Chương 6: Nụ Hôn Quên Lãng
“Ê mà mày giải thích vụ biến hình này đi!”
Dương hơi nhíu mày, lắc đầu nói: “Cái này tao nói sau, những người ở đây không nên biết vụ này, xóa kí ức của họ trước.”
“Xóa kí ức à? Cũng đúng, cái này mà lộ ra thì xã hội hoảng mất!” Rồi Phong giật mình hét to: “Hả? Cái gì? Xóa cái gì? Tao vừa tỏ tình người ta đấy! Với lại nếu có thông tin lên chính phủ thì có phải là có thêm v·ũ k·hí hiện đại hơn hay sao?”
Dương vốn là người cục súc, anh bây giờ vừa trải qua một cú sốc tâm lí thì rất mệt, tiện tay gõ “boong boong” lên đầu người bạn thân kia hai cái.
“Cái này mày không hiểu được đâu, lát tao giải thích cho. Nói chung là không giữ được đâu!”
“Thật sự không giữ được sao?”
“Không.” Rồi Dương lấy ra một con bướm được gấp bằng giấy bạc đưa cho Phong, bên trên còn được vẽ lên những biểu tượng kì lạ, nhìn qua rất giống với một lá bùa cổ: “Mày muốn thì có thể tự tay xóa kí ức con Thư!”
Phong chợt cảm thấy tóc gáy mình như được dựng ngược ngược lên, một hơi khí lạnh được thổi thẳng vào lưng từ bên dưới chiếc sơ mi đang mặc. Anh nhận lấy con bướm và sững người một lúc thì Dương nói tiếp.
“Đây là Mạnh Bà Điệp, dùng để xóa kí ức của những người thường khi nhìn thấy quỷ. Mày cũng đã bị sử dụng rồi. Lí do thì tao sẽ nói với mày sau.”
Rồi anh cũng lấy một chiếc bình nhỏ cỡ một bàn tay. Chiếc bình màu xanh trong suốt, bên trong luôn xuất hiện những đốm sáng lấp lánh của Mạnh Bà Điệp.
Dương mở chiếc bình nhỏ ra, Mạnh Bà Điệp như tìm được lối thoát liền bay ra ngoài, những cánh bướm tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh trong phút chốc phủ kín bầu trời của sân trường, tạo nên một khung cảnh thơ mộng huyền ảo như những bộ phim về xứ sở thần tiên.
Phong cũng nhận lấy một cánh bướm từ Dương và đi đến chỗ Thư đang đứng trong một góc sân trường, và cũng đồng thời điều chỉnh lại trang phục đang dính máu của bản thân. Chỉnh lại cổ áo thật bằng phẳng, kéo chiếc cà vạt một cách gọn gàng, bước đến chỗ cô một cách tao nhã.
“Thư sợ không?”
Thư cũng ngước mắt nhìn lên, đôi mắt cũng sớm được lấp đầy bởi ngấn lệ long lanh ánh bạc. Cô nắm chặt hai tay, cảm xúc như đã kìm nén rất lâu rồi dùng thứ sức mạnh yếu ớt của mình nhảy chồm lên người Phong và cắn thật mạnh vào cổ anh. Lực cắn tuy không mạnh nhưng cô lại nghiến qua nghiến lại như đang muốn nghiền nát cái cổ mềm kia vậy.
Một thứ cảm giác vừa ấm vừa mềm ôm trọn lấy vùng cổ của Phong. Cảm giác anh như đang bị một thứ sinh vật nào đó hút lấy máu của mình nhưng lại rất ẩm ướt, dịu dàng. Một thứ cảm giác kích thích vô cùng làm anh trong vô thức run rẩy đôi chân đã từng đá bay con quỷ.
Rồi Thưa buông anh ra, xoa nhẹ lên vết răng cô vừa in lên rồi nhướng người lên trên. Hơi ấm từ trong miệng có phả lên gần miệng Phong khiến anh như bị trượt chân xuống một vách núi vậy, hai chân cũng trở nên mềm nhũn. Cô nói: “Thư sợ chứ! Sợ nhiều lắm!!!”
Anh cũng cúi đầu xuống, hai trán chạm vào nhau và xoa đi xoa lại vài cái: “Phong cũng sợ!”
Rồi anh đưa 2 miếng Mạnh Bà Điệp vào trong miệng và trao cho Thư một nụ hôn nhẹ nhàng. Mà cô cũng không hề chống cự mà đáp lại nụ hôn của anh bằng cách siết chặt cơ thể Phong với đôi chân thon gọn của mình. Hai tay cô vòng ra sau đầu anh rồi vuốt ve vết răng một cách nhẹ nhàng khiến anh không khỏi run lên.
Cảm giác ấm áp và mềm mại của hai bờ môi đã làm cho hai người họ như hòa làm một thể. Sự mịn màng ấy như cuốn hút hết thảy linh hồn của hai người. Không biết từ lúc nào mà vành tai của Phong lại trở nên nóng ra và đỏ hoẻn.
Anh cũng đặt bàn tay lên ôm trọn cặp má đào của cô, cảm giác như chạm vào một thứ bông xốp êm ái vậy. Rồi lại vòng tay ra sau vuốt nhẹ mái tóc mượt mà ấy xuống đến giữa lưng. Năm ngón tay len lỏi qua từng sợi tóc giống như được đan vào những con suối thướt tha, ôm chặt vòng eo nhỏ bé. Cả thời không xung quanh như dừng lại trước cảnh tượng này, bao nhiêu là cây cối, con người hay thậm chí là những cánh Mạnh Bà Điệp đều bao trùm lấy hai người họ, giống như đang muốn trở thành minh chứng cho cuộc tình quên lãng này.
Rồi Thư cũng dần cảm thấy mệt mỏi, hai mắt cô mờ dần và ngất đi cho tới khi buông bỏ đôi môi của Phong. Nhìn từ bên ngoài có thể thấy được tia nước bọt được kéo dài từ vùng miệng của hai người, ngọt ngào như quỳnh tương ngọc lộ đang tỏa hương xuân.
Anh cũng nhẹ nhàng buông Thư ra và âu yếm bế cô lên đến lớp học, sắp xếp cho cô một tư thế ngủ gật thật phù hợp.
“Cơm chó ít thôi!” Dương cau có nói: “Tao thấy mình nên xóa kí ức mọi người sâu hơn chút nữa, tao với mày sẽ là học sinh chuyển trường. Chứ để như này không ổn đâu?”
“Mày mất thời gian vậy. Cần gì phải thế!”
Dương lại cáu gắt, tiện tay kí đầu anh thêm hai cái nữa.
“Tao lần trước cũng nghĩ như mày đấy, mà ai bảo mày khôn quá làm gì, rồi bây giờ tao còn xóa kí ức mày nữa không?”
Phong đột nhiên tỉnh ngộ, gãi gãi đầu: “Ờ, tao quên đấy”
Anh bạn thân nghe thế cũng chỉ đành bất lực, gân xanh trên trán cũng nổi lên, khóe môi khẽ giật.
“Đấy, yêu cho lắm vào rồi ngu ra.” Rồi anh lấy thêm một bình Mạnh Bà Điệp nữa: “ Đi với tao rải thêm một lượt nữa rồi đến nhận lớp đi!”
Phong nhìn về phía Thư một lần nữa, trên mặt lộ rõ vẻ không nỡ rồi lại cắn răng chịu đựng.
“Ê, hay mày cũng xóa của tao.”
Dương lần này không thể chịu được nữa, anh cảm thấy như cơ thể đang bị đun sôi, máu huyết theo đà đẩy lên gương mặt khiến gương mặt anh đỏ chót, nhìn qua không khác gì Quan Vân Trường.
Anh tiện chân đá thẳng vào mặt Phong làm anh ta bay thẳng ra giữa sân trường: “Tao xóa mày rồi đấy, xong mày lại tự tìm, tự mò ra! Xóa cho mày nữa để tao phí hết đống Mạnh Bà Điệp à?”
Rồi Dương lại tiếp lời: “ Được rồi làm nhanh lên, xong tao giải thích cho!”
Phong hập hực bò dậy, cũng nhẹ nhàng thả đám Mạnh Bà Điệp ra. Ánh mắt tức tối không nói nên lời. Dù sao người ta cũng mới hôn xong, vậy mà nỡ lòng nào lại đá vào mặt chứ!
Càng đau lòng hơn là, anh cũng vừa mới tỏ tình cách đây chưa đầy một tiếng. Vậy mà giờ người ta lại không nhớ anh là ai nữa. Cái cuộc sống chó má gì thế này? Có lẽ đây là câu chuyện tình yêu ngắn nhất trên thế giới nhỉ.
Cũng đã được hai tiếng trôi qua, toàn bộ ngôi trường cũng đã hoạt động trở lại. Mọi người ai nấy cũng cảm thấy kì lạ vì sự đổ vỡ của nhà trường. Cuối cùng cũng chỉ đành kết luận là do cơn bão vừa qua.
Lớp 12A4 cũng đã quay trở lại như trước, mọi thứ giống như là một giấc ngủ nhè nhẹ khi học hành quá áp lực. Thư tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi, cô còn mơ hồ nhớ đến một anh người yêu trong giấc mơ của mình, chỉ là dù suy nghĩ thế nào, cô cũng không nhớ nổi khuôn mặt đấy của anh.
Mà Phong với Dương bây giờ lại từ ngoài lớp bước vào. Quần áo vô cùng chỉnh tề, lịch lãm, nhìn qua quả thực không ai giám nghĩ đây là hai bạn học sinh.
Hai người một cao một thấp, một to một nhỏ lần lượt bước lên bục, giới thiệu sơ qua về bản thân và chọn cho mình một chỗ ngồi đắc địa, nơi có thể làm được mọi thứ mà không ai biết. Bàn cuối.
“Này mày giải thích giúp tao với!”
Dương cũng nhiệt tình đáp lại, anh lấy ra trong balo một tờ A4 và vẽ lên đó hai hình tròn lớn: “Mày biết sự tích bố Lạc Long Quân diệt Hồ Tinh không?”
Phong vội gật đầu, đáp: “Biết biết!”
Dương tiếp lời: “Sau khi Lạc Long Quân g·iết được Hồ Tinh đáng lẽ là đã xong rồi. Nhưng mà con Hồ Tinh đấy thật sự chưa c·hết, hắn đã rơi vào ma giới và trở thành kẻ thống trị ma giới. Dưới trướng là Cửu Chuyển Khổ Tinh được tạo ra từ chín cái đuôi hồ li đó.”
Phong ồ lên một hơi nhẹ nhàng rồi hỏi tiếp: “Rồi sao nữa?”
“Sau khi làm chủ ma giới, hắn lại một lần nữa muốn quay trở lại nhân giới bởi hắn biết Lạc Long Quân đã không còn. Hắn muốn báo thù chúng ta nên đã liên tục tạo ra ngạ quỷ để kí sinh lên người sống hòng thu đẩy ma khí lên nhân giới.”
“ Ơ thế là mình phải diệt nó liên tục à?”
Dương lại cau mày, anh dùng bút gõ thật mạnh lên đầu Phong. Tiếng gõ lớn đến mức tận trên bà giáo viên vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Phong cũng nhìn lên, cười nhẹ với giáo viên: “Dạ, em đang thảo luận ạ!”
“Tiếp đi mày!”
“Báo vừa thôi! Im mà nghe tao đây.” Dương lại tiếp tục đưa bút trên giấy.
“Do phải chống lại thế lực của bọn chúng nên nhân giới mới lập ra Sở Lạc Thần, chuyên đào tạo ra những chiến binh có thể đánh bại lũ quỷ. Các chiến sĩ của Sở Lạc Hồng gồm có kị sĩ và phù sư. Chúng ta chỉ truyền nối hai chức nghiệp này thông qua huyết thống của từng gia tộc.”
Phong lại hỏi: “Thế là tao cũng có dòng dõi diệt quỷ à?”
“Không. Mày không có liên quan đến dòng dõi này, có lẽ mày là một ngoại lệ. Đối với kị sĩ thì sẽ có bộ giáp cho riêng mình, mỗi một bộ giáp sẽ có ba tuyệt kĩ riêng, muốn phát triển nó thì cần phải luyện tập. Còn phù sư thì chuyên phụ trách dùng bùa, vẽ phép với mục đích là phong ấn những con quỷ cấp cao vì ta không thể g·iết được chúng.”
“Thêm nữa là đối với tổng bộ Sở Lạc Thần thì sẽ có tới bảy cẩm y vệ. Lần lượt là hỷ, nộ, ai, ái, lạc, ố, dục. Quản lí ở bảy khu vực trên thế giới, và ở Việt Nam thì cũng được chia thành năm gia tộc lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ và Kì Lân. Mày nhìn bộ giáp của tao mày cũng biết là tao đang ở gia tộc Huyền Vũ rồi.”
Vẫn không kiềm được thắc mắc, Phong lại muốn dò hỏi: “Thế không có gia tộc nào khác à?”
”Có, chỉ là họ đều là những gia tộc cấp thấp, không đáng nhắc tới.”
”Thế sao người thường lại không được phép biết chuyện này?”
Dương bình tĩnh trả lời: “Cái này mày không biết rồi. Để g·iết được quỷ thì cần phải sử dụng hổ phách và gỗ từ cây đa ngàn năm làm v·ũ k·hí mới có thể đánh được, mà hơn thế nữa người bình thường sẽ rất ít long khí nên chỉ những gia tộc mới có thể đấu lại bọn chúng. Tao cũng khá ngạc nhiên là mày ngoài việc có thể triệu hồi thủ hộ thú ra thì còn có lượng long khí khá dồi dào đấy. Thường thì long khí sẽ chỉ tăng lên khi mày càng tinh thông võ đạo.”
Phong lại quay mặt đi, đưa tay lên gãi đầu: “Chắc do tao xem phim Kim Dung nhiều!!!”
Dương đến đây cũng đặt bút xuống: “Hiện các phân bộ trên thế giới gồm có Hỷ (Trung Quốc) nộ (Mỹ) ai (Pháp, Ý, Thụy Sĩ) ái (Việt) lạc (Ai Cập) ố (Hy Lạp) dục (Nhật Bản). Mày cũng có thể tham gia diệt quỷ, ít nhất thì mày còn có thể bảo vệ người yêu mày. Tao không chắc chắn được rằng người yêu mày liệu có bị kí sinh hay không đâu, cũng sắp tháng cô hồn rồi, khi quỷ môn quan mở thì đám quỷ sẽ trồi lên như chuột đấy.”