Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Thần Lộ

Chương 8: Âm mưu.




Chương 8: Âm mưu.

Kết thúc một đêm dài.

Hôm nay đại học võ lâm ngày cuối cùng, chung kết, tà đạo Trương Dạ Thần và thiên tài Lê Trọng Lâm.

Khán đài hội trường bây giờ đã đông nồm nộp, mọi người không ngừng dự đoán kết quả của ngày hôm nay.

Hôm nay cũng như thường lệ, Lê Trọng Lâm diện lên một bộ y phục màu trắng, tay mang trọng kiếm, tâm cao khí ngạo, phong thái điềm tĩnh đến cực độ.

Trái với Lê Trọng Lâm, Trương Dạ Thần diện một bộ hắc bào, hai tay chấp sau lưng, phong thái thong dong, biểu cảm là một mảnh lạnh băng, vô cảm.

-Chỉ sau một đêm, Trương Dạ Thần lại thay đổi nữa rồi, không còn là man nhân, lại chẳng phải tiểu nhân đê tiện, hắn bây giờ cũng có mấy phần khí chất.

Nếu một kẻ là ánh sáng mang đến ước mơ khát vọng thì kẻ kia là bóng đêm bí ẩn bao trùm lấy mọi thứ.

Trương Dạ Thần và Lê Trọng Lâm, cả hai không nhanh không chậm bước lên sàn đầu.

Hai người chỉ lẳng lặng quan sát đối phương, chưa ai muốn ra tay.

-Trương đạo hữu, trước đây ta thật sự rất xem thường cách hành xử của ngươi, đến bây giờ ta vẫn vậy... Nhưng, phụ thân ta, cùng các cường giả cao tầng đều cho rằng ngươi đang ẩn giấu thực lực.

Lê Trọng Lâm lên tiếng trước.

Trương Dạ Thần vẫn lẳng lặng mà nghe, biểu cảm không hề dao động, vẫn vô cảm.

-Hôm nay ta muốn xem, rốt cuộc bên trong con người của ngươi là gì!

Lê Trọng Lâm vẫn tiếp tục nói.

-Trận chiến này ta không cho phép bản thân thua cuộc, đây là đạo tâm của ta!Ta cũng mong nếu ngươi còn ẩn giấu thực lực thì ngươi có thể bộc lộ hết mà chiến đấu với ta!

Nói xong, một thân chiến ý tỏa ra, thật không ngờ Lê Trọng Lâm sau một trận đấu ngày hôm qua, hắn đã có cảm ngộ cực lớn trên con đường võ đạo, trực tiếp tấn thăng Khí cảnh thất trùng.



Lúc này Dạ Thần mới nhếch miệng cười một cái, hôm nay hắn không định dùng chiêu trò nữa, phải dùng toàn bộ thực lực quang minh chính đại mà chiến thắng.

Bởi trên con đường võ đạo, chỉ có chiến đấu với kẻ mạnh hoặc kẻ rất mạnh mới có thể kích phát toàn bộ khả năng trong cơ thể.

Minh chứng rõ nhất là trận chiến của Lê Trọng Lâm và Ngưu Châu, cả hai thực lực tương đương, sau trận chiến sẽ có cảm ngộ sâu sắc về chiến đấu, thực lực trực tiếp tăng mạnh, cụ thể là Lê Trọng Lâm tấn thăng Khí cảnh tầng bảy.

Còn vì sao những trận trước hắn dùng chiêu trò để chiến thắng, có lẽ vì hắn khinh thường những kẻ kia, không xứng đáng để hắn bộc lộ bản chất thật của hắn.

Tính cách của Trương Dạ Thần như là bán yêu bán nhân, đôi lúc rất kỳ lạ, khi là một con mãnh thú thích làm gì thì làm, đôi là như một con người gian xảo và đê tiện.

Không vòng vo cũng không nhiều lời, Dạ Thần bắt đầu cuộc chiến thật sự.

Chỉ thấy hắn hơi khom người, dang rộng chân, tay tạo vuốt, đôi mắt có phần thú tính. Làn da bắt đầu nổi vẩy vân, hàm răng cũng bắt đầu sắt nhọn. Trông có phần giống một con kình ngạc.

Mọi người trong hội trường một mặt sửng sốt, vẻ kinh ngạc đã thể hiện rõ trên từng khuôn mặt.

Sự chấn kinh khiến cho hội trường trở nên vô cùng ngột ngạt. Điều này gần như không thể nào! Là nhân loại, hắn lại mang khí tức của Yêu tộc?

Lúc này mọi người đều có một suy nghĩ duy nhất đó là "Không thể nào!"

Phía bên kia Lê Trọng Lâm cũng không rảnh rỗi, hắn không hề quan tâm Dạ Thần là người hay yêu, hắn chỉ biết Trương Dạ Thần rất mạnh, chỉ cần nhưu thế.

Lê Trọng Lâm dang chân tạo thế tụ khí, tùy thời đều có thể phóng xuất.

Hai bên đồng thời xông vào nhau, kẻ vồ trảo, kẻ vung kiếm.

Không so chiêu thức, chỉ so tốc độ và sức mạnh.

Không hề sai lệch, sức mạnh và tốc đọ của Dạ Thần không hề thua kém vị bạch sắc kiếm tu trước mặt.

Điều này như là cái vả cho toàn bộ người xem trong hội trường, cứ nghĩ lần này tiểu nhân Dạ Thần sẽ tiếp tục dùng tà đạo để chiến đấu.



Không ngờ thực lực chân chính của hắn lại bá đạo đến như vậy.

Hơn nữa trên người hắn không có dao động khí, là một kẻ chưa từng tu luyện, đơn giản chỉ là sức mạnh nhục thân.

Nhưng sức mạnh nhục thân này sao lại cường hãn như vậy, tay không đỡ kiếm của Khí cảnh tầng bảy.

Mặc dù Khí cảnh trên con đường võ đạo cũng không phải là khái niệm đỉnh cao gì, nhưng dùng Khí cảnh cùng kiếm pháp nhập thần của Lê Trọng Lâm, g·iết một người chưa từng tu luyện như Dạ Thần thì quá đơn giản.

Cho dù Dạ Thần hắn là yêu tộc giả dạng đi nữa cũng không thể có nhục thân cường hãn như vậy, điều này chứng minh cho điều gì?

Hắn là thần thể!

Thần thể là loại thể chất nghịch thiên, trong trăm ngàn vạn người chỉ xuất hiện một người, người thì bẩm sinh, kẻ thì dùng một phương pháp độc nhất vô nhị nào đó mà tạo nên.

Trong mười vị đại năng thì có đến ba người là nhờ một thân mang thần thể mà chấn nh·iếp một phương.

Không cần biết ngươi mang loại thể chất gì, chỉ cần có thể trưởng thành, liền sẽ tạo một trận phong ba lớn ở Thanh Trản Giới.

Trong quá khứ cũng có nhiều thần thể c·hết yểu, vì liên tục chịu ám toán của các thế lực khác, đây chính là sự khắc nghiệt của thế giới tu luyện.

Nhưng trên con đường võ đạo vẫn cần nhất là tu hành và ngộ tính, không thể vì thần thể mà liền được xưng là vô địch.

Chẳng hạn như Lê Trọng Lâm, mặc dù không có một thân thần thể nhưng bù lại hắn có thiên phú kiếm đạo, mười bảy tuổi đã gần đạt đến Nhân Kiếm Hợp Nhất, tương lai vị thiên tài cũng không kém thần thể là bao.

Hồng Đô Quốc sau này, nếu được hai con quái vật này chống đỡ nói không chừng liền có thể trở thành cường quốc, trở thành hi vọng của nhân loại...

Lúc này bên trên thượng tầng, chưởng môn các phái đều là kinh ngạc không thôi, cứ nghĩ đại hội năm nay chỉ có những hạt giống tốt như Lê Trọng Lâm cùng Trần Trân hoặc đại hắc mã Ngưu Châu mà thôi.

Bây giờ lại xuất hiện một đại đại hắc mã Trương Dạ Thần, bọn họ đều sôi con mắt cả lên, bọn họ đều muốn thu nhận thần thể Trương Dạ Thần!

Nhưng lúc này lại có một câu nói nhắc nhở mọi người.



-Nếu hắn đã là thần thể thì tại sao ở những vòng trước phải che dấu thực lực, còn nếu muốn che dấu thì phải che dấu đến cùng chứ! Bây giờ bộc lộ là có mục đích gì?!

Là Tiêu Viêm lên tiếng.

Bình thường nhìn vào Tiêu Viêm chỉ thấy hắn là một tên ngốc, không nghĩ đến bây giờ đầu óc lại linh hoạt như thế.

Nhưng điều đó không quan trọng, mọi người ở đây chỉ có nghi vấn về Trương Dạ Thần thôi.

Quả thật như Tiêu Viêm nói, nếu thực lực đã mạnh như thế thì cần gì phải che dấu?

Còn nếu hắn ta sợ thần thể chưa trưởng thành đã bị người khác ám toán thì tại sao bây giờ lại bộc lộ thân phận?

Mọi người đều không hiểu, đều là đưa ra suy đoán khác nhau, chỉ có vị bạch bào lão gia đang ngồi đung đưa đằng kia là cười thầm không thôi.

Vị bạch bão lão gia này là Cúc Giai.

-Các ngươi rất ngây thơ, tiểu quái vật kia bộc lộ thân phận chẳng qua là nhìn trúng thực lực của tiểu tử Lê Trọng Lâm, hắn ở đây hai ngày liền chẳng qua là chờ được chiến cùng với thiên tài kiếm tu!

Cúc Giai đong đưa theo làn gió, không quan tâm đến trận đấu, chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.

Bởi mục đích của hắn đến đây không phải là tuyển chọn nhân tài.

-Các ngươi có bao giờ thắc mắc tại sao vị trưởng lão duy nhất của phái Bắc Đẩu Tinh Hà lại ở đây chưa?

-Các ngươi suy cho cùng cũng là tông môn bên trong Hồng Đô Quốc mà thôi, còn bọn ta, ngoài là thế lực thứ tư ở Hồng Đô Quốc, thì phía sau, bối cảnh bọn ta lớn hơn thế nhiều.

-Còn cái tiểu quái vật kia, cũng là một đại bối cảnh, các ngươi sẽ không bao giờ ngờ tới.

-Tông môn của các người có khả năng chứa chấp những sự kiện phong ba này hay sao?! Thần thể thì không thấy, chỉ thấy diệt môn, đúng là một lũ ngu xuẩn!

Cúc Giai cười thầm không thôi, xem thuờng suy nghĩ của đám người bên cạnh.

Hôm nay hắn đến đây là để hộ tống Tương Dạ Thần mà thôi, mọi việc sớm đã là kế hoạch của Chu Linh cùng lãnh đạo cao tầng rồi.

Nhưng hắn cũng thầm mắng không thôi, ngày hôm nay tiểu tử thần thể này đã bộc lộ thần thể thì sau này phái Bắc Đẩu Tinh Hà sẽ không được yên thân nữa, không thể che dấu thực lực nữa, con sâu phải rời khỏi kén.

Đây là một vụ cá cược, mà những người dật dây đằng sau lại đang mưu tính nhiều điều khác nữa.