Chương 5: Chiến Bại
Tiên Duyên Kỳ hội, trận bán kết thứ hai.
Ngưu Châu chiến Lê Trọng Lâm.
Trận đấu này có vẻ đáng mong đợi hơn trận vừa rồi, giữa một con hắc mã và một hạt giống tốt.
Khán giả trên khán đài không ngừng nghị luận, kẻ cho rằng Ngưu Châu không phải là đối thủ của Lê Trọng Lâm, kẻ lại nói Ngưu Châu sẽ tạo nên kì tích đánh bại Lê Trọng Lâm.
Có thể nói trận đấu này là kẻ tám lạng người nửa cân.
Trái với bước đi nặng nề lực lưỡng của Ngưu Châu lúc bước lên sàn thì bước chân của Trọng Lâm có vẻ thong dong, nhẹ nhàng hơn.
Lần này Lê Trọng Lâm không cầm theo quạt nữa, hắn mang kiếm!
Có vẻ hắn đã nghiêm túc hơn lần trước. Đối với đối thủ xứng tầm, chỉ có cách chiến đấu hết mình mới là cách tôn trọng đối thủ.
Hai người đưa tay ôm quyền tỏ lòng tôn trọng đối thủ sau đó thủ thế, bắt đầu trận chiến.
Người xuất quyền trước là Ngô Châu, chỉ thấy hắn gồng mình nắm chặt nấm đấm, cơ thể phát ra kim quang, tay phải trực tiếp đấm tới chỗ Trọng Lâm.
Trọng Lâm cũng không khinh thường đưa kiếm đỡ quyền, chân phải làm trụ, chân trái đẩy ra sau.
Dù đã có chuẩn bị nhưng một quyền này của Ngưu Châu vẫn vượt qua ngoài sức tưởng tượng của hắn. Chỉ thấy chân trụ của hắn lún xuống một chút.
Ngưu Châu lại thay đổi, một quyền bên phải vừa dứt hắn lại xoay người trên không, dùng cùi tay đánh vào bên trái.
Nhất thời Trọng Lâm không kịp phản ứng, bị Ngưu Châu đánh văng xa vài thước. Lần giao tranh thứ nhất, kẻ chiếm thượng phong là Ngưu Châu.
-Ngưu huynh không ngờ lại mạnh như thế, xem ra ta đã giá thấp huynh! Xem ra ngày hôm nay ta có thể chiến hết mình rồi!
Trọng Lâm lên tiếng tán thưởng.
Không thấy Ngưu Châu đáp lại, chỉ thấy hắn nhún chân lấy đà, bật tới tung cặp cước vào Trọng Lâm.
Không dám chậm trễ, Trọng Lâm chuyển kiếm từ tay trái sang tay phải tụ khí ở đầu kiếm, đâm tới vào cặp cước của Ngưu Châu.
Khí tức xung động, khói bay mịt mù, không biết ai mạnh ai yếu, chỉ thấy hai người trực tiếp bay ra, lần thứ hai giao thủ, hòa!
Trải qua nửa giờ đồng hồ, hai người liên tục chiêu qua quyền lại, vẫn chưa phân thắng bại, nhưng có vẻ đều đã có chút kiệt sức.
-Lần này chúng ta quyết chiến bại đi!
Hơi thở có chút dồn dập nhưng khí tức vẫn như cũ, Lê Trọng Lâm hét to câu nói, ý đồ trận chiến này cũng nên đến hồi kết.
Sau cả buổi chiến đấu rốt cuộc Ngưu Châu không nói tiếng nào rốt cuộc cũng chịu mở miệng, giọng điệu kiên định:
-Lê huynh đúng là danh bất hư truyền, hôm nay được lãnh giáo đúng là may mắn cho ta, chiến bại ở một chiêu này đi, Lê huynh thấy thế nào?!
Trọng Lâm thống khoái hét to:
-Được!
Chỉ thấy hắn khép chân nhắm mắt, sau đó lại dang chân ra tạo thế, đặt hai ngón tay lên kiếm không ngừng tụ khí.
Mọi vật xung quanh dường như đều bị hút vào cỗ kiếm ý này.
-Đây là một kiếm mạnh nhất mà ta ngộ được, kiếm ý của ta tuy chưa đạt tới trình độ Nhân Kiếm Hợp Nhất nhưng một kiếm này vẫn miễn cưỡng đủ để so tài với Ngưu huynh.
Bộc Tinh Nhất Kiếm!
Lê Trọng Lâm hét to.
Nhân Kiếm Hợp Nhất ý chỉ cảnh giới của kiếm tu, người và kiếm không còn khoảng cách, triệt để hợp nhất.
Một khi đạt tới cảnh giới này, kiếm tu có thể thúc động toàn bộ sức mạnh của bản thân và kiếm.
Mà Bộc Tinh Nhất Kiếm lại là kiếm thức mạnh nhất mà thiên tài kiếm tu luyện qua, một kiếm này mạnh về sức càn phá nhưng lại yếu ở khoảng ra chiêu, chỉ có thể dùng kiếm này trong tình thế nhất chiêu chiến bại.
Các vị cường giả cao tầng cũng vô cùng ngạc nhiên, chỉ nghe Lê Trọng Lâm là thiên tài nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến kiếm pháp của hắn, bây giờ chứng kiến thì xem ra lời đồn đại còn nhẹ, đúng trăm nghe không bằng một thấy.
-Lê thành chủ đúng là hậu sinh khả úy, kiếm pháp bực này, chỉ cần cho Trọng Lâm thời gian, sớm muộn hắn cũng đạt đến Nhân Kiếm Hợp Nhất! Haha!
Cung Ý bên cạnh Lê Thành Duẩn không ngừng tán thưởng.
-Haha Cung chưởng môn quá khen! Lâm nhi chỉ là một đứa trẻ say mê kiếm đạo mà thôi, nó vẫn còn một chặn đường dài phải đi.
Lê Thành Duẩn khẽ vuốt chòm râu mà nói.
Hai người người tung kẻ hứng, khen Lê Trọng Lâm lên tận trời cao.
Nhưng quả thật tên Lê Trọng Lâm này đúng là thiên tài, mười sáu tuổi đã là khí cảnh lục trùng lại kèm theo kiếm pháp tinh diệu như thế này, khiến cho người xem phải cảm thán không thôi.
Mà phía bên dưới Ngưu Châu cũng không hề thua kém, một thân kim quang, gân mạch trên người toàn bộ đều hiện lên, phía sau còn có một chút dị tượng, là kim ngưu!
Phải biết quyền cước bình thường chỉ là dùng nhục thân mà đánh, nhưng đánh mà xuất hiện dị tượng thì đã đến cảnh giới quyền ý, trong quyền có ý.
Mọi người trong hội trường cũng vô cùng ngạc nhiên với tên thảo dân này, không rõ gốc gác có bối cảnh to lớn hay không nhưng luyện đến quyền ý thì chứng tỏ hắn cũng không phải hạng bình thường, hắn cũng là một thiên tài!
Trận chiến này không cần biết ai thắng ai thua, nhưng hai người này đều có thể ngẩn cao đầu mà tự hào với hai chữ thiên tài.
Ngưu Châu bây giờ không khác gì một con kim ngưu có thể đè bẹp tất cả những gì cản đường hắn.
-Lê huynh, đây là một quyền mạnh nhất của ta, một quyền này của ta cũng giống một kiếm của huynh, đều đã luyện từ lúc nhỏ. Kim Ngưu Thần Quyền.
Hai chân đứng tấn, hai tay tung thẳng về phía trước.
Kim Ngưu Thần Quyền v·a c·hạm Bộc Tinh Kiếm Pháp.
Kiếm ý đâm tới, quyền ý đánh vào, nơi giao nhau giữa hai loại ý đã xảy ra chấn động, trực tiếp tạo một hố sâu bên dưới.
Đất cát văng tứ tung, sàn đấu rối mù, rốt cuộc là ai thắng?
Đây là ý nghĩ của toàn bộ người chứng kiến trận đấu này.
Hai người này rất ngang tài ngang sức, đánh đến sức đầu mẻ trán mới phân thắng bại.
Khói mù bay đi, hai thân ảnh đều đang đứng vững, không một ai ngã xuống.
Chỉ là Ngưu Châu đang đứng trong hoàn cảnh vô ý thức, đôi mắt vô hồn, toàn bộ cơ thể đều bị kiếm ý chém qua, trông rất thảm.
Đứng tấn trong tình thế vô ý thức là một điều rất vi diệu, điều này minh chứng cho việc hắn đã đứng tấn nhiều như thế này, là bất kì lúc nào cũng phải đứng tấn.
Còn phía bên kia Trọng Lâm vẫn còn giữ được ý thức nhưng tình cảnh cũng chẳng lạc quan là mấy, cả cơ thể đã b·ị đ·ánh rách. Không trụ được hắn chỉ còn cách chống kiếm mà đứng.
Chung quy vẫn là Trọng Lâm chiến thắng.
Cả khán đài ồ hét lên, một trận đấu rất mãn nhãn.
Kiếm ý chém thiên, quyền ý phá địa.
Lúc này Lê Thành Duẩn ngự không trịnh trọng tiên bố:
-Người bước vào chung kết là Lê Trọng Lâm. Nhưng vì sàn đấu đã b·ị đ·ánh nát nên hôm nay không thể tiếp trận chung kết được, nên tạm dời lại ngày mai mới bắt đầu trận chung kết.
Khắp khán đài đều là nghị luận về trận đấu vừa rồi, không ngừng náo động, mọi người đều đang cảm thán về hai vị thiên tài Ngưu Châu và Lê Trọng Lâm.
Một số người còn đang cười thầm suy nghĩ liệu trận chiến ngày mai, Dạ Thần dùng tà đạo gì để chiến thắng thiên tài Lê Trọng Lâm đây.
Trải qua trận chiến vừa rồi với Trần Trân quận chúa, có trời mới biết ngày mai sẽ xảy ra sự kiện gì.
Nhưng chung quy vẫn là đánh giá thấp Trương Dạ Thần, vì đối đầu với hắn là thiên tài.
Niềm tin cho Trương Dạ Thần vẫn là có, chỉ là không nhiều.
Lúc này xa xa nơi sàn đấu, một ánh mắt thâm thúy nhìn về hướng Ngưu Châu, kẻ đang nhìn là Trương Dạ Thần.
Hắn không ở đây lúc bắt đầu trận chiến nhưng hắn tới đúng lúc hay nhất của trận chiến, là phần so chiếu cuối cùng của Ngưu Châu và Lê Trọng Lâm.
-Thì ra là vậy, chẳng trách lại quen thuộc!
Nụ cười âm hiểm kèm hành động thần bí, không biết tên Dạ Thần này đang nghĩ gì nữa.