Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 5: Chiến Thắng Đầu Tiên




Chương 5: Chiến Thắng Đầu Tiên

Dương tuy vẫn còn đang giao chiến với con quỷ trong phòng nhưng tình thần vẫn luôn đặt ở ngoài. Thấy Phong xoa đầu Thư như vậy, anh cũng không kiềm được mà hét lên: “Cứu tao con chó. Hai đứa mày rắc cơm chó ít thôi!”

Anh cũng không hiểu được tại sao mình lại có thể nói ra như vậy, vốn bản thân là một kị sĩ, vậy mà lại mong chờ sự ứng cứu từ một người thường như Phong. Dương cũng không thể biết được vì sao bản thân lại cần đến sự giúp sức của Phong như vậy. Không lẽ đây chính là trực giác mách bảo như trong những bộ phim Trung Quốc sao?

Phong nghe thấy lời cầu cứu của anh bạn thân thì liền quay ra đùa một chút. Dù sao anh cũng đang b·ị t·hương ở vùng ngực, rất khó để tái chiến lần nữa. Mà Dương bây giờ cũng không thể t·ấn c·ông thêm được nữa, dùng toàn bộ sức lực dồn vào tấm khiên, miễn cưỡng chống đỡ những đòn t·ấn c·ông như vũ bão từ con quỷ.

“Mày chỉ tao làm sao biến thành siêu nhân giống mày đi chứ giờ tao đau lắm. Không có đủ sức đâu!”

Dương liên tục phải hứng chịu những cú táp uy lực. Sức lục sớm đã yếu dần, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, ngập ngừng đáp: “Cái ô của tao ở ngoài cửa... Vũ khí của mày... tao giấu trong đấy!”

Phong nghe thế cũng hí hửng chạy đến chiếc ô. Anh chỉ nhìn lướt qua một lượt đã có thể thấy được một thanh đao nhỏ được bọc ẩn sâu bên trong chiếc ô. Tuy nhiên, anh vẫn muốn trả thù Dương một chút, ai bảo lúc này khứa này trêu ngươi anh ta cơ chứ!

“Ê mày ơi cái nào của mày?”

“Màu đen ấy!”

“Có sọc kẻ không?”

“Không!”

“Loại dài hay rút?”

Dương đang căng thẳng chống đỡ sau khi nghe một loạt những câu hỏi vô vị như vậy thì trở nên cáu gắt.

“Hỏi lắm thế? Nhanh lên, bố sắp c·hết rồi con chó!”

Phong nghe thế thì khoái lắm, anh rút thanh đao từ chiếc ô ra, cười khẩy nói.

“Lần sau thì chừa cái tính cà khịa nhá!”

Rồi anh cũng làm một loạt hành động giống như Dương. Cảm giác như Phong đã rất quen thuộc với những hành động này vậy. Anh cũng không biết tại sao bản thân lại hoạt động như thế nữa. Giống như là phản xạ không điều kiện, sinh ra đã biết vậy.



“Bắc Đẩu Thất Tinh. Côn Bằng!”

Một con kình ngư với hai cánh đại bàng sải rộng ra hai bên thay cho hai chiếc vậy chui ra từ cơ thể Phong. Đồng dạng giống như Huyền Vũ, trở thành bộ giáp trên người anh.

Đây là một bộ giáp với sắc lam ngọc bích huyền bí và sâu thẳm. Trước ngực là biểu tượng của Côn Bằng đang bay lượn giữa những tầng mây. Giáp vai bên trái được kéo dài và nhô lên giống như đôi cánh của Thiên Ưng, đỏ thẫm quỷ dị, phần lông vũ của cánh cũng được kéo dài xuống dưới ngực. Vai phải anh thì tròn trĩnh hơn hẳn, bên trên còn được đính thêm một viên pha lê xanh biếc, sâu thẳm như đại dương. Giáp tay cùng giáp chân cũng được bọc kĩ càng, sắc bén như kim cương xanh.

Phong thuận thế cúi thấp người, tốc độ di chuyển cực nhanh chém một đao thật mạnh vào chân con quỷ.

Ngạ quỷ b·ị t·hương liền thét lên đau đớn, tiếng thét mạnh đến mức làm những ô cửa kính xung quanh trong phút chốc liền vỡ vụn. Máu đen từ dưới chân được đà phun ra như thác khiến nó mất phương hướng và đổ ngược về sau.

Phong được đà thắng liên từ dưới đất trồi lên thật mãnh liệt, sức mạnh không khác gì sức bật của những con kình ngư khi trồi lên mặt nước. Anh xoay thêm trên không trung ba vòng lấy đà rồi giáng xuống một cước vào ngực ngạ quỷ khiến hắn văng xuyên qua bức tường của phòng học.

Dương lúc này mới được đà thở mạnh một hơi, anh nhìn Phong rồi lắc đầu. Thật sự phải kéo thằng này vào cuộc sao?

“Mày mới là đứa phá trường đấy!” Dương nói.

“C·hết thật, tao lỡ chân. Mà mày học võ với cái trò biến hình này ở đâu thế?”

Dương vờ như không nghe thấy, anh nhìn thẳng về phía con quỷ rồi cứ thế xông thẳng ra ngoài.

Mà Phong thấy thế cũng không gượng ép hỏi anh ta nữa, cũng nhanh chóng lao ra theo.

Hai người họ một công một thủ, liên tục yểm trợ cho nhau. Ngạ quỷ tuy đã tiến hóa đến giai đoạn hai nhưng đối mặt với sự kết hợp hoàn hảo này thì vẫn là có chút khó khăn.

Chẳng mấy chốc mà hắn đã bị bức đến đường cùng, phá bỏ thân xác của cậu học sinh kia. Lộ ra một thân hình đầy gai góc, nhìn qua còn có vài phần giống với một chiếc bật lửa. Chỉ là, sức mạnh của cặp đôi kia lại bắt nguồn từ biển cả, nếu ngạ quỷ dùng sức mạnh hỏa hệ chẳng phải là rất thiệt thòi sao?

Phong với Dương sau khi thấy ngạ quỷ biến đổi thì liền t·ấn c·ông mạnh bạo hơn trước, hai người bổ trợ cho nhau vô cùng hoàn hảo, thậm chí còn đến mức chỉ việc theo sát Phong, Dương cũng đã có thể đạt được tốc độ xuất quỷ nhập thần.

Tốc độ của họ giờ đây đã không thể dùng mắt thường để nhìn thấy được nữa, âm ba trong không khí liên tục phát ra những tiếng “leng keng” dữ dội.

Cả sân trường cũng vì trận chiến của ba người họ mà xảy ra biến hóa. Những gốc cây phượng liên tục bị bật gốc vì một số sự cố ngoài ý muốn khi tranh đấu. Mỗi một lần giao nhau, đường đao của Phong cứ như là một cú láp của cá voi xanh vậy, một đao chém xuống là một bãi hoang tàn.



Cũng may là còn có con rùa mai cứng là Dương chống đỡ phần lớn sát thương mà Phong cùng ngạ quỷ phát ra, nếu không e là cả ngôi trường cấp ba này đã bị nhấn chìm hoàn toàn rồi.

Giao chiến suốt mười phút, thể lực của đôi bạn cũng đã đến giới hạn, Bộ giáp của hai người cũng dần xuất hiện những vết nứt rõ rệt, hẳn là đang muốn biến mất khỏi cơ thể họ. Mà về phía con ngạ quỷ kia thì lại khác, nó dường như không cảm thấy mệt mỏi dù đã bị Phong và Dương trùm đầu đánh một trận.

“Này bạn ơi. Điểm yếu của nó là chỗ nào vậy?”

Dương nhìn Phong thở hổn hển rồi chỉ tay lên đầu đáp: “Là cái đầu, nhưng mày nghĩ chặt được đầu nó không?”

Phong sau khi biết được điểm yếu thì mỉm cười, anh vỗ vào vai Dương rồi nói: “Làm một đòn đẹp mắt không?”

“Mày điên à? Không xử được hắn trong đòn đấy là hắn chơi c·hết bọn mình đấy!”

“Nếu không đánh thì cũng c·hết thôi. Chơi với tao không?”

Dương dường như đã bị Phong thao túng tâm lí, anh cũng rất nhanh liền đồng ý với ý kiến của người bạn này, giọng hơi run: “Mày phải làm thật tốt đấy. Tao chưa muốn c·hết đâu!”

Lúc này bộ giáp của Phong cũng đã đến giới hạn, phần đầu giáp trong nháy mắt liền tan biến, những bộ phận còn lại cũng theo khe nứt phát sáng lên, giống như lúc nào cũng sẽ tan biến vậy.

Có lẽ là do bản thân Phong vân chưa hoàn toàn kiểm soát được thứ sức mạnh này nên thời gian duy trì bộ giáp rát ngắn. Anh nháy mắt với Dương rồi cười nhẹ.

“Tin tưởng tao!”

Rồi cả hai đều đồng loạt đứng dậy, vào thế đứng chuẩn bị phát động tuyệt kĩ.

“Tuyệt kĩ. Sinh Linh Lưu Chuyển!”

Từ trong tấm khiên của Dương. Chòm sao Thuẫn Bài theo đó sáng lên. Toàn bộ không gian sân trường như hóa thành mặt hồ mềm mại, những đường sóng đan xen vào nhau tạo thành chín cột nước dịu dàng uyển chuyển. Mỗi một cột nước là một con thủy long uy vũ, tập trung tại chín điểm sáng trên chiếc khiên kia, uốn lượn lao đến ngạ quỷ một cách mềm mại như tơ lụa. Nhanh chóng siết chặt lấy ngạ quỷ.

Ngay lúc đó, Phong cũng không rảnh rỗi gì, anh thấp giọng.

“Tuyệt kĩ. Bích Hải Trường Sinh!”



Thanh đao trên tay anh được xoay ngược mũi đao xuống đất. Phong bình thản buông khỏi thành hắc đao ma mị kia. Hắc đao rơi xuống nhưng dường như nó không phải chịu phản lực. Mọi lí thuyết về vật lí giờ đây cũng trở thành hư vô đối với anh.

Thanh đao cứ thế xuyên xuống lòng đất. Mặt đất giờ đây giống như tiểu hồ lặng gió. Không có lấy một gợn sóng, thẳng tắp như gương. Sương trắng cũng theo đó bao phủ cả khu vực. Rồi từ trên rời bỗng xuất hiện một cơn mưa xuân nhè nhẹ, mỗi một hạt mưa đều giống như một thanh đao lao xuống. Nhìn qua thì có vẻ nhẹ nhàng bình yên nhưng những nơi hạt mưa rơi xuống đều giống như axit ăn mòn, nếu là người thường thì sớm đã giống như than tổ ong từ lâu rồi.

Khi những hạt mưa và thủy long chạm đến con quỷ thì liền p·hát n·ổ, t·iếng n·ổ lớn đến mức những người dân cách đó hàng cây số vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Sân trường theo đó cũng lõm xuống một hố sâu thăm thẳm.

Nhưng dù sao đây cũng là con quỷ ở giai đoạn hai. Với trình độ giống như Phong và Dương thì không thể nào triệt hạ được hắn. Vụ nổ vừa nãy nhìn thì có vẻ mạnh nhưng ngạ quỷ sớm đã dùng nhiệt độ cực cao để làm bay hơi bớt đòn t·ấn c·ông của hai người họ, đồng thời dùng hai cánh để chống đỡ phần lớn sát thương.

Cho tới khi hơi nước bay đi một nửa, mắt thấy con quỷ vẫn còn sống càng khiến Dương hoảng sợ. Phải biết rằng, tuyệt kĩ vừa rồi anh đã dùng hết sức của bản thân để đánh ra một chiêu mạnh như vậy. Bây giờ không giải quyết được ngạ quỷ, người bị g·iết chắc chắn là anh chứ không phải ai khác.

Dương vội vàng nhìn sang bên cạnh. Anh muốn chửi người bạn của mình thật lớn. Quả là ngu khi nghe lời của một tên mà đến kị sĩ cũng không phải.

Nhưng để ý lại thì, Phong đã biến mất từ lúc nào, điều này càng khiến Dương thêm tuyệt vọng. Sao lúc đầu lại hăng máu như vậy chứ, chẳng phải là chạy rất nhanh sao?

Dương lại một lần nữa tuyệt vọng nhìn về hướng ngạ quỷ. Mắt thấy hắn vẫn còn đang đứng im một góc khiến anh càng thêm run rẩy. Cho đến khi hơi nước bay hết thì cái bóng mới được lộ rõ.

Nhìn qua thì dáng người đằng trước nhìn có vẻ khá là gầy gò, không giống với vóc dáng con quỷ ban đầu, thậm chí đôi cánh và chiếc sừng đặc trưng cũng không còn mà thay vào đó là gương mặt góc cạnh thanh tú. Người này vậy mà lại chính là bạn thân của anh, Phong.

“Mày xử nó rồi?”

Phong đứng nghiêng sang một bên, để lộ ra cái xác nam sinh đang nằm bất động ở đằng sau, từ từ tan biến: “Ừ, xong hết rồi.”

Dương thở phào một hơi, hỏi nhẹ.

“Nhưng mày làm kiểu gì?”

Phong bây giờ mới thuật lại quá trình đánh úp của mình, anh nhân cơ hội con quỷ chống đỡ v·ụ n·ổ đã lẩn ra đằng sau, dùng toàn bộ sức lực chém lấy đầu hắn. Cũng là do nếu dùng sức chạy ra sau sẽ bị phát giác nên anh đã sử dụng tuyệt kĩ Bách Hoa Quy Linh lúc sương trắng che khuất tầm nhìn rồi dịch chuyển ra sau ngạ quỷ. Mà ngạ quỷ vì phải dồn phần lớn sức lục để chống đỡ đòn tất sát nên sẽ không phòng thủ sau lưng, nhờ đó mà có được một đòn triệt hạ hoàn mĩ.

Dương lúc này mới kinh ngạc. Dịch chuyển ra sau? Sao một người bình thương như Phong lại có thể hiểu ngạ quỷ đến vậy chứ? Đến một kị sĩ được rèn luyện từ nhỏ như anh cũng không thể nào hiểu biết kĩ được như vậy. Anh lại hỏi: “Sao mày biết được nó sẽ không phòng thủ đằng sau vậy? Mày biết tập tính của nó à?”

Phong gãi gãi đầu nói: “Biết gì? Tao đoán á! Ăn được thì ngon, không thì tao chạy.”

Dương sau khi nghe câu trả lời hời hợt vậy thì tức giận lắm, lớn tiếng chửi: “Đờ mờ. Có ngày mày bị nó luộc đấy con chó!”

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quả thực Phong quá mức thông minh, chỉ dựa vào phán đoán cũng đã hạ được ngạ quỷ giai đoạn hai. Tuy rằng vẫn cần phải phối hợp với Dương mới g·iết được, nhưng so ra với trình độ này thì quả thực là thiên tài trăm năm khó gặp rồi. Xem ra bí mật về Dạ Nguyệt kị sĩ đã không che giấu được nữa!