Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Thần Lộ

Chương 6: Tam thú Cửu U Địa.




Chương 6: Tam thú Cửu U Địa.

Bầu trời đêm khuya tại Trấn Dương thành, một thân ảnh đang lặng lẽ ngắm trăng uống rượu, hắn là Trương Dạ Thần.

Khi màn đêm buông xuống, cô đơn cùng tĩnh mịch sẽ đu bám những tâm hồn chênh vênh giữa cuộc sống này.

Lại là một đêm dài, Trương Dạ Thần không thể nào chợp mắt được.

Hắn suy nghĩ về những việc đã xảy ra sau khi rời khỏi Cửu U.

Từ lúc chiến sự xảy ra, hắn không đối mặt với t·ử v·ong thì cũng là cảm nhận đau khổ, bi thương. Chưa bao giờ cảm nhận được vị ngọt, nếu có, thì chắc chắn là lúc hắn ở Cửu U Địa.

Lúc hắn lên tám, trong một đêm, hắn đã chứng kiến cả thôn bị quân đối địch với Hồng Đô là đại quân Hung Nô chém g·iết.

Đám Hung Nô này không hề s·ợ c·hết, chúng là những con thú mang lốp con người, không ngừng khát máu.

Chiến tranh đối với chúng là cuộc đi săn, tù nhân bắt được sẽ trở thành thực phẩm dự trữ.

Nơi mà Hung Nô đã đi qua không hề có giá trị của sự sống.

Không cần biết là thành trì hay, thôn quê, bất cứ nơi nào có người, chúng đều đổ quân vào đánh, đuổi cùng diệt tận.

Trong suốt thời gian bọn chúng đổ đánh, Dạ Thần chưa từng có thời gian để sợ hãi, hắn chỉ có thể chạy trốn không ngừng.

Kì lạ thay bất kì nơi nào hắn đi đến, thì đám Hung Nô lại đổ đánh vào nơi đó.

Tị nạn hai năm trời, trong một lần chạy trốn, lúc này cơ thể hắn đã chằn chịt những v·ết t·hương.

Hắn mệt mỏi đi đến một bờ vực, bên dưới là sâu không thấy đáy, mà sau lưng hắn là một đám Hung Nô.

Đối diện với đám hung thần không có tính người này, Trương Dạ Thần cảm thấy không hề có bất cứ cơ hội sống nào cho bản thân.

Hắn rất tuyệt vọng.

-Haiz!

Hắn lựng thựng bước thẳng xuống vực sâu, tìm kiếm sinh cơ cuối cùng.

Không ngờ, trời cao có mắt, cơ hội đó lại đến với hắn.



Hắn rơi vào Cửu U Địa trong tình trạng hấp hối.

Không biết sau bao lâu, Trương Dạ Thần rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Mơ màng tỉnh dậy, Trương Dạ Thần phát hiện bản thân đang ở trong một cái động phủ.

Kì lạ là toàn thân các v·ết t·hương cũng đã biết mất, mà xung quanh hắn là một bộ lông vũ đã phủ kín khắp người.

Bộ lông đen tuyền, mượt mà, rất ấm áp. Sau hai năm chạy trốn, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác an toàn.



Lờ mờ bật dậy, bên cạnh hắn vậy mà lại là một con quạ, rất là to!

Nhưng hắn không hề sợ con quạ này, còn khẽ đưa tay lên vuốt bộ lông của nó.

-Sờ đủ chưa hả nhóc con?

Lúc này lại có một giọng nói khàn khàn phát ra khiến cho Dạ Thần một phen kh·iếp hãi.

Hắn xoay đầu tứ phía tìm kiếm ngọn nguồn phát ra giọng nói, nhưng lại không hề phát hiện ra bất cứ thứ gì.

Dạ Thần bất giác rụt tay lại một chút, sau đó lại nhìn chằm chằm vào con quạ, là nó đang nói sao?

Con quạ đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào hắn, hỏi:

-Nhóc con, ngươi tên là gì?

Dạ Thần rất ngạc nhiên về con quạ này, cư nhiên nó còn biết nói. Nhưng cũng là ngạc nhiên thôi, không sợ hãi mà đáp:

-Hai năm lưu lạc, ta sớm đã quên mất tên của mình.

-Mới hai năm, ngươi ngay cả tên mình cũng chẳng nhớ, sau này làm sao biết đền ơn đáp nghĩa đây hả?!

Quạ đen trầm giọng quát mắng.

-Người đừng có mà không nói lý, ta mới mười tuổi thôi, còn bị người ta t·ruy s·át, làm sao một đứa trẻ có thể chịu nổi áp lực này.

Dạ Thần không phục mà nói.

-Mẫu thân nhà ngươi! Có thằng nhóc mười tuổi nào lại dám nói như thế với một con quạ khổng lồ biết nói không hả!

Quạ đen thầm mắng.

-Thế gia đình ngươi đâu?

-Đều c·hết cả rồi.

-Tại sao lại c·hết?

-Có kẻ g·iết!

-Tại sao hắn lại g·iết?

-Không làm gì cả, bọn chúng tự đến g·iết! Ài da, người có phiền không hả?! Người đừng hỏi nữa được không? Nơi đây rốt cuộc là đâu? Ngươi là cái giống gì? Là yêu tộc sao?

Dạ Thần không chịu nổi trước những coi hỏi dồn dập của con quạ, hắn nhanh miệng phản bác.

Quạ đen đơ người một lát tiếp tục thầm mắng:

-Tên tiểu tử nhà ngươi rõ ràng bảo người khác đừng hỏi nhiều như thế, nhưng ngươi lại đổ một tràng câu hỏi lên đầu ta! Chưa kể ta còn là yêu thú ngàn năm, từ khi nào lại bị tên nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi chất vấn?

Nhưng hắn cũng không chấp đứa nhóc này, không biết tại sao hắn lại rất có cảm tình với nó.



Không nhanh không chậm, quạ đen chậm rãi giải thích:

-Đây là Cửu U Địa, địa danh này vốn dị đã tuyệt tích ngàn năm nay, nhân loại các ngươi sớm đã quên đi nơi này. Còn ta không phải là yêu tộc, mà là yêu thú ngàn năm, cùng hai lão quái vật ngoài kia cai quản nơi này.

-Người đời gọi ta là Chu Linh.

Nói đến cái tên của mình, ánh mắt Chu Linh thoáng hiện một tia u buồn. Nhưng Dạ Thần lại không hề quan tâm đến việc này, cái hắn quan tâm là “hai lão quái vật ngoài kia”.

Bộ mặt nghi hoặc, Dạ Thần mới hỏi:

-Chu Linh lão đầu, hai lão quái vật kia là ai?

-Ấy, cái thằng nhóc này, ngươi gọi ai là lão đầu, có tin là bây giờ ta ăn thịt ngươi không hả?!

Chu Linh lửa giận trùng trùng, thằng nhóc trước mặt này có hơi tự tiện rồi, khẳng định nếu là kẻ khác nếu gọi hắn là lão đầu đã sớm bị hắn cho vào bụng rồi.

Mà đứa trẻ trước mặt hắn cũng không phải dạng thường, nó không hề sợ Chu Linh, từ ngoài trông vào còn cảm thấy mấy phần thân thiết.

Dạ Thần chỉ cười hì hì sau đó bảo rằng:

-Không sợ thưa Chu Linh lão đầu!

-Quáaaaaaa!

Chu Linh rống lên một tiếng, bị một thằng nhóc mười tuổi xem thường, hắn năm nay hơn mấy nghìn tuổi vẫn chưa phải trường hợp như thế này.

Nếu tiếp tục nói chuyện với đứa trẻ trước mặt, Chu Linh sợ rằng sẽ không kiềm chế được mà một tay bóp nát nó.

Nhưng mà như thế lại không được, hắn vẫn còn việc cần dùng đến nó.

Chỉ thấy hắn gắp lấy Trương Dạ Thần rồi quăng lên lưng, bay ra khỏi động phủ.

Một đường bay, Dạ Thần hết há mồm chữ o lại biến thành chữ a, nơi đây yêu thú vô cùng nhiều, loài nào loài nấy to hơn mấy thước.

Nhìn bộ dáng những con yêu thú bên dưới có vẻ rất mạnh, mà cái con quạ mà hắn đang cưỡi này lại là người cai quản nơi này.

Xem ra lần này hắn gặp báu vật rồi, nếu cả đời này hắn ôm bắp đùi của con quạ này, có thể nói sẽ không phải sợ ai ức h·iếp nữa.

Bay một hồi lâu, rốt cuộc Chu Linh cũng dừng lại trước một cái đầm lầy. Nơi này lạnh thấu buốt xương, nhưng như thế cũng không cản được tính tò mò của Dạ Thần.

Hắn nhanh chân leo xuống người Chu Linh chạy đến bên cạnh bờ hồ, xem xét nơi này hồi lâu, hắn vẫn chưa thấy nơi này rốt cuộc có yêu thú bậc gì, nghi hoặc nhìn về phía Chu Linh.

-Haiz!

Chu Linh bất giác thở dài, đứa trẻ này quá tăng động lại không hiểu chuyện, không biết tương lai có dùng được không.

Lúc này bất giác dưới đáy hồ xuất hiện một ánh mắt chứa đựng vô tận huyết sắc. Nếu nhìn thẳng vào đôi mắt này, sợ rằng sẽ bị nuốt chừng vào trong, không có bất kì cách nào thoát ra.



Bất ngờ ánh mắt này càng lúc càng tiến gần mặt hồ.

-Ú Òa! Bất ngờ chưa?!

Một con cự ngạc, to một cách khủng bố, trái lại vẻ đáng sợ ban nãy dưới đáy hồ, bộ dạng lúc này hắn là một phong cách vô cùng tấu hài.

Nhưng với phong cách bất ngờ, cùng cơ thể đồ sộ đã dọa Dạ Thần ngã ra đất, gương mặt không còn một tí huyết sắc.

-Sau bao năm, ngươi vẫn trẻ con như thế sao Tham Sùng?

Chu Linh lúc này mới lên tiếng chế giễu.

Thì ra đây là Tham Sùng, một trong tam thú thống trị Cửu U Địa.

-Con quạ thối ngươi bao năm vẫn thối như thế, ta lười nói với ngươi... Nhóc con ngươi tên gì? Thơm quá!

Tham Sùng ghé sát mặt Dạ Thần mà nói, hàm răng vàng ố sắc nhọn, cùng đống nữa bọt nhõ dãi tứ tung.

Sau hiệu ứng bất ngờ, cùng hành động thèm thuồng của Tham Sùng, Dạ Thần vốn đã sợ bây giờ lại càng sợ hơn.

Trương Dạ Thần không ngừng suy nghĩ liệu cái con cự ngạc này có sở thích ăn thịt trẻ con không, trực tiếp bỏ hắn vào miệng rồi nhai nhoàm nhoạm.

Chịu không nổi nữa, Dạ Thần trực tiếp ngất đi!

-Nó không có tên!

Chu Linh lên tiếng thay.

-Không có tên? Lão Chu, không ngờ sau bao năm ngươi lại thay đổi rồi, lại còn đem thức ăn tới cho ta, rất tốt nha, lâu rồi lão tử chưa ăn thịt người!

Tham Sùng vừa nói, hắn lại vừa đưa cái lưỡi liếm láp khắp người của Dạ Thần.

Chu Linh nhíu mày, lên tiếng phủ nhận:

-Ngươi nghĩ nhiều rồi!

Chu Linh đưa đôi mắt hướng lên bầu trời u tối của Cửu U Địa, nói tiếp:

-Thằng nhóc này là vô tình ta nhặt được, e là có cơ duyên đằng sau. Rất có thể nó sẽ mang nỗi sợ từ cái tên Cửu U Địa đến cho tam giới một lần nữa.

-Xí!

Tham Sùng rất khinh thường những lời này của Chu Linh, hắn biễu môi chế giễu xong lại nói:

-Có phải ngươi nghĩ nhiều rồi không, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như thế này thì làm được gì?

Chu Linh nhìn vào đứa trẻ đang nằm b·ất t·ỉnh trên mặt đất, nhẹ nhàng khẳng định lại lời nói của mình.

-Bây giờ thì chưa làm được gì, nhưng nếu cho ta thời gian, ta có thể khiến nó làm được việc.

Tham Sùng suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ tạm chấp nhận lời nói của Chu Linh.

-Trước hết khoan nói việc này, ngươi mau đem con bọ cạp kia đến đây rồi chúng ta nói chuyện.

-Con cá sấu ngu ngốc, ngươi nói nói ai là bọ cạp đấy, lão tử là Thiên Yết Vương, Ngạo Ân.

Bên trong rừng cây cửu u, một con bọ cạp trên thân tỏa đầy lục sắc bước ra. Hắn là yêu thú còn lại tam đại thú vương Cửu U Địa.