Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 4: Kinh Hoàng




Chương 4: Kinh Hoàng

Dương vừa chạy vừa lẩm bẩm, gương mặt trở nên tái mét vì hoảng hốt.

“Đờ mờ. Sao lại đến vào lúc này? Còn chuẩn bị tháng cô hồn nữa chứ! Có khốn nạn quá không vậy?”

Cuối cùng thì anh cũng xuống đến nơi, nhìn vào đám đông thì liền không còn cảm xúc. Đông thế này thì chèn làm sao?

Nhưng đột nhiên tiếng thét chói tai vang lên bên trong lớp học, tiếng hét quỷ dị cùng tone giọng cao v·út đó liên tục rú lên, hẳn là đã hoàn thành quá trình biến hóa. Đông người như vậy thì thật sự là không ổn một chút nào cả.

Mà toàn bộ cảnh này đã được Phong nhìn thấy hết từ trên cao, mắt thấy sự biến đổi của bạn học sinh kia khiến anh không khỏi rùng mình, liền tự hỏi: “Mình đang mơ sao?”

Gương mặt anh tái xanh giống như Dương, nhưng sự tái xanh này là xuất phát từ nỗi sợ cá nhân, ai mà có thể bình tĩnh khi nhìn thấy quái vật được chứ?

Đám đông khi thấy sự biến đổi này thì liền vội vàng tháo chạy, những người ở ngoài cùng có sẽ chạy nhanh hơn hẳn, chỉ tiếc cho những học sinh đứng đằng trong, luôn bị những người khác dẫm đạp lên trong lúc chạy ra ngoài.

Mà cô bạn cùng bàn của Phong thì lại không kịp trốn thoát. Trong lúc biến đổi, vì đứng quá gần con quỷ mà cô đã bị nó quét nhẹ vào người khiến chân bị trẹo, rất khó để chạy thoát. Mà Dương ở bên ngoài cùng vì đám đông tháo chạy mà chưa thể vào bên trong ứng cứu được.

Phong ở trên tầng nhìn thấy tất cả cũng đã sợ xanh mặt, hai chân cũng cảm thấy tê rần, dán toàn bộ ánh mắt vào cô bạn cùng bàn.

Cô gái khi ngã xuống thì cũng giơ tay lên che mặt và đầu theo phản xạ tự nhiên, hòng muốn chống đỡ cuộc dẫm đạp kia.

“Aaaa...”

Phong cố gắng nén lại nỗi sợ, hét lên thật to rồi nhảy thẳng từ lầu hai xuống dưới, dùng cơ thể mình chắn ngang cho cô bạn, chống đỡ đợt giẫm đạp kia. Mà cô gái cũng thấy anh nhảy xuống che chở cho mình thì không kiềm được, nước mắt sớm đã làm khuôn mặt chảy xuống từ lúc nào không biết.

Nhưng Phong lúc này đột nhiên lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, đây hẳn là do thói quen thường ngày của anh. Cứ mỗi khi trải qua một cơn sốc tâm lí, hay một nỗi sợ nào đó thì anh lại bình tĩnh hơn rất nhiều người khác, và luôn tự đặt cho mình hàng vạn câu hỏi rồi tự trả lời.

Đây là gì? Quái vật! Nó từ đâu ra? Từ bạn học kia! Mình biết nó sao? Cảm giác rất quen thuộc! Mình đang làm gì? Bảo vệ cô ấy! Tại sao? Cô ấy rất quan trọng! Mình phải làm gì? Giết con quái vật! Nhưng làm sao để g·iết? Dùng cái đầu!

Chỉ trong một cái tích tắc, anh đã tự đưa ra vô vàn những câu hỏi và tự mình trả lời, cho đến khi đám đông đi qua, anh mới bắt đầu mò dậy, đứng chắn trước mặt cô gái.

Nhìn thấy ba cái xác đã bị con quỷ ăn trọn, trong lòng Phong không khỏi cảm thấy kinh sợ, hai chân cũng vô thức run rẩy. Tuy nhiên, so với nỗi sợ cơ thể thì ý chí của anh đã sắt đá hơn bao giờ hết. Anh nhìn lại các bố cục của lớp học này rồi lại tự hỏi những cách chiến đấu với con quỷ và tự mình trả lời. Rất không may là lần tự trả lời này của anh đều mang về một chữ CHẾT!

Phong cúi gằm mặt xuống, hai mắt khẽ nheo lại, cười nhẹ: “Căng thật đường nào cũng là đường c·hết! Liều thôi chứ biết sao giờ.”

Nhưng lúc anh tính lao lên thì cô gái lại túm lấy áo anh ngăn lại. Phong chợt quay lại thì thấy cô đang rưng rưng nước mắt, đôi môi cũng theo phản xạ mà run lên. Anh lại nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Yên tâm đi thím. Chồng thím không c·hết được đâu thím hai.”



Quả thực, mối quan hệ của hai người họ tuy không hề rõ ràng, ngay cả bản thân họ cũng không biết chứ đừng nói là để cho những bạn học khác biết được. Nhưng là, tại thời khắc nguy hiểm thế này, nếu Phong không nói ra thì không biết sẽ phải mập mờ đến khi nào nữa chứ?

Anh từ từ chỉnh lại chiếc cà vạt, dù sao đánh nhau với quỷ mà ăn mặc lại quá lịch sự cũng không tốt. Nhưng đằng nào cũng chỉ có một con đường c·hết thì sao lại không ăn mặc chỉnh tề một chút trước khi c·hết chứ? Cho dù có muốn báo hiếu cha mẹ, vội vàng chạy thoát và về nhà thì những việc này cũng chẳng có ai tin, xấu nhất thì cũng nằm trong viện thần kinh, như thế thì thà c·hết còn tốt hơn.

Mà Dương lúc này cũng có lại tầm nhìn, đám đông cuối cùng đã thật sự rời khỏi, anh nhìn lại vào trong phòng học thì thấy dã xuất hiện thêm hai cái xác nữa cùng với bóng dáng của Phong và cô bạn cùng bàn của anh ta.

Dương vội vã hét lên: “Mày làm gì trong đấy vậy thằng lờ. Còn không chạy đi!”

Phong vẫn đang đứng nhìn con quỷ đang ăn đến cái xác cuối cùng, anh muốn chú ý đến toàn bộ hành động của con quỷ để có thể dành ra thời gian cho cô gái chạy thoát thân.

“Tao đẹp trai thế này thì phải đứng đây để chụp ảnh chứ! Đưa người đi giúp tao. Tao không c·hết đâu!”

Dương lại thét lên: “Thằng ngu. Có mà chụp ảnh thờ ấy!”

Phong cười nói: “Không có cái ảnh thờ nào đẹp giống như tao đâu. Yên tâm! Đưa người đi đi!”

Nhưng Dương lúc này cũng đã chẳng còn chút tự tin nào đối với con quỷ này cả, nó đã dăn một lúc năm người. Nếu nói nó ăn năm người trong đoạn thời gian riêng lẻ thì có thể anh còn đấu lại nó, nhưng đây là năm người một lúc đấy, con quỷ đã thực sự tiến hóa đến giai đoạn hai. Nó đã có thể tạo ra v·ũ k·hí bằng đồ vật mà nó chạm vào đầu tiên và sử dụng các đặc tính của đồ vật đấy.

Bây giờ có lẽ chỉ còn cách làm theo lời của Phong và chạy tới ứng cứu anh ta sau, cầu mong là anh ta sẽ không sao hết, bới lẽ cứ đà này, anh cũng không chắc bản thân có thể thắng nổi con quỷ đó liền vội vàng đưa cô gái rời đi

Mà Phong lúc này vẫn đứng im, lặng nhìn con quỷ đang ăn đến người cuối cùng thì lại không chịu được nữa, cố gắng dựa theo sắp xếp được tính ra ban đầu.

Bên cạnh con quỷ là chân bàn bị gãy, khá sắc nhọn. Hộp phấn tại bàn giáo viên cũng bị đè nát, miễn cưỡng vẫn có thể dùng được. Cuối cùng là ba chiếc ghế dài cùng một cây kim loại vô cùng sắc nhọn. Bước đầu tiên cần phải đánh phủ đầu, sau đó dùng bột phấn che mắt và tập trung toàn bộ đồ vật nhặt được đập mạnh lên đầu nó, may ra còn có một cơ hội sống sót.

Nghĩ rồi anh lập tức lao lên, lấy bục giảng làm bệ nhảy lấy đà tung một cước vào thái dương con quỷ. Ngạ quỷ bị t·ấn c·ông bất ngờ nên đã làm rơi miếng thịt trên miệng. Phong tiện tay nhặt lấy chân bàn bị gãy đã được chú ý trước đó cắm thẳng vào mắt con quỷ khiến nó rú lên rất chói tai.

Tiếng thét vang vọng cả ngôi trường, những học sinh đang bỏ chạy trước đó khi ra đến nhà gửi xe thì liền ngay lập tức ngất đi vì tiếng thét, Phong cũng vì vậy mà khuỵu xuống bị tai lại.

Dương đưa cô gái được nửa đường thì cũng vì nghe thấy tiếng thét mà trở nên choáng váng, nhưng cũng không quên giúp cô gái bịt tai.

“Thôi ăn lờ rồi. Ở yên đây đừng chạy lung tung nhá!” Anh nói với cô.

Rồi anh lại chạy về phía của Phong. Thấy người bạn thân của mình đang ôm đầu thì liền tiện tay gỡ giày ném thẳng vào mặt con quỷ. Dù sao cũng phải làm gián đoạn tiếng thét của nó trước khi nó xuống tay.

Phong sau khi được giải cứu cũng không nhàn nhã gì. Tiếp tục theo kễ hoạch trước đó tung bụi phấn vào mặt con quỷ sau đó nhặt thêm thanh kim loại chực đâm vào con mắt còn lại.



Ngạ quỷ Cợt vung cánh lên quật bay Phong trước khi anh kịp t·ấn c·ông thêm lền nữa, khiên cả một khối cơ thể bay thẳng ra ngoài và lăn đến chân Dương.

Càng kì lạ là, Phong lại có thể thuận theo lực ném để lấy đà bật dậy. Anh cũng không hiểu vì sao cơ thể mình lại dẻo dai và cường tráng đến thế, dù sao bản thân cũng chỉ là một tên thư sinh yếu ớt.

Cho đến khi nhìn lại về phía con quỷ thì Phong lại bị chắn ngang bởi một bong người tròn tròn, hẳn người này chính là Dương, người bạn thân chí cố của anh.

“Ê cu, vào làm gì đấy?”

“Tao không c·hết được đâu!” Dương nhẹ nhàng trả lời.

Phong nghe vậy cũng mỉm cười đáp lại: “Ăn cắp câu của tao đấy nhá!”

Đây quả thực là một chuyện vô cùng kì lạ trong mắt người khác, đặc biệt là cô bạn cùng bàn kia của Phong đã nhìn thấy tất cả. Hai người một to một nhỏ, một cao một thấp đều điên cuồng chạy vào trong lớp 11A2 cùng với con quỷ.

Đừng nói là chỉ người khác thấy kì lạ, mà ngay cả bản thân Phong cũng không hiểu vì sao mình làm vậy, anh chỉ cảm thấy đây là nghĩa vụ mà mình cần phải làm, nghĩa vụ diệt trừ con quỷ.

Mà càng thấy khó hiểu hơn là Dương mới đúng, dù gì anh cũng đã sử dụng Mạnh Bà Điệp lên người Phong, đáng lí ra phải trở nên sợ hãi giống những người khác mới phải, vậy mà lại chiến tới như vậy sao?

“Ê con tó. Mày sợ không?” Dương cười hỏi.

“Xàm ít thôi cẩn thận nó nhai đầu mày trước!”

“Ha ha... Khó lắm, mày nhìn lại xem nó nên nhai đầu ai trước!”

Nói rồi Dương lấy từ trong balo ra một cái khiên nhỏ. Vội vàng cắm khiên xuống đất và triệu hồi bộ giáp Huyền Vũ.

Nhìn kĩ lại thì bộ giáp Huyền Vũ ngoài sắc đen ra còn có chút màu tím ẩn hiện mập mờ trên phần đầu giáp, cái múi rồng được chạm khắc rõ nét trên phần đầu, ngay giữa đình đầu còn nhô ra thêm một cái sừng nhỏ, răng nanh mọc dài ra nhìn khá giống với mấy con Orge trong anime.

Phần giáp ngực có khắc hình của huyền vũ, hai vai là hai đầu nhọn được đưa ra giống như những chiếc răng nhanh của quỷ, giáp tay được tạo thành một hình tròn hoàn mĩ giống như giáp chân vậy.

“Đù... Mày làm kiểu gì thế, buff bẩn vãi.”

Lúc này giọng nói của Dương cũng trở nên rất âm u, chỉ khác là tone giọng không cao như con ngạ quỷ kia.

“Nói ít thôi. Cẩn thận mất đầu!”



Rồi Dương lao lên trước, dùng tấm khiên của mình vừa t·ấn c·ông vừa phòng thủ. Mỗi một đòn đánh đều mạnh như thiên lôi, chỉ là tốc độ có hơi chậm một chút.

Ngạ quỷ ở giai đoạn hai cũng không cần phải linh hoạt quá nhiều, nó chỉ hơi nghiêng người đã tránh được vô số đòn t·ấn c·ông của Dương. Lớp học chỉ sau vài t·iếng n·ổ đã trở nên tan hoang.

“Mày... làm được không vậy? Mày tính để trường xây tòa mới luôn à?”

Phong nghiêng đầu hỏi.

“Không giúp được gì thì nói ít thôi!”

Phong nghe thấy câu trả lời thì có hơi tức tối, anh hơi nhăn mặt nói: “Ê. coi thường tao nha, tao lên đánh cho mà xem!”

Nói rồi anh cũng lao lên cùng với Dương, sẵn tiện miếng kim loại trong tay, anh liền thuận thế đâm thẳng cào vùng sườn con quỷ.

“Kenggg”

Phong giật mình nhìn lại thanh kim loại trong tay rồi nhìn về phía sườn ngạ quỷ. Chỉ thấy thanh kim loại vì v·a c·hạm mạnh mà trở nên méo mó, còn con quỷ thì lại không hề hấn gì, thậm chí đến cả một vết xước cũng không để lại.

“Đờ mờ. Cái này không khoa học.”

Vừa mới dứt câu thì Phong cảm nhận được một cảm giác nặng nề va vào ngực mình. Cả thế giới giống như trờ nên tối sầm lại, chút thức ăn trong dạ dày anh giống như gặp phải kích thích, chỉ chực trào ra ngoài.

Lại một lần nữa anh b·ị đ·ánh bay ra ngoài. Lần này có lẽ còn nặng hơn lần trước, anh thậm chí còn không thể đứng dậy nổi nữa. Dịch vị thật sự đã trào hết ra ngoài.

“Uệêêê”

“Ui da con chó. Bữa sáng của bố!”

Lúc này cô gái kia cũng chạy tới, vội kéo lấy tay anh, muốn đưa anh cùng chạy đi.

“Dậy đi. Chạy thôi!”

Phong mỉm cười: “Vẫn còn không chịu gọi tên sao? Thư?”

Cô bạn cùng bàn ấy tên là Anh Thư, lúc này nước mắt cũng đã che đi toàn bộ gương mặt xinh xắn hay cười khi xưa rồi. Đôi mắt ngọc to tròn cũng đã không còn vẻ long lanh như trước nữa, đội môi cũng theo đó trở nên run rẩy, hơi thở gấp gáp không nói nên lời.

“Đi... thôi. Phong!”

Phong bây giờ như vực lại được tinh thần, cố nuốt cơn đau trước ngừng rồi xoa đầu cô: “Tui nói với bà rồi. Chồng bà không c·hết được. Ngồi đây đợi nhé!”