Chương 9: Thần thể và thiên tài
Trở lại võ đài bên dưới, hai người Trương Dạ Thần cùng Lê Trọng lâm cũng đã đánh đến giữa hiệp, một trận đấu ngang tài ngang sức.
Kiếm tu vung kiếm, thần thể đẩy kiếm, thần thể vồ trảo, kiếm tu đỡ trảo.
Nhưng cách đánh của thiếu niên hắc bào trước mắt khiến Trọng Lâm cảm thấy rất khó hiểu.
Nói hoa lệ thì dùng vô chiêu đối hữu chiêu, còn nói thẳng ra là đánh bậy đánh bạ.
Dạ Thần chỉ dùng phản xạ cực nhanh mà đỡ kiếm và vồ trảo đến những chỗ yếu hại của Trọng Lâm.
Hẳn là khi ở Cửu U Địa, Dạ Thần chỉ dùng cách này để giao thủ với yêu thú, chưa từng học một chiêu, một thức nào hoàn chỉnh.
Còn bên Lê Trọng Lâm thì khác, hắn từ nhỏ đã ngày ngày luyện kiếm, công pháp hẳn hoi.
Trải qua trăm ngàn trận chiến, hắn cũng chưa thấy ai dùng cách này để đánh khiến cho hắn có một chút ở thế hạ phong.
Cả hai càng đánh càng hăng, đánh đến mấy trăm hiệp vẫn chưa có dấu hiệu suy yếu.
Nhưng không hiểu tại sao, thao tác của Trọng Lâm ngày càng một chậm đi, hắn phải vận sức nhiều hơn để ra chiêu.
Chợt nhìn lại những vết cào trên cơ thể, hắn chợt như nhận ra điều gì.
Những vết cào không sâu, chỉ là xước ngoài da, nhưng bên trong lại kèm một ít chất dịch, là độc!
Nhìn lại phía đối diện, vị thiếu niên nửa người nửa thú kia lại đang đưa vuốt liếm nhẹ những giọt máu.
Trên vuốt lại có độc sao?
Cứ ngỡ hắn là Kình Ngạc Thần Thể, nhục thân cường hãn, cùng chiến ý vô địch. Không nghĩ đến kình ngạc cũng biết dùng độc?
-Đây là thể chất quái quỷ gì vậy?! Không được, cứ đánh thế này sớm muộn gì ta cũng sẽ bại dưới tay hắn, phải đánh nhanh thắng nhanh!
Đây là suy nghĩ duy lúc này của thiên tài kiếm tu.
Thay đổi cách đánh, liên tục là các sát chiêu.
Bạt Hoan Tịnh Kiếm.
Vô Định Kiếm Pháp.
...
Thiên tài kiếm tu tung ra đủ loại chiêu thức nhưng không hiểu tại sao lại không thể nào đánh trúng được Dạ Thần.
Không biết là do hắn trúng độc nên trở nên suy yếu, hay thân pháp của tên bán nhân bán thú này trở nên linh hoạt hơn, mà khiến hắn không thể theo kịp.
Trên lưng giống xuất hiện đôi cánh, bay nhảy khắp nơi, xuất hiện rất nhiều tàn ảnh.
Không còn cách nào khác, Lê Trọng Lâm chỉ đành dùng hữu chiêu cực hạn mà đánh.
Hắn chém vô số kiếm khí ra xung quanh đấu trường, mặc dù làm như thế sẽ nhanh chóng cạn kiệt nguyên khí, nhưng, hắn không quan tâm được nhiều như thế!
Cho dù Dạ Thần có nhanh thế nào đi nữa, nhưng đối với vô số đạo kiếm khí như thế, hắn không may vẫn trúng phải vài phần.
Chiến ý, đấu thiên chiến địa!
Trương Dạ Thần vô cùng phấn khích.
-Không hổ danh là thiên tài kiếm tu, có thể chiến một trận ngang hàng với ta!
Không uổng công Trương Dạ Thần bộc lộ thần thể mà đánh cùng hắn.
-Nhưng trận chiến này cũng nên đến hồi kết rồi!
Chỉ thấy Dạ Thần không trốn tránh nữa, nhún mạnh một phát sau đó đã bay đến trước mặt Trọng Lâm.
Kiếm tu cũng phát giác được hắn, nhưng không đoán được hắn sẽ làm gì.
Bởi hắn đang vung trảo tới phía trước, không nghĩ được nhiều nữa, Trọng Lâm chỉ có thể đâm kiếm thẳng tới, nhằm muốn Dạ Thần di chuyển đòn trảo đi, sau đó lại hạ sát chiêu.
Nhưng thứ khiến hắn không ngờ được là vị hắc bào quái nhân trước mắt lại để bàn tay của bản thân bị kiếm của hắn đâm qua.
Lưỡi kiếm xuyên qua lòng bàn tay của Trương Dạ Thần, lút cán.
Sau đó hắn lại nắm chặt chuôi kiếm, khiến cho thiên tài kiếm tu không thể làm gì.
Lê Trọng Lâm đã bị thiếu niên bán nhân bán thú trước mặt khống chế hoàn toàn.
Dạ Thần đã áp sát thiên tài kiếm tu đến cực điểm.
Cả hai có thể thấy rõ mồm một cử chỉ của đối phương.
Bất ngờ, Oăng!!
Bán nhân bán thú lại dùng thiết đầu công, hắn dùng đầu đập mạnh vào đầu của Lê Trọng Lâm.
Thiên tài kiếm tu Lê Trọng Lâm trực tiếp gục xuống, bại!
Hắc bào y nhân Trương Dạ Thần vẫn đứng vững trên võ đài, với dòng máu chảy từ từ ở lòng bàn tay!
Trương Dạ Thần đã chiến thắng Lê Trọng Lâm.
Thật sự mà nói thì thực lực của thiên tài kiếm tu không hề thua kém Dạ Thần, thậm chí có phần mạnh hơn.
Nhưng hắn thua ở lối đánh vô chiêu đối hữu chiêu, trước đây Lê Trọng Lâm chỉ giao kiếm cùng phụ thân, hoặc chiến đấu bài bản với các đạo sĩ khác.
Đây là lần đầu hắn đánh với “phong cách đánh tùy tiện” của Trương Dạ Thần.
Có lẽ sau trận chiến này, thiên tài kiếm tu sẽ có cảm nhận khác về võ đạo.
Nhưng chiến thắng vẫn là chiến thắng, nếu là một trận sinh tử chiến, không quan trọng thực lực người nào hơn, chỉ có kẻ còn sống cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.
Trận chiến này không hẳn là giao lưu giữa thần thể và thiên tài kiếm tu, mà là ấn định một đời cho mỗi người.
Việc thua một đối thủ xứng tầm có thể sẽ dẫn đến việc sinh ra tâm ma.
Tâm ma một khi sinh ra sẽ liên tục đu bám chủ thể trên con đường võ đạo.
Một khi tâm ma chưa được diệt trừ, nó sẽ là bóng đen vô hình cản trở việc thăng tiến trên con đường võ đão.
Còn kẻ sau khi vượt qua tâm ma sẽ ngược lại, tâm tính cùng tu vi sẽ thay đổi một bước lớn trên con đường võ đạo.
Giống như một con thú bị xích lại lâu ngày, bao nhiêu uất hận sẽ được bộc phá một cách mạnh mẽ sau khi sợi xích kia mất đi.
Khán giả xem hội không ngừng nghị luận, bọn họ đang đoán xem tương lai vận mệnh của hai người này thế nào.
Kẻ thì nói:
-Hồng Đô Quốc ngày mai sẽ xuất hiện một trận phong ba rồi! Tin tức ngày hôm nay một khi truyền ra, vô số các thế lực sẽ đến đây săn đón thần thể.
Kẻ lại phản bác:
-Điều này cũng chưa chắc, thế lực sở hữu thần thể sẽ trở thành một cái gai trong mắt các thế lực còn lại.
Người lại chểnh môi mà nói:
-Cơ duyên luôn kèm theo nguy hiểm mà, đây cũng là một vụ đặt cược, thần thể là một quả pháo c·hết người thì cũng có thể là trụ cột một phương.
Người ngoài cuộc thì luôn đánh giá khách quan, rất rõ ràng và nhẹ nhàng.
Nhưng cường giả tầng trên thì lại không như thế, tông môn nhỏ bé của bọn họ cho dù không chứa nổi thần thể thì đã sao?
Hôm nay chiêu mộ hắn, ngày sau dâng lên cho đại giáo, thế chẳng phải là ôm được bắp đùi sao?
Tiên duyên kì hội đã phân định thắng thua, phần tuyển chọn nhân tài cũng đã đến.
Sáu nhân ảnh từ trên cao lăng không xuống võ đài, đều là nửa bước Thần Du Cảnh hoặc cao hơn thế.
Sáu người lần lượt là:
Tiêu Liệt, chưởng môn Hỏa Viêm Tông,
Đặng Liễu Phi chưởng môn phái Dao Trì,
Lê Thành Duẩn thành chủ Trấn Dương thành,
Trần Duy Chánh, Vương gia Hồng Đô Quốc,
Cung Ý, Chưởng môn phái Võ Đang,
Và cuối cùng là Cúc Giai, Trưởng lão duy nhất phái Bắc Đẩu Tinh Hà.
Người lên tiếng đầu tiên là thành chủ Lê Thành Duẩn:
-Tiên Duyên Kỳ Hội đã kết thúc, người chiến thắng cũng đã phân định, bây giờ chưởng môn các phái có thể chọn người mà các người muốn mang về tông môn.
-Tiểu tử Trương Dạ Thần, ngươi theo ta về!
Người từ đầu tiên hội tới giờ không mở lời nào thì bất ngờ bây giờ lại cất tiếng nói, người lên tiếng là Cúc Giai.
Dạ Thần cũng không nhiều lời, nhanh chân đến bên cạnh hắn, cả hai cùng nhau ngự không mà đi.
Lại là tốc độ rất nhanh, giống như sợ chặn đánh.
Ba vị chưởng môn bên dưới thì vô cùng ngạc nhiên, đây rốt cuộc là chuyện gì, ngang nhiên mang người đi, còn tên tiểu tử kia vậy mà lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Cung Ý không phục hét lớn:
-Trương Dạ Thần, ngươi không suy nghĩ lại sao? Phái Võ Đang bọn ta có thể không chứa được ngươi nhưng có thể dẫn ngươi đến thế lực lớn hơn, Bắt Đẩu Tinh Hà thì có gì tốt chứ!!!
Đáp lại câu hỏi của hắn là một hét “Không cần!!” vang xa vô tận từ trên không trung truyền xuống.
Mọi người đều là một mảnh nghi hoặc, rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì?
Nhưng người đi thì cũng đi rồi, bọn hắn có thể làm được gì, tiên hội này không phải chỉ có mình thần thể Trương Dạ Thần.
Còn có thiên tài kiếm tu Lê Trọng Lâm, thảo dân bí ẩn Ngưu Châu, tuyệt sắc giai nhân Trần Trân.
Lúc này trong phòng chờ, một thân ảnh đang nhìn chằm chằm theo hướng Dạ Thần bay đi, đôi mắt đầy vẻ phức tạp, nàng là Trần Trân.
-Trương Dạ Thần sao? Cái tên này ta đã nhớ kỹ rồi! Ngươi lại càng ngày càng thú vị rồi, thật khiến cho người ta tò mò mà.
Hết lần này đến lần khác Trương Dạ Thần khiến những người chứng kiến hắn đều rất bất ngờ.
Mà phía bên ngoài ba vị chưởng môn cũng thống nhất với nhau.
Thiên tài kiếm tu Lê Trọng Lâm đương nhiên thuộc về phái Võ Đang, Trần Trân quận chúa sẽ theo Đặng Liễu Phi về phái Dao Trì, còn thảo dân bí ẩn Ngưu Châu thuộc về Hỏa Viêm Tông.
Cùng một số ít thiếu niên thiên phú cũng không tồi, đều được ba người đưa đi.