Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 8: Vô Cực Thần Ma Đế Vương Triều




Chương 8: Vô Cực Thần Ma Đế Vương Triều

Mỗi một đường kiếm giống như phong bạo, điên cuồng lướt qua cơ thể chúng. Điều này càng cho thấy đám ngạ quỷ kia đang càng có thêm cơ hội tái thiết lại cơ thể, cũng như bắt đầu nhân đôi lên. Mỗi một đường kiếm giống như phong bạo, điên cuồng lướt qua cơ thể chúng. Điều này càng cho thấy đám ngạ quỷ kia đang càng có thêm cơ hội tái thiết lại cơ thể, cũng như bắt đầu nhân đôi lên.

Nhưng Phong lại không cho chúng làm thế, mỗi một đường đao đều nhanh như lôi đình, một một nhát chém như xé toạc cả thời không, nghiền nát tất thảy. Tốc độ của anh quá nhanh khiên chúng đến cơ hội di chuyển còn không có chứ đừng nói là tái thiết lại cơ thể.

Với tốc độ này có lẽ chỉ có thể dùng từ vô hình để hình dung được thôi chứ mắt thường đã không thể thấy gì nữa rồi. Nếu nói trận chiến lần trước vẫn có thể nhìn thấy những tia sáng xanh khi chiến đấu thì lần này thậm chí anh cũng chỉ để lại một vệt mờ dưới đất bởi cái bóng của mình.

Phong vừa chém g·iết vừa hò hét, dẫu sao chiếc polo gần một triệu đó của anh cũng vô cùng quý giá, phải biết là anh đã cố gắng đến nhường nào mà đổi lại thì là một cái kết không mang sát thương.

“Mày c·hết hết đi!!!”

Trong lúc tức giận, anh đã chém vào đầu con quỷ có chứa chiếc bật lửa lúc nãy. Đường đao đánh vào hòn đá lửa khiến ngọn lửa theo đó bốc lên, bao trùm toàn bộ thanh đao cùng con ngạ quỷ.

Phong bất chợt dừng lại một chút, ngạc nhiên nhìn con quỷ đang bị t·hiêu r·ụi.

“Cái... gì đây?”

Ngạ quỷ rú lên trong đau đớn, ngọn lửa lan ra từ vùng đầu của nó, rồi đốt cháy những bộ phận trong cơ thể. Bắt đầu là từ hốc mắt, rồi đến những bộ phận khác như phần cổ họng, phần da ngực. Ngọn lửa nhìn qua thì có vẻ không hề phát sinh ra nhiệt đối với con người nhưng đối với ngạ quỷ thài lại là một thiên địch.

Ngọn lửa nhanh chong lan ra khắp cơ thể ngạ quỷ, toàn bộ vùng đầu sớm đã bị thiêu cháy hoàn toàn phần da thịt. Chiếc đuôi của con quỷ cũng theo sức nóng mà bị tách rời ra khỏi cơ thể, tám cánh tay nhanh chóng chỉ còn lại là lớp sương màu đen rồi tan biến.

Cho tới khi con quỷ trở về trạng thái giống với con người nhất thì Hồng Hỏa lại bùng lên lần nữa làm tan biến thân xác hắn.

“Thì ra đây là cách dùng!!!”

Phong vỗ nhẹ lên trán than thở. Sao anh không tìm ra cách này từ đầu luôn chứ? Thật đáng tiếc cho chiếc polo hơn chín trăm nghìn kia!



Anh nhặt nhẹ chiếc bật lửa dưới chân lên, bực bội châm lửa lên thanh đao của mình rồi phi thẳng vào trong lòng lũ quỷ.

Thật vây, cũng chỉ vì chút sững người lại kia mà lũ quỷ đã hoàn thành việc tái thiết lại cơ thể. Bây giờ số ngạ quỷ mà Phong phải đối đầu cũng đã lên đến con số hàng trăm. Trong cái ngõ nhỏ trước nhà Dương giờ đây đã chật kín những con ngạ quỷ liên tục gầm rú vang cả một góc phố.

“Đờ mờ, hét ít thôi!”

Anh buột miệng chửi lũ quỷ một câu rồi nhanh chóng kê đao thủ thế. Thanh đao trên tay anh như có sự sống, liên tục xoay tròn tạo ra vô số những tàn ảnh mờ ảo vây xung quanh cơ thể.

Những thanh đao mờ ảo kia nhanh chóng tụ lại một chỗ trên đầu Phong, sau lưng là một hư ảnh của cơn s·óng t·hần và bóng dáng huyền bí của một con kình ngư. Hơi thở của anh dần thay đổi, trở nên vội vàng, dũng mãnh và băng giá hơn bao giờ hết.

Chỉ thấy Phong dùng bật lửa một hơi đốt cháy toàn bộ thanh kiếm ảo kia. Cơn song thần cứ thế được ển sang màu hồng, càng ngày càng dữ dội hơn trước. Mỗi một làn sóng đánh vào vào từng thanh hắc đao ảo ảnh đều như tiếp thêm sức mạnh cho chúng, khiến rừng đao càng thêm rõ ràng, sắc nét.

Đây là một chiêu đặt cược tất cả mọi thứ, một đường đao quét qua như s·óng t·hần. Chỉ một nhát chém duy nhất để hủy thiên diệt địa, nhất chìm mội thứ thành bình địa.

Cột sóng bây giờ đã bị nhuộm hồng hoàn toàn, nó kéo dài dường như vô cùng vô tân, hình ảnh kình ngư cũng được thể hiên một cách rõ nét. Cảm giác bao la không hề thua kém gì Thái Bình Dương.

Phong thở xuống một hơi, nhịp thở nhẹ nhàng đều đặn nhưng lại vô cùng trầm ổn, giống như áp lực khổng lồ của lòng biển với độ sâu cả nghìn mét.

“Tuyệt kĩ. Vô Cực Thần Ma Đế Vương Triều!”

Chiêu thức cũng giống như tên. Cơn s·óng t·hần vô cùng vô tận cuộn tròn giữa không trung, là âm dương, là ma, là thần đều sẽ bị nhấn chìm bởi một chiêu này. Một chiêu thức mà chỉ những bậc quân vương mạnh nhất mới có tư cách sở hữu, một làn sóng trườn qua tất cả những vật cản xung quanh như muốn hủy diệt hoàn toàn. Một chiêu muốn xỏa sổ mọi sinh linh mà nó đi qua.

Phong xoay kiếm tạo thành một vòng tròn trên trời. Mặt trăng như bị ảnh hưởng bởi thứ sức mạnh đáng sợ này mà trở thành màu đỏ, kích thước dường như cũng to hơn trước. Tất cả mọi thứ đều bị nhấn chìm trong bóng tối trường kì. Cả khu phố đã bị bao phủ hoàn toàn bởi bóng đêm vô định. Những chiếc đèn đường giờ đây cũng chỉ như đom đóm trong đêm, nhỏ bé vô cùng, một tia sáng cũng không thể vượt qua khoảng cách nửa mét.

“Trảm!!!”

Rồi anh thẳng tay chém một đao xuống. Một đao này như bao gồm toàn bộ sức mạnh của thủy triều đông phương. Những thanh huyễn đao lao xuống như thác nước trường kì bất tận. Cột sóng đổ mạnh xuống một cách vô tình, dữ dội. Trăng máu cũng theo đó bị kình ngư của Phong cắn nuốt hoàn toàn, nhanh chóng trở thành một hiện tượng nguyệt thực ngắn hạn.



Tốc độ một đao này dù không nhanh nhưng cột sóng sớm đã khóa chặt vị trí đám ngạ quỷ, dù có nhanh hơn chúng cũng khó mà có thể tránh được một đao này. Tuy nói không nhanh nhưng với sức mạnh của s·óng t·hần ở cự li gần thì làm gì có kẻ nào có thể tránh được chứ. Đám ngạ quỷ kia cũng vậy, càng đừng nói là s·óng t·hần này còn được bọc bên ngoài một lớp Hồng Hỏa chuyên khắc chế khả năng hồi phục của chúng.

Sóng thần nhanh chóng nuốt chửng toàn bộ đám quỷ, mọi thứ trong chớp mắt liền bị nhấn chìm. Nếu nói đám quỷ có thể sống sót được không thì câu trả lời sẽ là không. Nhưng việc diệt chúng như nào thì có lẽ chỉ có thánh mới biết được, bởi lẽ với chiêu thức bá đạo như này đến cả Phong còn không tưởng tượng được bên trong cơn sóng này sẽ xảy ra chuyện gì chứ đừng nói là trải nghiệm cảm giác được s·óng t·hần tạt vào. Nghĩ thôi cũng đã khiến anh rùng mình rồi.

Cơn sóng nhìn thì có vẻ to lớn dữ dội nhưng tốc độ càn quét của nó thì lại vô cùng nhanh, nhẹ nhàng lướt qua quét sạch mọi thứ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ trong nháy mắt, cơn sóng đã quét qua hoàn toàn, đám quỷ giờ đây chỉ còn là một đống bầy nhầy gớm ghiếc đang bị Hồng Hỏa Thiêu đốt giống như đang nước một đống thịt băm vậy.

Chiêu này đến cả Phong cũng ngạc nhiên vô cùng, anh thật sự không thể tin nổi vào mắt mình. Chiến trường trước mặt sạch sẽ vô cùng, nhát chém ngọt lạnh đến mức không kịp để lại một dấu vết gì của sự tàn phá. Dù sao những tuyệt kĩ này nó chỉ đơn thuần xuất hiện trong đầu anh mỗi khi triệu hồi bộ giáp, mọi tinh túy của nó đến giờ vẫn chưa được khai phá.

Ba chiêu thức của bộ giáp Côn Bằng bây giờ cũng đã được thể hiện ra hết rồi, hai chiêu thức lúc đầu chỉ đơn thuần về tốc độ và t·ấn c·ông chớp nhoáng. Duy chỉ có chiêu thức cuối cùng anh thể hiện ra lại nằm về t·ấn c·ông phạm vi và sức mạnh của nó cũng vô cùng lớn. Một trảm hủy thiên diệt địa như vậy được phóng thích ra thì đương nhiên người sử dụng cũng phải chịu thương tổn tương đương.

Mà Phong sau khi chém xuống một đòn Vô Cực Thần Ma Đế Vương Triều thì bộ giáp liền sa sút đi rất nhiều, nhanh chóng mất đi ánh sáng vốn có của nó. Mà bộ giáp cũng vì thế mà bị những tia ma khí còn sót lại xâm nhập vào bên trong làm cho Côn Bằng yếu đi trông thấy. Những hoa văn gợn sóng trên bộ giáp cũng mờ dần, phần giáp tay trong suốt như pha lê đó từ từ bị chuyển hóa sang màu đen.

Ma khí xâm nhập vào bộ giáp một lúc thì khiến nó xuất hiện thêm những vết nứt màu vàng kim nhàn nhạt. Khe nứt càng ngày càng lan rộng ra, cuối cùng kéo tới tận trên phần đầu giáp rồi bung ra. Cả một cơ thể trắng trẻo gầy gò chợt đổ gục xuống.

Cơn đau khi sử dụng chiêu kia đã lấn át lấy tâm trí anh, tay chân dường như không còn cảm giác, mọi thứ giống như trở về hư vô. Phần thái dương đau đớn vô cùng, giống như bị ai đó cầm chày đập thật mạnh vào vậy. Không, phải nói là giống như bị đục một lỗ nhỏ và bị chọc một thanh kim loại vào rồi khuấy đảo bên trong, sau đỏ được lấp đầy bằng thủy tinh vậy.

Cơn đau tác động trực tiếp đến não bộ khiến anh như rơi xuống vực sâu vô tận. Cảm nhận mọi thứ như đang quay cuồng. Cơ thể giống như còn chịu được tác động của trọng lực mà nghiêng ngả, cuối cùng thì đổ xuống thật mạnh.

Tầm nhìn anh mờ nhạt dần, mọi thứ trước mắt không khác gì đom đóm, những đốm sáng cứ lập lòe mờ ảo khiến ngõ phố càng trở nên hư hư thực thực trong mắt anh.

“Mẹ nó, mình thề là sẽ không dùng chiêu này nữa đâu!”

Rồi Phong cũng dần chìm vào hôn mê. Trước khi mất đi ý thức, anh vẫn còn nhìn rõ được khung cảnh trước mắt, một dáng người nhỏ bé chầm chậm bước về phía anh, một hình xăm bọ cạp dưới đùi trên đã theo một cách nào đó ẩn sâu vào trong tâm trí và anh vẫn kịp nghe thấy câu nói tiếng Anh.



“You really are a madman!!!”

(Anh thật sự là một tên điên mà!!!)

oOo

“Gràooo... Khrécccc”

Một con ngạ quỷ với dáng người nhỏ xinh đang ngồi trong một góc tối của Trường Trung Học Phổ Thông Lạc Thủy và nhai ngấu nghiến một quả tim của một bạn học sinh. Con ngạ quỷ này vẫn giữa được dáng vẻ lúc là con người của hắn. Hắn có một mái tóc dài đến ngang lưng, cặp mắt long lanh cùng đôi môi mỏng và mịn màng. Hắn mang trên mình một cơ thể xinh xắn cùng gương mặt trái xoan càng làm cho tổng thể ngoại hình thêm hoàn mĩ.

Chiếc sừng của ả cùng nhỏ hơn các chủng loài khác rất nhiều, thâm chí còn không xuất hiện lấy một phần gai nhọn trên lưng hay trên cặp sừng kia.

Dưới tay ả thậm chí còn đeo lên một sợi chỉ đỏ, điều này càng thể hiện nét dễ thương của con ngạ quỷ này. Ả không chỉ có khuôn dáng đáng yêu mà làn da cũng không vì ma khí mà tối sầm, xanh xao. Đôi mắt cũng giống như lúc là con người, long lanh hồn nhiên và cặp răng nanh ngắn tũn như những cô bé vamprie trên phim.

Nhìn tổng thể người này có vẻ rất quen thuộc với Phong. Anh chỉ đứng ở một góc bên ngoài nhìn vào thì như không cầm nổi nước mắt.

Tóc gáy Phong dựng đứng, sống mũi cay xộc, cả gương mặt tái nhợt đi như là xác c·hết. Gân máu trên gương mặt cũng nổi hết cả lên, làm tổng thể nét mặt anh giống như một con quỷ Oni trong truyền thuyết Nhật Bản vậy.

Đúng vậy, con quỷ kia chính là Thư, là cô bạn gái mà anh mới tỏ tình gần một tháng trước nhưng lại vì Mạnh Bà Điệp mà quên đi sự tồn tại của anh. Vốn dĩ anh lựa chọn trở thành Dạ Nguyệt kị sĩ và trốn tránh Thư là để bảo vệ cô, vậy mà giờ đây chính cô lại trở thành ngạ quỷ, thứ má anh luôn săn g·iết.

Chỉ thấy Phong rút thanh hắc đao từ trong chiếc ô ra, cảm xúc như dừng lại trước hình ảnh Thư hóa thành ngạ quỷ và ăn bạn học sinh kia. Đôi mắt anh giờ đây đã được lấp đầy mời những giọt nước mắt. Thậm chí, sự đau khổ giằng xe đó đã nén chặt lên cặp mắt uy dũng của anh khiến thứ rơi xuống đã không còn là nước mắt nữa mà là máu.

Hai hàng máu liên tục kéo gương mặt anh chảy xệ xuống cho đến khi một giọt trong đó vì không chịu được đả kích mà rời bỏ khuôn trăng góc cạnh kia mà rơi xuống.

Tại thời điểm giọt máu chạm xuống mặt đất thì thanh đao cũng được nhấc lên, bóng dáng của Phong cũng theo đó biến mất. Một đường thẳng chớp nhoáng lướt qua cổ Thư, trên tuyến đường của đường thẳng kia như được phủ lên bằng một lớp hoa đào nhàn nhạt. Chỉ thấy anh ngậm ngùi nói: “X... xin lỗi!!!”

Thư như được giải thoát, cả cơ thể cô giống như được hoa đào bao phủ. Hàng ngàn cánh hóa đều mọc trên khắp người cô rồi cuối cùng đều nổ tung thành một cơn mưa hoa đào. Thật đẹp...

Không kịp dừng lại ở đó, tâm trí Phong giờ đây đã đánh bại hoàn toàn. Quỷ môn quan đột nhiên xuất hiện dưới chân anh, hàng ngàn cánh tay từ dưới đất mọc lên nắm chặt lấy Phong và kéo anh xuống dưới.

“Aaa...”

Phong bất ngờ mở mắt, nhìn mọi thứ xung quanh là một nơi vô cùng xa lạ thì liền thở dài: “May quá, mình nằm mơ.”