Chương 10: Sở Thần Lạc - Branch the God of Bliss
Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn, Phong theo đà nhảy thẳng ra thế giới bên ngoài. Thứ ánh sáng ấm áp của mặt trời len lỏi qua từng kẽ lá, xoa dịu sự lạnh lùng, hoang dã vốn có của khung cảnh trước mắt.
Trước mắt Phong bây giờ là một mảnh rừng rậm huyền ảo, mặt trời chiếu xuống khu rừng tạo thành những tia sáng riêng biệt xuyên qua những tán cây. Những giọt sương tán xạ lại thứ ánh sáng kia làm cho tầm nhìn trong chớp mắt trở nên rõ ràng hơn.
Anh bắt đầu nhìn lại về phía sau thì phát cánh cửa phòng cũng đã biến mất từ lúc nào, một vùng rừng rậm sâu thẳm bao trùm lấy toàn bộ cơ thể anh giống như một lớp màng hoang vu, không có lấy một tia sức sống.
“Ảo thuật của Itachi à? Căn phòng vừa nãy đâu?
Anh hoảng hốt nhìn ngó xung quanh, quả thực nơi này đến ngay cả một ngôi nhà cũng không có. Vậy căn phòng lúc nãy từ đâu mà ra chứ?
Phong chầm chậm bước lên phía trước, chỉ một vài bước chân đã thoát khỏi mảnh rừng kia. Một cảm giác tức ngực, khó thở ôm chặt lấy anh. Không khí xung quanh như sợ hãi mọi loài sinh vật mà nhanh chóng chạy đi.
Ra khỏi mảnh rừng là một vùng mây trắng bằng phẳng, kéo dài vô cùng vô tận. Thứ ánh sáng kia giờ đây trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Mặt trời trước mắt Phong dường như trở nên to lớn hơn bình thường, tia nắng chói chang khiến anh không thể không nhăn mặt.
Giữa bầu trời là một mảng lục địa mờ ảo, mảnh đại lục này to lớn vô cùng, vậy mà khi đứng dưới ánh mặt trời thì lại không hề để lại lấy một cái bóng.
Phong không tin vào mắt mình, anh dụi mắt lại một cái để xác nhận: “Ôi mẹ ơi, thiên đình là có thật à? Cái này không khoa học!”
Nhưng khoan đã, nếu nói cái này không khoa học thì bộ giáp Côn Bằng là gì? Chẳng phải cũng là từ trong hư vô xuất hiện sao?
Phong vuốt nhẹ cằm, thả những hòn đá nhỏ xuống biển mây bên dưới. Nếu thật sự là thiên đình thì nhất định phải có đường lên.
Thử cả nửa ngày trời, không có một hòn đá nào lơ lửng cả, lẽ nào nơi này khác với trong phim. Không có đường lên sao?
“What are you doing?”
(Anh đang làm gì vậy?) Một giọng nói cứng rắn với tone cao vang lên từ sau lưng Phong: “Why don't you come to Branch the God of Bliss?”
(Sao anh vẫn chưa đến phân bộ của Sở Thần Lạc?)
Phong giật mình quay lại, đằng sau anh chính là cô gái ngoại quốc ban nãy đã bước vào phòng Ánh.
Dưới ánh bình minh, gương mặt cô gái lại càng được thể hiện rõ nét hơn. Cánh mũi cao cùng đôi mắt sâu thẳm kết hợp với mãi tóc xoăn vàng óng càng làm nổi bật nét quyến rũ phương tây.
Phong chống nhẹ hai tay lên bệ sườn, nhìn về phía “thiên đình” rồi lắc đầu.
“Sorry, I don’t know the way!”
(Xin lỗi, tôi không biết đường!)
“WHAT???” Cô gái trợn tròn mắt: “You don’t know?”
Cô chán nản, tay phải theo chuyển động vỗ nhẹ lên trán, thất vọng than thở. “Do you have Space Ring?”
“Space Ring?” Anh ngạc nhiên: “No!!!”
Quả thực, kể từ khi bất đắc dĩ trở thành một kị sĩ thì đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cái tên này. Nhẫn Không Gian, đừng nói là cái nhẫn có thể chứa đồ như trong truyện tu tiên đấy nhá?
Nhưng dù sao Phong cũng không quá ngạc nhiên cho lắm, từ đám quỷ đến khả năng biến thân của anh đều đã là những sự việc khó có thể lí giải được rồi. Chỉ là Nhẫn Không Gian thì có liên quan gì đến đường đi chứ? Chẳng nhẽ là chui vào trong nhẫn sao?
Anh đưa tay vuột nhẹ ngọn cằm bản thân, đôi mắt đảo điêng một chút.
“Ê đừng nói là trong nhẫn có một lão già rồi dạy mình dị hỏa với Phần Quyết đấy chứ? Khụ khụ, chắc không giống trong phim đâu nhỉ?”
“Ah, Excuse Me. Can you help me?”
Cô gái lại lắc đầu lần nữa, thật sự cô chỉ muốn rời đi ngay lúc này cho đỡ phiền phức, thật không hiểu sao anh ta lại trở thành kị sĩ được nữa. Đến cả Nhẫn Không Gian cũng khống có! Hay là anh ta quá kém, bây giờ mới tốt nghiệp lớp đầu tiên?
Thiếu nữ đưa cánh tay của mình lên, chiếc bút lông trên tay cô vẽ ra một vòng tròn vô định trên không trung. Tiếp theo là hàng loạt những kí tự khó hiểu được sắp xếp một cách ngay ngắn bên trong vòng tròn. Cây bút long trên tay cô dần phát sáng, thứ ánh sáng màu vàng nhạt êm dịu.
Ánh sáng kia nhìn thì có vẻ mềm mại nhưng cũng không kém phần mãnh liệt. Rồi cô vung cây bút xuống biển mây bên dưới, những dòng chữ dần to lên và sắp xếp với nhau thành hình dáng của một cánh cổng.
“Lets go.” Thiếu nữ nhìn về phía Phong rồi khẽ nghiêng đầu ra hiệu. Cô thật nghi ngờ về con mắt của Ánh, làm thế nào mà lại nhìn trúng một tên kém cỏi như vậy chứ?
“Thì ra đây chính là thông đạo trong tiểu thuyết!” Phong vỗ tay cảm khái: “Tôi sẽ biết ơn cô lắm!”
Anh vội chay vào trong cánh cổng, trước khi rời đi vẫn còn kịp nhìn lại về phía thiếu nữ. “ Hey. What your name?”
Thiếu nữ như không để ý lắm đến anh, kiêu ngạo trả lời: “Call me Marry.”
“Thanks Marry, I will offer you a meal!!!”
“W...Wait!” Marry hơi ngạc nhiên, cô vô thức nhìn lại về phía cánh cổng. Phong đã sớm rời khỏi tầm mắt cô từ lúc nào không hay, bóng dáng cao ráo cùng nhỏ bé kia không biết bằng cách nào đã in sâu vào tầm mắt Marry. Có lẽ một phần là do gen của người châu Á và châu Âu khác nhau khiến cô không khỏi phát sinh ra suy nghĩ muốn được che chở cho Phong, coi anh như một đứa em của mình.
“Are Asians like that?”
Marry cũng theo bóng dáng của Phong mà đóng lại cánh cổng, bên tai cô vẫn còn vọng lại âm thanh trẻ trung kia “See you again!!!”. Người châu Á ai cũng nhiệt tình như vậy sao?
Bên trong cánh cổng là một không gian ngột ngạt vô cùng. Xung quanh Phong là bốn bức tường dày đặc, hai bên đường là hai hàng đuốc thưa thớt đến khó chịu. Thứ ánh sáng mập mờ lúc nào cũng nhấp nháy bập bùng. Cảm giác giống như sắp phải đối mặt với một đám quái vật trong di tích cổ ở mấy bộ anime vậy.
“Ôi mẹ ơi, thời này mà còn dùng đuốc nữa, đèn điện đâu?”
Anh cứ đi tiếp trong vô thức, dù sao trên tuyến đường này ngoài đi thẳng ra thì cũng không còn ngã rẽ nào khác. Càng đi, những họa tiết hình con quỷ xung quanh bức tường càng được làm rõ nét hơn, một người thường mới tập tành làm kị sĩ nghiệp dư như anh đều không khỏi rùng mình.
Ở phía cuối con đường là một luồng sáng mờ ảo màu hồng nhạt. Từng làn sóng ánh sáng liên tục sản sinh ra giao động. Bước sóng chậm chạp mà nhịp nhàng, tất cả đều tạo thành một vòng xoáy hội tụ ngay tâm điểm.
Tiến gần hơn với luồng sáng, anh nhẹ nhàng đưa tay ra sau, muốn cầm lấy thanh đao của mình.
Hai tay trống trơn, anh chợt cảm thấy lưng mình đúng là có hơi nhẹ hơn so với bình thường.
“Cái đờ mờ. Đồ nghề đâu?” Phong ôm mặt khuỵu xuống: “Ăn lờ rồi. Để quên rồi!”
Anh cứ đi đi lại lại quanh luồng sáng, chẳng lẽ cứ thể đi qua cái mớ này sao? Lỡ mà có quỷ thì c·hết à? Đao không có thì làm gì bây giờ???
“Mẹ nó, bố mày liều luôn. Nhất c·hết!”
Hét lên rồi anh nhắm tịt mắt chạy nhanh qua luồng sáng kia. Cơ thể chỉ cảm thấy có chút tê rồi lại không thấy gì nữa. Bên tai anh văng vẳng những tiếng xé gió ào ạt. Dưới bọng mắt cảm thấy như có ánh đèn cao áp chiếu vào, dù nhắm mắt vẫn thấy có chút chói.
Phong vung tay một chút rồi từ từ mở khẽ đôi mắt ngọc ngà của mình ra. Trước mặt anh bây giờ là một bức tượng to lớn vô cùng, khác xa với mảnh rừng ban nãy.
Đối diện anh là hình ảnh của một người đàn ông cao lớn, thân đóng một chiếc khố vối đủ loại họa tiết bắt mắt. Trên trán còn xuất hiện lên bốn chiếc xúc tu giống như râu của cá chép. Mái tóc đen óng dài xuống dưới tận gót chân, đằng sau đầu còn mọc thêm hai cặp sừng hươu phân biệt. Người đàn ông ngoại trừ chiếc khố ra thì không mang một chút vải vóc nào khác, thân thể cường tráng được một con rồng quấn xung quanh vô cùng ảo diệu.
Người đàn ông cầm trên tay một chiếc rìu lớn, chiếc rìu màu vàng kim có in hình ảnh một con cự long bên trên. Phần lưng rìu là một hình tròn đồng tâm có kích thước tương tự, hình tròn được chạm khắc những họa tiết cổ đại, trông giống với những chiếc trống đồng khi xưa.
Phong bị vẻ ngoài hào hùng của bức tượng thu hút, tâm trí như bị cuốn đi khỏi thế gian, cây rìu kia như được tạo ra từ kim cương, hấp dẫn vô cùng.
“Đây là... Bố sao? Là Lạc Long Quân?”
Phía dưới Lạc Long Quân là hình ảnh của một con Cửu vĩ hồ ly. Hồ ly hung dữ xòe chín chiếc đuôi của mình ra, bên trên tạo thành một viên đại ngọc lấp lánh. Tư thế Lạc Long Quân cũng theo đó tạo thành bộ dáng chém chiếc rìu vàng xuống. Tuy chỉ là hai bức tượng đang tương tác với nhau thôi nhưng Phong đã có thể nhìn ra toàn bộ trận chiến ba ngày ba đêm của năm đó.
“Binh” Đang lúc mê man thì Phong bất ngờ chịu một cú kí đầu trời giáng từ đằng sau lôi trở về thực tại. Anh quay ra sau thì thấy người vừa cốc đầu mình là Dương.
“Mày ngắm đủ chưa? Đám quỷ kia sao rồi? Sao lại...Phụt... sao lại mặc Crop top thế này?”
“A hả?” Phong giật mình, hai tay sờ xuống ngực thì thấy có một thứ gì đó mềm mại khó tả, hai mắt khẽ giật đưa xuống. “Mẹ nó, đồ của đứa nào đây?”
Mắt thấy ngực bản thân lớn bất thường, anh liền móc tay vào trong áo kiểm tra thì phát hiện bản thân đang mặc áo ngực của phụ nữ.
“Đờ mờ, con quỷ điên!”
Dương lại khoác vai anh, mếu mặt nói: “Mày đi chơi gái ở đâu mà mặc nhầm đồ thế?”
Phong lúc này mới nhìn ra xung quanh, thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình thì ngượng ngùng vô cùng. Anh bây giờ chỉ muốn kiếm một cái lỗ nào đó mà chui thật sâu vào trong thôi.
Anh gượng đỏ mặt, cảm xúc ngại ngùng cùng tức giận đan xen vào nhau khiến bản thân càng thêm khó chịu. Anh chỉ hận không thể một đao xẻ đôi người Ánh, mà cũng hận bản thân sao lại không kiểm tra trước như vậy.
“Sao đấy, dạo này còn đánh son cơ. Trên má mày còn hình trái tim kìa! Chưa gì đã khởi nghiệp rồi!” Dương tiếp lời.
Phong vội gạt tay Dương ra, tức giận nói: “Tính ra là tại mày không chỉ tao cách dùng Hồng Hỏa đấy!”
Chỉ thấy Dương đứng im cười khanh khách, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn liền kéo Dương lại gần, nấp sau lớp mỡ khổng lồ của anh ta.
“Ha ha, mày mà không nghe lời tao là tao méo che cho nữa. Liệu thần hồn.”
“Đờ mờ, nói ít thôi, che cho bố. Có phòng thay đồ không?” Phong gằn giọng.
Dương được đà thì tiếp tục trêu chọc, đưa ngón tay út lên ngoáy tai: “Yên tâm, tao có cách.”
“Nhớ mồm.”
oOo
“Ha ha ha...” Từ trong một góc tối của Phân bộ vang lên tiếng cười giòn rã. Tiếng cười lớn tới mức át hết cả những lời nói ra vào của các kị sĩ và thuật sĩ trong Phân bộ.
“Mày xinh thật đấy Phong ạ. Tao không đùa nha!”
Phong lại càng khó chịu hơn, anh nhăn mặt, các cơ gân xung quanh mặt sớm đã nổi hết lên từ lúc nào, máu huyết sục sôi trong cơ thể làm khuôn mặt đỏ rực như Quan Công.
“Cút!”
“Ê từ từ mày, yên tao chỉnh nốt.” Dương thêm lời.
“Biến!”
Quả thực, tuy nói anh có một cơ thể thon gọn và trắng trẻo, là một cơ thể mà biết bao cô gái mơ ước. Nhưng dù sao cái này vẫn chỉ dừng ở mức cơ thể, chứ với gương mặt góc cạnh và đầy những nét nam tính như anh thì thật sự không thể nào phù hợp khi ghép với mái tóc dài.
Lúc này, đám đông cũng vì tiếng cái cọ của hai người họ mà tập trung lại, ánh mắt dồn hết lên người Phong. Tuy rằng anh không có gương mặt của thiếu nữ nhưng dẫu sao cũng rất trẻ, nét mặt khó tránh khỏi sự nhẹ nhàng, dễ thương.