Chương 7: Hồng Hỏa
Sau khi được Dương phổ cập kiến thức về ngạ quỷ thì Phong cũng đã hiểu được vài phần. Nói tóm gọn lại thì thế giới này gồm có hai phe, con người và ngạ quỷ. Và mỗi phe đều sẽ có những thứ sức mạnh cho riêng mình.
Cũng đã được gần một tháng kể từ khi Dương nói cho anh biết hết sự thật. Đối với anh, việc săn lũ quỷ này vừa là để kiếm thêm thu nhập theo lời của Dương nói và cũng để bảo vệ người con gái anh yêu.
Mà trong suốt một tháng đó, anh đã không ngừng luyện tập để có thể kiểm soát được thứ sức mạnh này. Nếu như lần tới mà lại bắt gặp thứ ngạ quỷ nguy hiểm như lần trước, việc anh phải bỏ mạng là điều hiển nhiên.
Mặt khác, cũng chủ yếu là vì bài kiểm tra mà Dương đã nói, anh buộc phải có được sự công nhận của Sở Thần Lạc. Nếu không, anh sẽ vĩnh viễn không thể trở thành một kị sĩ, tốc độ phát triển cùng theo đó bị chặt đứt.
Quay trở lại với hiện tại, Phong đang cùng với Dương đi đến một phân bộ nhỏ của Sở Lạc Thần tại khu vực huyện. Điều kì lạ là họ lại phải hoạt động về đêm. Ánh trăng cuối tháng sáu nhuận của năm nay cũng không còn. Điều này càng chứng minh rằng, lũ quỷ tại thời điểm này sẽ hoạt động mạnh hơn trước.
“Ê nay em tao cũng đến kiểm tra đấy!”
Dương vuốt nhẹ mái tóc khô cứng của mình, nói với giọng tự hào.
Nhưng chưa kịp thể hiện thì một giọng nói khẩn trương vang lên:
“Mày ơi, tao lại ngửi thấy mùi đó rồi.”
Phong chợt sững người lại, nghiêm trọng nói với Dương.
“Mùi gì?”
”Cái mùi u ám hôm trước tao bảo mày đấy, nó phát ra từ hướng khu một Mày ạ!”
Dương chợt biến sắc, anh chửi khỏe lên một câu rồi chạy thẳng về phía ngôi nhà nhỏ của mình. Hai tay cũng theo đó được vận động hết công suất, một chiếc khiên được lấy ra từ trong balo. Chỉ trong hai cái chớp mắt, anh đã hoàn toàn được bọc kín bởi bộ giáp Huyền Vũ, dồn hết toàn bộ tốc độ chạy về phía khu một.
Mà Phong cũng không phải là người thiếu suy nghĩ, thấy anh bạn thân của mình khẩn trương như vậy, mà nhà anh ta lại cũng trùng hợp nằm ở khu một khiến Phong nhanh chóng nhận thức được vấn đề.
Anh nắm chặt chiếc ô trên tay, dồn hết sức lực lên đôi chân, mỗi một bước chân khi ghì xuống mặt đường đều giống như ngàn vạn quả tạ đè xuống, một hơi lấy đà lao v·út lên phía trước.
Trong suốt một tháng qua, tuy anh mới chỉ luyện tập việc kiểm soát thứ sức mạnh mới. Nhưng không vì thế mà thể lực của anh yếu. Chỉ trong vài cái chớp mắt anh đã bắt kịp Dương. Thậm chí còn không cần phải triệu hồi bộ giáp.
“Tao lên trước!”
Dương nghe thấy âm thanh trầm lặng của Phong thì không khỏi ngạc nhiên, dù sao anh cũng đã trở thành kị sĩ trước Phong tận hai năm, vậy mà việc làm quen với thứ sức mạnh này Phong lại chỉ dùng trong một tháng ngắn ngủi.
“Nhờ mày!”
Dù sao thì việc này anh cũng không ngạc nhiên lắm, quả thực Phong vốn sinh ra là để trở thành kị sĩ. Tốc độ phát triển của Phong quả thực là quá nhanh. Ai có thể tin được việc một người bình thường lại có thể trở thành kị sĩ, thậm chí còn biết vận dụng những đặc tính của tuyệt kĩ để chiến đấu chứ. Không những có thể chiến đấu mà chiến lực cũng không hề thấp, quả là thiên tài.
Mà càng quan trọng hơn là Dương lại đang lo lắng về ngôi nhà của mình, anh lo lắng về đứa em gái đang chuẩn bị trở thành Dạ Nguyệt kị sĩ kia.
Kị sĩ với ngạ quỷ đã tranh đấu cả nghìn năm nay, việc kị sĩ phát triển mạnh đồng nghĩa với việc ngạ quỷ đã tiến hóa thành các chủng loài khác. Chúng sớm đã sinh ra một sứ mệnh cho riêng mình, đó chính là tiêu diệt các ứng viên kị sĩ nằm làm suy giảm lực lượng của Sở Lạc Thần. Đối với chúng, cơ thể của kị sĩ cũng mạng đến rất nhiều lợi ích, chúng muốn hấp thụ tất cá các ứng viên kị sĩ để trở nên mạnh hơn.
Mà em gái Dương lại là một trong những ứng viên kị sĩ, cô bé đêm nay cũng phải chuẩn bị hành trang để tiến hành kiểm tra, tất nhiên cũng sẽ trở thành mục tiêu của lũ quỷ.
Khoảng cách đến nhà Dương lúc này chỉ còn hai trăm mét. Phong theo thói quen liền rút thanh đao được giấu trong chiếc ô ra. Để ý mới thấy rõ, hôm nay anh mặc một chiếc polo với họa tiết con cáo cùng chiếc quần jean ống suông màu trắng, tay phải cầm chiếc ô màu vàng với họa tiết hình con gấu, vô cùng dễ thương. Quả thực, anh rất muốn chọn chiếc ô có dáng giống với kiếm nhật thay vì chiếc này, chỉ vì hết hàng mà đang cần gấp nên mới phải dùng cái ô dễ thương như thế.
Ngạ quỷ trước mắt Phong có một hình dáng rất khác, nó không có cặp sừng dài cùng đôi cánh rách nát như những con khác. Cơ thể hắn cũng bị biến đổi hoàn toàn, trở thành một hình thái khác biệt chứ không giữ được hình dáng con người như những loài khác.
Con quỷ có cái đầu tròn vo, hai tai được kéo dài sang hai bên, sau lưng được thay thế bằng sáu cánh tay thay vì đôi cánh như những loài khác. Thậm chí nó còn được trang bị thêm một cái đuôi dài ngoằng như những con thằn lằn khổng lồ.
Mà trước của nhà Dương là một bé gái đang dùng chiếc khiên nhỏ nhắn cùng con dao găm màu vàng nhạt, cố gắng chống đỡ những đòn t·ấn c·ông của ngạ quỷ.
Cô bé vẫn còn mặc trên mình bộ đồng phục cấp hai, khăn quàng đỏ trên vai đã làm nổi bật cô bé giữa màn đêm u tối. Nhìn cảnh này hẳn là con bé mới kết thúc buổi học thêm ban đêm.
“Chúng mày nếm thử sức mạnh của bé gấu đáng yêu đi...”
Phong vừa rút đao, vừa hạ thấp người xuống để lấy đà, dùng sức bật đáng sợ của mình đẩy cơ thể bay thẳng về phía trước, chẻ con quỷ ra làm hai.
Ngạ quỷ bị cắt đôi bất ngờ thì vô cùng đau đớn, nó rú lên một tiếng kinh người. Máu đen từ trong cơ thể tuôn ra khắp nơi, toàn bộ cơ thể ngạ quỷ cũng bị bốc lên những làn khói trắng xóa.
Phong vẩy nhẹ thanh đao, xoay người về phía sau, hất hàm kiêu ngạo.
“Mày thấy tao đỉnh không? Chỉ một đòn nhá!”
Nào ngờ, Dương vẫn không hề chậm lại. Ngược lại, anh còn chạy nhanh hơn trước, ném chiếc khiên lướt qua người Phong khiến anh ta không khỏi ngạc nhiên.
“Đỉnh cái lờ, nhìn đằng sau!”
“Đằng sau có cái g... Hả?” Phong giật mình, con quỷ mà anh chẻ đôi đã trở thành hai con riêng biệt, và sau khi bị Dương lần lượt cắt đôi thêm lần nữa thì cũng đã phục hồi lại thành bốn con riêng biệt: “Mẹ nó, thế chơi một mình đi!”
Nói rồi anh cũng tiện chân đá văng bốn con quỷ ra xa rồi chắn trước cô bé.
Dương bây giờ cũng chạy đến phí em gái, anh nhẹ nhàng đưa cánh tay to lớn của mình ra, bảo vệ cô bé trong lòng.
“Sao rồi, có bị thương không?”
Cô bé sau khi thấy anh trai đến thì như vỡ òa toàn bộ cảm xúc, cô bật khóc ôm lấy anh, để lộ ra vết cào trên lưng.
Dương sau khi thấy những vết cào thì không khỏi biến sắc, mỗi một vết đều vô cùng sâu, sợ rằng nếu muốn chữa trị thật nhanh thì cần phải đưa đi khâu. Mà những vết cào này còn được phủ lên bên trên rất nhiều ma khí, điều này là vô cùng nguy hiểm.
Đối với người mình thường, sau khi nhiễm phải ma khí hoặc máu của ngạ quỷ thì sẽ trở nên đói khát cực kì. Họ sẽ ăn uống liên tục cho đến khi bội thực mà c·hết.
Đương nhiên Dương cũng biết điều này, sau khi thấy v·ết t·hương của em gái thì ngay lập tức bế cô bé đi, hòng tìm biện pháp thanh tẩy cho cô.
Phong đang mải nhìn về đám quỷ thì ngạc nhiên không thôi, anh quay sang Dương hò hét liên tục.
“Ê... mày đi thật à? Mày bỏ tao à? Bọn này là gì vậy? Kill nó kiểu gì? Ê, tao sẽ c·hết đấy!”
Dương như không hề để ý đến lời nói của Phong. Anh còn chạy nhanh hơn trước, dồn hết sức mạnh từ bộ giáp xuống dưới chân, phóng thẳng ra ngoài. Chỉ để lại cho Phong một chiếc bật lửa và nói.
“Dùng Hồng Hỏa!”
“Ê, dùng cái gì? Hồng Hỏa gì? Ê... Ê...”
Chưa kịp hỏi xong thì Dương đã biến mất từ lúc nào không hay, chỉ để lại một mình Phong chống chọi với bốn tên ngạ quỷ.
Bây giờ bồn con ngạ quỷ dường như được tiếp thêm sực manh sau mỗi lần chém, chúng càng ngày càng hung dữ hơn, liên tục thay phiên nhau lao vào Phong khiến anh trở tay không kịp cho đến khi nhặt được chiếc bật lửa.
Cầm chiếc bật lửa trên tay, anh có chút khỏ hiểu khi Dương để lại chiếc bật lửa này, không lẽ nào có thể diệt được con quỷ khó nhằn này ư?
Suy nghĩ một lúc, Phong đành ngậm ngùi gỡ bỏ chiếc polo mới mua ra, để lộ một làn da trắng nõn. Quả thực nếu như không phải đi liền với gương mặt góc cạnh cùng mái tóc side part rủ thì chắc hẳn mọi người sẽ hiểu nhầm anh là con gái chỉ vì với cơ thể này. Một cơ thể nhỏ bé, vòng eo thậm chí còn vô cùng thon gọn, đến mức còn có một số người gọi anh là Bạch Tuyết nam.
Có lẽ cơ thể này cũng một phần là do di truyền từ bố mẹ. Anh đã luôn cố gắng luyện tập để có được một khối cơ lực lưỡng như mơ ước, nhưng dù có ăn uống cỡ nào thì cơ thể cũng không còn phát triển được nữa. Đây cũng là một trong những lí do khiến Phong không muốn để người khác nhìn thấy cơ thể mình khi ra ngoài.
“Bố mày. Cái áo tao mua gần củ đấy.”
Rồi anh nhanh chóng cuộn tròn chiếc áo lại, không chút do dự liền châm lửa. Hồng Hỏa nhanh chóng bao trùm lấy chiếc áo, ngọn lửa này có một màu hồng đặc trưng, sâu bên trong lòng của ngọn lửa mang một sắc xanh nhàn nhạt, giống như lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng t·hiêu r·ụi mọi thứ vậy.
Phong xoay người lấy đà, một hơi ném thẳng chiếc polo vào người đám quỷ.
Vậy mà chút Hồng Hỏa này chỉ mang đến một lượng sát thương khá thấp. Trên cơ thể ngạ quỷ chỉ xuất hiện một vết bỏng khá nhẹ, dường như không hề hao tổn chút nào mà ngược lại còn làm chúng hung dữ thêm.
Mà sau khi thấy cảnh này thì Phong chợt sững người, mắt chữ o mồm chữ a như không tin vào mắt mình, cũng như không tin vào những lời anh bạn thân nói. Cái gì mà Hồng Hỏa chứ! Còn chẳng gây nổi sát thương.
Anh tức mình dùng sức ném thẳng chiếc bật lửa vào một con ngạ quỷ trong số đó, cú ném mạnh đến mức làm vỡ đầu của hắn, chia đầu hắn ra thành năm mảnh.
Dường như anh đã không giữ nổi bình tĩnh, vội vàng triệu hồi bộ giáp rồi lao lên ứng chiến mà không hề để ý đến khả năng tái sinh của chúng.
“Con mẹ mày nữa. Trả áo cho bố...”