Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Thần Lộ

Chương 7: Bồi dưỡng.




Chương 7: Bồi dưỡng.

Tam thú Địa Cửu U tụ hợp, yêu khí ngập trời.

Bất Hoại Thú Vương, Chu Linh.

Cuồng Ma Chiến Thần, Tham Sùng.

Thiên Yến Vương, Ngạo Ân.

Tất cả ở đây là vì đứa trẻ vô danh này, sợ rằng huyền cơ bên trong là vô tận.

...

-Con bọ cạp thối nhà ngươi, tại sao lại từ đó đi ra? Chẳng lẽ ngươi muốn lấy trộm Bất Tử Diệu Dược từ suối Bản Nguyên hay sao?

Bất Tử Diệu Dược là cực phẩm linh dược, mấy vạn năm mới xuất hiện một gốc, là vật mà biết bao sinh linh thèm khát, không rõ có thể bất tử hay không, nhưng chắc chắn có thể kéo sinh mệnh.

Mà suối Bản Nguyên là căn cơ của cả Cửu U Địa, cung cấp linh khí, nuôi dưỡng Bất Tử Diệu Dược.

Tham Sùng hiệu là Cuồng Ma Chiến Thần, là một con cá sấu điên, xưa nay chưa ngán ngẩm bất cứ nhân vật nào, vừa gặp mặt Ngạo Ân thì đã xả một tràn nước miếng lên mặt hắn.

-Ngươi nói như ta trộm Bất Tử Diệu Dược về thì có thể dùng được ấy!! Dẫu sao ông đây cũng là một vị thú vương, sao có thể làm một việc đ·ồi b·ại như là t·rộm c·ắp chứ?! Ngươi đừng có lấy dạ cá sấu đo lòng thú vương được không hả?

Tuy Thiên Yến Vương chột dạ nhưng cũng không hề thua kém, liên tục phản bác.

Ngạo Ân hiệu là Thiên Yết Vương là một con bọ cạp ngàn năm, thực lực trong ba ngươi hắn là yếu nhất, nhưng không vì vậy mà yếu thế trước Chu Linh và Tham Sùng.

Thế mạnh của hắn là độc công, cộng thêm bản tính keo kiệt cùng cẩn thận, xưa nay chưa từng chịu thiệt dưới tay ai.

Cuồng Ma Chiến Thần cùng Thiên Yết Vương không ai vừa ai, liên tục so võ mồm.

-Hai lão bất tử các ngươi, sau bao năm vẫn thân thiết như vậy, vừa gặp đã vui như vậy!!

Chu Linh đứng một bên không thèm tham gia t·ranh c·hấp, nhẹ tiếng chế giễu.

Hắn là người thông thái nhất trong ba người, chỉ là suy nghĩ có hơi quái dị, cả ngày thao thao bất tuyệt về cơ duyên.

Còn về danh xưng Bất Hoại thú vương là nói về khả năng của hắn, gần như là không thể g·iết hắn.

Mỗi khi đối thủ nghĩ rằng đã dồn hắn vào đường cùng thì, bùm!

Vô số con quạ bay ra từ nhục thể của hắn rồi biến mất, cứ như thế danh xưng Bất Hoại thú vương đã tồn tại đến bây giờ.

-Thân chỗ nào hả? Âm Dương Nhãn của ngươi mấy năm không dùng liền hư đi à?

Tham Sùng cùng Ngạo Ân cùng nhau lên tiếng, thật sự là quá hiểu ý nhau.



-Hai người các ngươi tạm gác lại chuyện cũ đi, giúp ta xử lý thằng nhóc này đi đã!

Chu Linh đưa vuốt chỉ về hướng Dạ Thần, đồng thời lên tiếng nhắc nhở hai người kia.

-Lão Chu, ngươi đừng có làm việc theo cảm tính được không? Ngươi ảo thật đấy!!!

Không chấp nhận lời của Chu Linh, Ngạo Ân lên tiếng bác bỏ.

-Thế trong vài trăm năm gần đây ngươi có từng thấy nhân loại nào đi vào đây chưa?

-Thì đúng là không ai vào được, nhưng mà...

Thiên Yết Vương trầm ngâm một lát, nói được vài lời đã bị Chu Linh cắt ngang:

-Trên người đứa trẻ này có khí tức của “người đó”!

Tham Sùng cùng Ngạo Ân khi nghe được đến “người đó” con ngươi có phần dị động, muốn xác nhận lại lần nữa.

-Thật sự là hắn?

-Ừm!

Chu Linh gật đầu khẳng định.

-Nếu là hắn, thế thì được rồi.

-Dẫu sao ba người chúng ta ở đây cũng rảnh rỗi không có gì làm, nuôi thằng nhóc này lớn, nếu không được việc thì ăn nó lót dạ thôi.

Không rõ “người đó” là ai, nhưng có thể làm cho ba vị thú vương dè chừng như vậy, ắt hẳn cũng là một nhân vật tầm cỡ.

-Thế ngươi định đặt tên nó là gì? Phải là một cái tên nghe thật nguy hiểm giống như Địa Cửu U vậy, dẫu sao nó cũng đại diện cho chúng ta!

Tham Sùng hớn hở quay mặt về phía Chu Linh mà hỏi.

Trong ba lão yêu, Chu Linh là người có học thức nhất, hắn cũng là bộ não của Cửu U Địa, quản lí trên dưới nơi này.

Chu Linh không do dự lập tức nói:

-Gọi là Trương Dạ Thần đi.

-Trương Dạ Thần?

Hai lão yêu còn lại nghe xong có hơi nghi hoặc, cái tên này không phải đã tính hết rồi chứ?!

Vừa hỏi đã có tên cho đứa trẻ này luôn, mười phần thì chín phần là hắn đã suy nghĩ cái tên này trước khi đến gặp hai người.



-Ba lão yêu chúng ta đều là yêu thú, vốn chỉ có danh xưng không hề có họ, thằng nhóc này là nhân loại, phải cho nó đủ tên đủ họ.

Chu Linh không nhanh không chậm, nhẹ nhàng giải thích.

-Trương trong khoa trương, ý nghĩa sẽ làm vang danh cái tên Cửu U Địa một lần nữa.

-Dạ trong dạ nguyệt, cũng giống sự âm u của Cửu U Địa.

-Thần là khái niệm tối cao của thế gian, là đỉnh cao của sinh linh.

Hai người Ngạo Ân, Tham Sùng sau khi nghe hắn giải thích liền thầm mắng:

-Chữ Trương cùng chữ Thần thì tạm chấp nhận đi, chữ Dạ kia chẳng phải là ám chỉ con quạ đen hắn sao, ngươi rõ ràng là đặt tên cho nghĩa tử của ngươi, bọn ta phỉ nhổ.

Nhưng mắng thì cũng mắng thầm mà thôi.

Cái thứ nhất, hai người bọn họ vỗn dĩ cũng chẳng thể đặt cái tên này hay hơn cái tên Trương Dạ Thần này.

Cái thứ hai, người là hắn mang về, hắn đặt chữ Dạ cho hắn thì hai người họ làm gì được chứ...

Hai người Ngạo Ân, Tham Sùng ngậm ngùi mà đồng ý.

Chu Linh cũng mỉm cười, gật đầu đắc ý.

-Thế tiếp theo nuôi dạy nó thế nào? Định truyền công pháp cho nó chắc?

Ngạo Ân đưa ra vấn đề tiếp theo cần giải quyết, đặt tên có thể là chuyện nhỏ nhưng đào tạo một đứa trẻ nhân loại trở th·ành h·ạt giống của Cửu U Địa là việc khó.

-Công pháp truyền không được! Thứ nhất công pháp của chúng ta là đại thần thông, một đứa trẻ như nó vẫn chưa có khả năng tham ngộ... Thứ hai, công pháp cũng là của yêu thú, đứa trẻ này căn bản không chịu nổi sức bộc phá của công pháp.

Chu Linh lắc đầu, lên tiếng phủ nhận.

-Thế ý ngươi là gì? Nói thẳng luôn đi!

Tham Sùng không kiên nhẫn được nữa, hỏi thẳng.

-Ba người chúng ta, mỗi người trích một viên nội đan ra, nuôi dưỡng nhục thể của nó.

Chu Linh nghiệm mặt mà nói.

-Woaa, lão Chu, ngươi chơi lớn thật, trích cả nội đan không tiếc bất cứ giá nào bồi dưỡng nó.

Nghe được câu này, hai người kia đều tỏ ra bộ mặt ngạc nhiên.

Nhưng ngay sau đó liền phản bác:



-Nhưng ngươi có từng nghĩ, một đứa trẻ như nó làm sao có khả năng hấp thụ một viên nội đan?! Chưa kể còn là yêu đan của thú vương?

Phải biết nội đan của yêu thú là tích góp thiên địa linh khí nhiều năm. Ngay cả yêu thú cấp thú vương thì số nội đang trong cơ thể cũng là đếm trên đầu ngón tay. Việc lấy nội đan ra khỏi cơ thể sẽ khiến yêu thú giảm mạnh tu vi.

Mà muốn hấp thụ nội đan này cũng là một vấn đề nan giải.

Cường giả bình thường nếu muốn hấp thu yêu đan cũng phải bế quan luyện hóa.

Một đứa trẻ như Trương Dạ Thần thì làm sao có khả năng hấp thu?

-Việc này ta cũng suy nghĩ rồi, ba người chúng ta đem nội đan vứt vào suối Bản Nguyên, hiệu lực sẽ được pha đều ra dòng suối, rồi mỗi ngày lại đem Thần nhi ra đó ngâm mình, hấp thụ linh khí.

-Ừm, ngươi nói rất có lý...

Tham Sùng, Ngạo Ân gật gù đồng ý, bọn họ không thể không công nhận rằng con quạ đen này làm việc rất chu toàn, tất cả đều nằm trong sự tính toán của hắn.

Nhưng mà cái từ Thần nhi này nghe có chút nhu tình, rõ ràng hắn ta đã sớm đem Trương Dạ Thần thành con trai của hắn, yêu thương hết mực.

Từ ngày đó trở đi, Dạ Thần được hưởng đãi ngộ bên trong Cửu U địa, ban ngày đánh nhau cùng yêu thú, đêm đến thì ở suối Bản Nguyên ngâm mình.

Thoáng chốc đã bảy năm trôi qua.

Nhớ lại những điều này hắn có chút mơ hồ, bây giờ nhận thức của hắn đã rõ ràng hơn trước. Tuy nhiên hắn vẫn không hiểu năm xưa vì sao ba người bọn họ lại đối xử đặc biệt với hắn như thế.

Nhưng cũng không thèm nghĩ nhiều, tự nhiên có ba cái bắp đùi trước mặt, không ôm thì phí.

-Ba lão đầu các ngươi cứ chờ, lão tử sẽ sớm về thăm các ngươi.

Dạ Thần trên nốc nhà uống rượu ngắm trời, hắn có chút nhớ nhung Cửu U.

Mà phía bên trong Cửu U Địa lúc này là một tiếng rống vang trời:

-Gahhh, lão tử không chịu được nữa, ta muốn Thần nhi gãi lưng cho ta!!!

Tiếng rống này là của Cuồng Ma Chiến Thần, Tham Sùng.

Thời gian Trương Dạ Thần ở đây, ngày nào hắn cũng cùng Tham Sùng chơi đùa.

Bây giờ hắn đi mất rồi, không ai chơi cùng Cuồng Ma Chiến Thần nữa, giống như một đứa trẻ mất đi người bạn tâm giao vậy, khóc lóc om sòm.

-Từ ngày Thần nhi đi, ngày nào ngươi cũng rống, có chán không hả?! Màng nhĩ của ta sắp bị ngươi làm cho thủng rồi!!

Ở bên cạnh là Thiên Yết Vương, Ngạo Ân.

Trương Dạ Thần đi rồi hắn cũng buồn, nhưng không trẻ con như Tham Sùng, vẫn có phong thái của một thú vương.

Chỉ có Bất Hoại Thú Vương là không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn trời đen, như đang trầm tư suy nghĩ việc gì đó.

Ba người họ sớm đã coi Trương Dạ Thần thành nghĩa tử mất rồi.