Chương 9: Dạ Nguyệt Thuật Sĩ
Phong khẽ nhíu mày, lờ mờ cảm nhận hơi ấm khác lạ đang bao trùm lấy cơ thể. Một khoảng trắng chợt xuất hiện trước mắt anh.
“Chỗ... nào đây?”
Anh vô thức tự hỏi mình rằng liệu bản thân có đang nằm mơ hay không thì một giọng nói trong veo kèm theo một tone cao v·út vang lên.
“Are you oke?”
(Anh ổn chứ?)
Đây là giọng nói của một cô gái, nghe chất giọng này có vẻ như cô cũng chỉ trạc tuổi Phong. Nhưng những câu từ mà cô nói sao lại chuẩn xác đến lạ thường, thậm chí ngay cả một người có khiếu ngoại ngữ như anh cũng tự nhận không bằng.
“W... Where am I?”
(Tôi đang ở đâu?)
“Ohhh... You're awake! Really, you are a daredevil!!!”
(Ồ... Anh tỉnh rồi! Thực sự, anh là một tên liều lĩnh đấy!!!”
Phong lại lững lờ một chút, rồi giật mình quay lại. Trước mặt anh là một cô gái cũng nhỏ nhắn không kém, nếu so với Thư cũng chỉ có thể nói là nhỏ hơn. Cô gái có mái tóc màu hồng nhạt, kéo dài xuống tận gót chân, ánh sáng từ những chiếc bóng đèn nhỏ phản xạ lên mái tóc cô khiến cả một khuôn mặt xinh xắn thêm nổi bật.
Dù thế nào thì cô gái này cũng mang hoàn toàn những đặc điểm của người con cái châu Á, tuy nhiên cặp mắt cô lại có hơi khác một chút bởi hai màu sắc vàng và xanh lá, nhìn qua trông giống như đeo lens vậy.
Cô gái này có một cơ thể khá là đầy đặn, dường như mỗi đứa con trai nào nhìn thấy cô đều không khỏi đỏ mặt, và đương nhiên là Phong cũng không ngoại lệ. Hơn thế nữa, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng duy nhất, lớp sơ mi mỏng dính thậm chí có thể nhìn xuyên vào bên trong, để lộ ra một lớp áo bra màu đen bên trong. Nhìn qua có vẻ như cô ấy đang mặc một chiếc quần đùi rất ngắn, nên khi Phong nhìn vào liền có cảm giác như cô không mặc gì ngoại trừ nội y và chiếc sơ mi.
Anh cố gắng chồm dậy, thể hiện ra cái tư thế mệt mỏi, ẻo lả của mình, một tư thế giống như vừa ngồi vừa nằm trên chiếc sofa sang trọng. Anh đằng hắng lại tone giọng trong cổ họng và tiếp tục hỏi:
“Who are you? Where is this? Why am I in this place?”
(Cô là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở nơi này?)
Vừa hỏi xong, anh liền đưa tay lên xoa nhẹ phần thái dương đang còn đau nhức của mình. Quả thực, anh không thể nhớ được những sự kiện mà mình đã trải qua từ khi mất đi ý thức, điều duy nhất anh nhớ là có một đôi chân thon gọn, trắng hồng bước về phía mình. Không lẽ người đó chính là cô gái này?
Lúc này cô gái cũng bước dần về phía anh, trên tay còn cầm hai cây bút lông nhỏ, độ dài chỉ khoảng một gang tay, nhìn lướt qua thì có vẻ là làm bằng gỗ và phần lông với chất liệu kìa lạ, nửa hư nửa thực.
Cô gái chầm chậm chia mái tóc ra làm hai và kết lại thành hai bím tóc xinh xắn. Hai cây bút trên tay theo đó trở thành hai cây ghim, cố định mái tóc hai bím lại thật chắc chắn. Trên đoạn đường đi đến chỗ Phong, cô cũng tiện tay cầm lấy lí nước vẫn còn đang nóng hổi trên bàn, vừa đi vừa giới thiệu.
“Je m'appelle Ánh, je viens de te sauver!”
(Tiếng Pháp: Tôi tên là Ánh, và tôi vừa mới cứu anh đó!)
Phong lại một lần nữa rơi vào trầm tư, đúng là anh có khiếu về ngoại ngữ, nhưng không phải ngôn ngữ nào anh cũng biết được. Bằng với thính lực của mình, chỉ nghe qua anh đã biết đường là cô gái này đang nói tiếng Pháp. Thế này thì trả lời làm sao chứ! Dẫu sao từ tiếng Pháp duy nhất mà anh hiểu cũng mới chỉ là bonjour, có nghĩa là xin chào.
“Sorry, I don’t understand!”
(Xin lỗi, tôi không hiểu!)
Nhưng rồi anh chậm lại một chút, cái gì đây? Có phải cô ấy vừa nói tiếng Việt không chứ? Rõ ràng vừa nãy cô ấy có nói chữ Ánh mà?
Quả thực là như vậy, việc phát âm tiếng nước ngoài thì có thể chuẩn nhưng khi nói đến tiếng việt mà cũng phát âm chuẩn thế này thì không có người ngoại quốc nào nói được đâu! Hơn nữa, cô ấy còn nói là Ánh, đây chẳng phải là tên riêng sao?
Vừa đúng lúc cô gái đặt chiếc li xuống, li nước mới chạm nhẹ vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh thì Phong cũng vỗ nhẹ tay xuống bàn, dò hỏi: “Cô là người Việt?”
Cô gái tuy có chút giật mình nhưng cũng rất nhanh phối hợp với anh, cô cũng đập tay lại rồi tiến đến sát vào anh. Hai gương mặt giờ chỉ cách nhau vài phân, đến mức dường như chóp mũi của hai người đã thật sự chạm vào nhau, một cảnh tượng ngượng ngùng vô cùng khó tả.
Bị t·ấn c·ông bất ngờ thế này làm Phong không kịp chuẩn bị, trong vô thức anh liền giật người ra sau, cú giật quá mạnh khiến chiếc sofa bị lật ngửa, làm cả cơ thể cứ thế bị đổ theo sau, hai tai cũng nóng bừng lên từ lúc nào không hay.
Mà cô gái kia cũng không dừng lại ở đó, cô còn nhảy thẳng lên phần chân ghế đã bị lật kia và cúi thấp người xuống rồi cười nhẹ.
“Người miền quê các anh đúng là dễ chọc mà!”
Phong như không giấu được cục tức, anh tuy mới tỉnh dậy nhưng bằng với thể lực kinh người, sức lực của anh cũng đã phục hồi không ít. Anh theo đà của chiếc sofa đánh bật cơ thể mình dậy, trong phút chốc liền lật ngược được tình thế, đè cô gái kia xuống dưới.
Hai tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô, ghì mạnh hai tay xuống đất, hai chân thuật thế móc vào phần hóc chân cô, phần đầu gối ghì mạnh xuống đất, khóa toàn bộ phần đùi cô gái khiến cô không thể cử động.
“Cô gái à, tôi biết cô nói chuẩn, cô nhất thiết phải trêu ngươi tôi vậy không? Hơn nữa, cô rốt cuộc là ai? Nếu không nói thì cũng đừng trách tôi xuống tay vô tình!”
Quả thực, nếu là người bình thường thì sẽ không thể nào xuất hiện kịp thời ngay lúc anh ngất đi được. Hơn nữa, khi cô gái này xuất hiện thì chắc chắn cũng đã nhìn thấy toàn bộ cảnh anh diệt quỷ nên nếu là người bình thường sẽ không dám đến gần anh rồi.
Điều đặc biệt là trước khi ngất anh còn nhìn thấy một hình xăm nhỏ ở ngay vùng đùi trên của cô, một hình xăm bọ cạp. Điều này lại càng khẳng định cô gái này chính là người đã đến gần anh lúc mất đi ý thức đó.
Cô gái bị anh khóa chặt cơ thể thì bắt đầu lộ ra vẻ đáng thương, đôi mắt long lanh, rưng rưng như sắp khóc. Anh thấy cô như vậy thì không khỏi mềm lòng, hai tay cũng mềm ra một chút.
“N... này. Đừng tưởng là làm vậy t... tôi sẽ buông tha nhé!”
Trong lòng Phong chợt có chút bối rối, không ngờ anh mới chỉ động nhẹ một chút mà cô gái kia đã có biểu hiện như vậy.
Bỗng một tiếng bước chân khẽ chạy vào, thậm chí anh còn nghe rõ từng cái dẫm chân.
Một thiếu nữ người Mỹ với một thân hình nóng bỏng đột ngột bước vào, nhìn qua cô gái này có vẻ khá là trưởng thành, mãi tóc dài được búi lên ngọn gàng, chiếc cằm thanh thoát và đôi mắt kính nhìn rất công sở. Cô ấy còn mặc thêm một bộ vest màu xanh, vóc dáng không khác gì những cô tổng tài bá đạo vậy.
Trên tay cô còn cầm theo một tập tài liệu nhỏ với những kí tự vô cùng khó hiểu, trông có vẻ giống như những lá bùa được dán lên trước cửa nhà sau mỗi đám tang. Cô sau khi vào đến phòng thì liền sững lại trước tư thế éo le của hai người họ.
“Hey Ánh. Can you... I’m sorry!”
(Này Ánh. Em có thể... Tôi xin lỗi!)
Rồi cô cũng luống cuống sắp xếp lại tài liệu cùng quần áo thật chỉnh tề, chực đóng cánh cửa lại.
“W... wait, wait!!!”
(Chờ chút)
Chưa kịp thanh minh lại thì tiếng cửa gỗ được đóng xuống một cái “sầm” rất lớn. Phong và Ánh đều không khỏi bàng hoàng, hai người họ nhìn về phía cánh cửa rồi lại đưa mắt về đối phương. Bốn con mắt lung linh, lấp lánh như những bầu trời đêm bất chợt chớp chớp vài cái.
Quả thật, tư thế này của hai người họ đúng là có hơi bất nhã. Cô gái tên Ánh nằm dài trên mặt đất, hai tay mở ra hai bên với tư thế giơ cao. Còn Phong thì lại ngồi đè lên hông cô, dùng đôi tay của mình nắm chặt cổ tay cô gái, đè chặt xuống đất, cúi đầu nhìn xuống. Dẫu biết là họ không có mối quan hệ gì nhưng nhìn cảnh này lại khiến người khác không khỏi hiểu lầm.
Phong giật mình buông khỏi người Ánh rồi vội vàng đứng dậy. Ánh cũng thuận tiện vùng dậy theo, hai người trong vô thức đứng cách nhau rất xa.
“C... cô là ai?” Phong ngượng ngùng hỏi.
Mà cô gái kia thì như được đà trả đũa liền lên giọng trách móc: “Tôi là Ánh, là một thuật sĩ. Thật là, người ta vừa mới cứu anh đó!!!”
“Aaa...” Phong ngạc nhiên: “Cô là trường phái còn lại, Dạ Nguyệt thuật sĩ đấy sao?”
“Phải.”
Phong vỗ nhẹ tay xuống cái bàn bên cạnh rồi hỏi tiếp, một câu hỏi cực kì lãng xẹt và vô ý.
“Sao cô cứu tôi?”
Quả thực, đứng trước câu hỏi này khiến Ánh càng thêm khó chịu. Chẳng lẽ cứu người còn cần lí do? Thật chứ đã cứu rồi còn muốn điều tra người ta nữa sao?
“Cứu người còn cần lí do sao?” Cô ngoảnh mặt đi chỗ khác, không thèm để ý đến bộ mặt Phong đang rất ngơ ngác.
“Được rồi được rồi, anh ra ngoài làm kiểm tra đi. Trời sáng rồi, đừng ở đây báo hại tôi nữa, tôi muốn đi ngủ.” Ánh xua tay ám chỉ Phong mau đi ra ngoài. Rồi cô từ từ bước tới chiếc giường bên cạnh Phong, thành thục một loạt các động tác đắp chăn, chỉnh gối.
“Ra ngoài nhớ đóng cửa!”
Phong cũng không hiểu tại sao cô gái này lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy, anh đưa tay lên gãi nhẹ bên má phải, khóe miệng theo đó giật nhẹ.
“Cái quái gì vậy?”
Mà càng kì lạ hơn là sao cô ta biết anh đang chuẩn bị kiểm tra chứ? Chẳng lẽ đây chính là một phân bộ? Vậy chẳng phải là Dương nhờ cô ta giúp đỡ anh sao?
“Còn không mau ra ngoài. Anh thích ở phòng con gái lắm hả?” Giọng nói của Ánh chợt vang lên kéo anh trở lại thực tại. Anh lại nhìn cô một chút rồi lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.
“Vâng... vâng... thưa đại tỷ!”
Phong lững thững bước ra cửa, trong lòng không khỏi ngán ngẩm cô gái kia. Cô gái này hẳn là thật thú vị! Không, thú vị cái con khỉ khô ấy! Cô ta thật quái đản...
Mà Ánh lúc này ở trong chăn cũng cảm thấy có một sự khác biệt bên trong cơ thể, cô lúc này luôn không ngừng nghĩ về những việc vừa xảy ra, về gã thanh niên đã đè cô xuống lúc nãy. Không không, anh ta thật khó ưa, nói một hai câu không hợp thì liền xuống tay! Chẳng ga lăng tí nào...
Ra khỏi căn phòng, trước mặt Phong bây giờ là một hành lang gấp khúc vô cùng. Bên trên những bức tường xung quanh là vô số những kí hiệu pháp thuật kì lạ, nếu nhìn kĩ thậm chí còn có thể thấy rõ từng chòm sao vẫn còn đang ẩn hiện sâu bên trong những bức tường.
Khác với vẻ hồng hào dễ thương trong phòng, hành lang này là một kiệt tác cực kì hoành tráng. Bên phải là thần khí linh vật, bên trái là giang sơn thiên hạ, cả hai đều hòa trộn vào nhàu một cách hài hòa, êm ái cùng dịu dàng.
Đi được một đoạn, Phong đánh ánh mắt về phía cuối con đường, nơi có một tia ánh sáng chói mắt chiếu vào gương mặt điển trai của anh khiến anh không khỏi nhíu mày. Cảm nhận như được thoát khỏi cái nơi ngột ngạt, anh liền chạy thật nhanh về phía trước với mong muốn thoát ra khỏi nơi đây.