một câu rành mạch được chỉ có thể ngắt quãng nói ra yêu cầu của mình, may là như thế cũng vừa hay phù hợp với thiết lập bệnh tự kỉ này.
Lục Hâm Bằng nghe vậy lập tức thả con trai xuống để con tự đi, hai người đứng quan sát xem đứa nhỏ định làm gì thì thấy cậu một mạch chạy thẳng vào nhà đến ôm ông bà Lục một cái rồi đi thẳng lên lầu.
Hai ông bà đang uống trà nghe tiếng lạch bạch liền ngó sang, thấy cục bột nhỏ nhà mình đang vừa thở dốc vừa chạy nhanh đến, hai người muốn vươn tay ra đỡ cháu yêu nhưng bất ngờ nhận được một cái ôm vô cùng ấm áp từ Tiểu Nghi Nghi mặt lạnh nhà bọn họ. Chưa kịp phản ứng họ đã thấy nhóc con trong ngực rời đi chạy lên lầu rồi.
Ông bà Lục ngơ ngác nhìn vòng tay trống rỗng của mình rồi lại nhìn con dâu cùng con trai mình, yêu cầu một câu nói khẳng định.
Diệp Sương mỉm cười nhìn ông bà nói: "Là thật đó ạ có vẻ đi học thật sự giúp ích cho quá trình điều trị của thằng bé rồi, hôm nay nó còn mở miệng gọi con là mẹ gọi một tiếng cha với cha nó nữa."
Hai ông bà lão vui mừng cười đến hằn rõ từng nếp nhăn: "Haha vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mau báo tin vui cho tụi nhỏ đi."
Ba mẹ Lục nhớ ra lập tức nhắn một tin lên nhóm gia đình.
Mẫu hậu đại nhân: [Tiểu Nghi hôm nay chịu nói rồi, còn ôm ông bà nữa].
Con cả: [Thật ạ, con từ công ty về ngay].
Tiểu Trạch: [a~ con trốn học về với bé con ngay đây].
Bé là chị của tiểu Nghi Nghi: [Con xin thầy dạy đàn cho về sớm tìm Nghi Nghi ôm ôm nhé!].
Baba: [Không đứa nào được về hết, ở yên đó mà học tập, làm việc đi xong mới được về, em mấy đứa lên phòng nghỉ ngơi rồi].
Cả ba: .....
Lục Khang Dụ ngồi trên bàn hội nghị mà lòng không biết đã sớm bay về đâu, trong suốt quá trình họp anh chỉ lo nhìn đồng hồ xem giờ khiến các giám đốc bộ phận lo sợ không thôi, sếp họ hình như không kiên nhẫn với kế hoạch của bọn họ rồi QAQ.
Lục Khang Dụ 24 tuổi là anh cả của Lục Cảnh Nghi, anh là con nuôi được cha mẹ Lục nhận khi họ vừa mới kết hôn chưa đầy một tháng. Vì có tuổi thơ không mấy tốt đẹp trong cô nhi viện nên từ khi được cha mẹ Lục nhận về anh luôn tỏ ra là người rất chính chắn, luôn biết cách tự chăm sóc chính mình, không khiến ai phải lo lắng.
Chính vì vậy mà càng làm cho cha mẹ Lục xót xa càng chăm sóc anh cẩn thận chu đáo hơn, đến khi mấy đứa em khác lần lượt được Diệp Sương sinh ra anh cũng là người luôn phụ giúp trông coi các em giúp mẹ. Đối với mấy đứa em anh sớm như người cha thứ hai của bọn nó rồi. Lục Khang Dụ trưởng thành sớm, lại thông minh, chưa qua 20 tuổi đã tốt nghiệp bằng thạc sĩ ngành tài chính, 24 tuổi đã giúp cha Lục tiếp quản toàn bộ công ty, là một người lạnh lùng sắc bén nhưng anh vẫn có một điểm mềm là ông bà cha mẹ và ba đứa em của mình.
Đặc biệt là Lục Cảnh Nghi, đứa em nhỏ nhất của anh cũng là đứa em anh lo lắng nhất nghe tin thằng bé tốt hơn anh không gấp làm sao được đây. Lục Khang Dụ thật sự hận mình không thể trở về ngay lập tức nhìn cục bông nhỏ mặt lạnh nhà mình.
Ở bên kia Lục Khải Trạch với Lục Giai Kỳ cũng sốt ruột muốn về nhà vô cùng, hai người lần lượt là anh hai và chị ba của Lục Cảnh Nghi, Lục Khải Trạch năm nay học lớp 12, còn Lục Giai Kỳ thì học lớp 9, hai người đều học cuối cấp nên lịch học luôn kín mít không thể nghỉ ngang mà về xem tình hình của em trai bé bỏng được, cả hai đều cố gắng làm bài thật nhanh mong được giáo viên thương tình cho về sớm, đoàn tụ với bé con.
------------------------------------------------------
Lục Cảnh Nghi ở một mình trong phòng nhàm chán vuốt lông 001 bàn chuyện nhân sinh.
"Ngươi nói xem ta còn nhỏ vậy làm được gì giờ, dù sao cũng mấy ngàn tuổi rồi giờ làm bé con suốt ngày ngồi một chỗ chơi đồ hàng sao ta chịu cho nổi, chán muốn chết."
001 suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu kí chủ chán quá thì tìm cái gì giải khoay đi..... ví dụ đi học lớp lớn một chút, làm thiên tài nè. Nhiệm vụ nào cũng xuyên thành pháo hôi khó có cơ hội cho ngài làm thiên chi kiêu tử một lần đó."
Tiểu Cảnh Nghi thành thật nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng được, ý kiến không tồi, ta thật ra cũng lâu rồi không làm nhiệm vụ gì ở cái tuổi đi học, kiến thức quên muốn hết rồi, đi học lại vậy, nghỉ hưu mà ăn nằm không cũng chán quá rồi vẫn là chăm chỉ quen rồi nhàn nhã là không chịu được."