Chương 3: Dạ Nguyệt Kị Sĩ
Dương cũng chạy thật nhanh bằng con Wave Alpha 50cc của mình và dừng dưới chân đồi. Có vẻ như anh ta không hề có chút gì gọi là vội vàng cả, từ tốn leo lên từng bậc một.
Mà ả ngạ quỷ kia thì lại cứ nghĩ rằng Dương chính là kị sĩ tập sự, nhân cơ hội trong đồi tập kích anh, muốn một kích tất sát.
Nhưng ả đâu biết rằng, tuy Dương còn chưa đủ mười tám tuổi nhưng lại là một trong những kị sĩ thiên tài về phòng ngự, muốn một kích đánh bại anh ta thì quả là điều hoang đường.
Ngạ quỷ từ trong một bụi cây nhỏ bất ngờ lao ra phía sau Dương. Dùng phần gai nhọn trên tay mình nhắm thẳng đầu anh ta mà bổ xuống.
Vốn tưởng rằng lần đột kích này sẽ thuận lợi nhưng không, Dương đã đưa khiên lên chặn lại đòn đánh từ lúc nào không biết. Anh ta xoay cánh tay đánh bật phần gai nhọn kia ra, chân phải cũng đồng thời đưa lên giáng một cước thật mạnh vào con quỷ khiên nó văng ra khỏi đồi.
“Bắt được mày rồi. Con quỷ cái!”
Dương cũng làm ra một thế đứng giống như Phong, cắm mũi nhọn của cái khiên xuống đất, trầm giọng nói: “Thuẫn Bài Tinh Tú. Huyền Vũ!”
Rồi anh ta vẽ lên không trung chòm sao Thuẫn Bài. Chòm sao như hóa thành vật sống, uốn lượn uyển chuyển tạo thành hình của Huyền Vũ. Huyền vũ có một cơ thể đen bóng, trên mai rùa con được vác lên một thanh cự kiếm được cắm xuống và có một con đằng xà quấn quanh. Chiếc đầu rồng lúc nào cũng ngoe nguẩy chậm chạm, như đang muốn săn tìm con mồi của nó vậy.
Huyền vũ cũng giống như côn bằng, bay lượn trên bầu trời ba vòng rồi vỡ ra, tạo thành những mảnh giáp màu đen huyền bí và nhập vào cơ thể Dương.
Ngạ quỷ sau khi thấy Dương biến đổi xong thì liền hốt hoảng, âm thanh thốt ra lại càng chói tai hơn: “Ngươi chính là Huyền Vũ?”
Dương khẽ nghiêng đầu, đưa tay trái len phẩy nhẹ vết bui bên trên tấm khiên vừa rồi, từ từ nói.
“Ngạ quỷ đáng c·hết, động vào bạn tao lại càng đáng c·hết hơn.”
Sau khi xác nhận kẻ trước mặt chính là kị sĩ Huyền Vũ thì con quỷ đột nhiên trở nên rụt rè, nó cố gắng hạ thấp tone giọng xuống, nói: “Huyền Vũ à. Bình tĩnh đi, tôi chỉ muốn thăm bạn của anh thôi. Tôi căm ghét những ngạ quỷ khác mà, hãy tin tôi.”
Nhưng Dương dường như không hề để ý lời của nó nói, từ nét mặt của ngạ quỷ có thể thấy, trên trán nó có ba chấm đỏ cùng một vòng xoáy thắt chặt. Điều này cho thấy đây là một nga quỷ thuộc tộc Xảo Ngữ, chúng chuyên dùng những lời nói ngon ngọt để dụ dỗ con người, dùng lời nói dối để lừa lọc người khác.
“Hãy tin tôi, tôi cùng phe với anh mà! Tôi sẽ làm nô lệ cho anh.”
Nhưng lần này hình như Dương đã bị mê hoặc bởi lời nói dối ấy, chiếc khiên đang chắn trước mặt cúng đột nhiên hạ xuống, từ bỏ thế phòng thủ vốn có của anh ta.
Xảo Ngữ thấy thế liền cố gắng tiếp cận anh, nó bước từng bước chân nhẹ nhàng, thanh thoát đến không một gợn sóng, áp sát Dương nhằm đánh ra đòn tất sát bất ngờ.
Đột nhiên Dương vung tấm khiên lên, một chiêu bất ngờ được đánh ra. Con quỷ cũng vì phần cạnh khiên sắc nhọn ấy đánh thằng vào đầu khiến nó vỡ vụn. Đòn đánh quá bất ngờ khiến ả ta tan biến ngay lúc đấy. Chỉ thấy Dương thì thầm một câu nhỏ.
“Đôi khi khiên không dùng để phòng thủ đâu. Lady!”
Cuộc chiến chỉ diễn ra trong tích tắc, sức mạnh của Dương sớm đã vượt qua rất nhiều các kị sĩ khác, nếu so với người đàn ông với bộ giáp Thiên Ưng kia, có lẽ anh cũng phải mạnh hơn gấp mười lần, không thậm chí là hai mươi lần. Đến ngay cả kết giới cũng không mở ra thì sức chiến đấu của anh ta đã không thể dùng từ thiên tài để hình dung được nữa mà là một con quái vật thực thụ.
Cũng đã một tuần trôi qua kể từ Phong nằm trong viện, giờ đây anh đã có thể trở lại trường học, và dường như anh đã quên hết mọi thứ, thậm chí đến cả lí do vào viện cũng chỉ nghĩ là do bị n·gộ đ·ộc thực phẩm.
Hôm đấy lại là một ngày căng thẳng khi họ đã chính thức làm quen với các đề thi đại học của những năm trước nhằm bắt kịp với môi trường thi cử cạnh tranh khốc liệt. Mãi cho tới khi đến giờ giải lao, lúc Phong còn đang thả lỏng cơ thể sau những tiết học mệt mỏi thì một giọng nói nhỏ nhẹ vang bên tai anh ta.
“Thấy bảo hôm nọ bị ngất à? Có làm sao không?”
Lúc này anh mới để ý nhìn ra bên cạnh, có lẽ là do quá sau mê vào việc luyện đề mà anh đã quên mất sự tồn tại của cô bạn cùng bàn này.
“Ừm, bị ngất. Nhưng mà khỏe rồi nhé!”
“Thế làm sao mà ngất?” Cô gái hỏi với giọng quan tâm.
“Chịu sao biết được! Hỏi thế bố tây cũng không trả lời được, nghe bảo n·gộ đ·ộc thực phẩm, không biết đúng không nữa!”
Cô gái lại cười, rồi trêu đùa anh: “Đấy, lần sau thì nhớ đấy. Ăn bậy ít thôi!”
Dường như cái mối quan hệ giữa anh và cô gái kia có hơi một chút phức tạp, đến mức mà khi nói chuyện cũng chẳng ai xưng tên ai cả, dù nói năng trống không nhưng vẫn có một cảm giác thân thuộc nào đó. Phong đáp: “Rồi, nhớ rồi mà!”
Nhưng khi ngẫm lại thì quả thực vẫn có chút gì đó là lạ. Ngay cả việc anh bị nói là n·gộ đ·ộc thực phẩm cũng không hề có chút nào logic.
Nếu như là n·gộ đ·ộc thực phẩm thì ít ra quần áo Phong sẽ phải rất bẩn vì nếu như bị n·gộ đ·ộc thì chắc chắn sẽ nôn ra. Mà bố mẹ anh ta lại còn nhìn thấy anh ngất ở trước cửa nhà thì quần áo chắc chắn không thể sạch sẽ được, dù là một tuần trôi qua thì ít nhất vẫn để lại vết ố chứ không phải vài chấm đỏ giống như máu kia.
Hơn thế nữa, nếu là chỉ vì bị n·gộ đ·ộc thì mắc mớ gì quần áo lại rách chứ? Lại còn lấm lem bùn đất và thứ mùi âm u khó chịu. Nhiều lúc hỏi bố mẹ có nghe thấy mùi này hay không thì lại chỉ một mình Phong ngửi thấy.
Thêm nữa là cho dù có bị n·gộ đ·ộc thì sao lại đi kèm với bệnh đậu mùa loại nhẹ khiến quanh vùng vai bị tím chứ? Gia đình anh cũng làm gì có ai từng bị đâu, và cho dù có bị thì cũng không thể hằn rõ mạch máu giống như phim zombie được!
Không lẽ là bố mẹ đang che giấu điều gì? Không nhìn biểu hiện của họ thì chắc chắn không phải. Vậy thì chỉ còn bác sĩ, rốt cuộc là họ đang che dấu thứ gì cơ chứ?
“Phong ơi, Phong ơi!”
“H... hả???” Phong giật mình, một giọng nói trầm lặng và đôi khi còn mang những âm rung trong cuống họng đã kéo anh từ trong suy nghĩ trở về. Đến lúc nhìn lại thì đây lại chính là người bạn thân của anh, Dương.
“Đi WC không? Còn năm phút nữa là vào lớp rồi!”
Nghe đến đây thì đột nhiên anh cảm thẩy trong cở thể mình thủy triều được dâng lên cuồn cuộn, nhất thời cảm thấy khó chịu: “Ừ, đi!”
Trên cả đoạn đường, Dương dường như đã chú ý đến sự thay đổi của Phong. Anh thấy Phong sau khi suất viện thì luôn trong trạng thái trầm tư. Với sự hiểu biết của mình, anh chắc rằng Phong đang suy nghĩ về lí do vì sao mình lại vào viện và hẳn là sẽ không tin cái lí do n·gộ đ·ộc với thủy đậu.
Vốn dĩ anh đã xóa đi phần kí ức của cả gia đình Phong. Mọi thứ đều xảy ra vô cùng thuận lợi, Mạnh Bà Điệp cũng được sử dụng hết công suất của nó. Vậy mà vẫn không thể qua khỏi đôi mắt của Phong. Anh cũng chỉ trách mình đưa ra lí do quá dễ đoán, sớm biết bạn thân mình rất thông minh nhưng lại đưa ra lí do không có tính logic như vậy.
Mà Mạnh Bà Điệp lại chính là một trong những yếu tố chính để cân bằng thế giới này. Có những lúc ngạ quỷ lại bị chính những con người bình thường nhìn thấy, điều này đồng nghĩ với việc Dạ Nguyệt kĩ sĩ cũng bị lộ ra ánh sáng. Lúc đó báo đài sẽ đưa tin ra thế giới. Việt Nam sớm muộn gì cũng thành nước bị xâm chiếm nhằm mục đích phục vụ cho c·hiến t·ranh. Nếu điều đó xảy ra, c·hiến t·ranh thế giới thứ ba ắt hẳn sẽ nổ ra ngay sau đó.
Vậy nên các kị sĩ sau khi chiến đấu đều sẽ thả Mạnh Bà Điệp ra xung quanh trong phạm vi năm trăm mét để xóa hết kí ức của người bình thường về việc nhìn thấy ngạ quỷ. Vậy mà với cái đầu của Phong lại miễn nhiễm với cái việc xóa kí ức này, chỉ trách Dương đã quá chủ quan.
Dương nhẹ nhàng lắc đầu. Cũng phải thôi, chơi với nhau bao nhiêu năm sao lại không hiểu tính nhau cho được chứ! Ai bảo nó thông minh quá làm gì?
“Mày lại nghĩ về vụ n·gộ đ·ộc à? Nghĩ nhiều làm gì cho mệt người mày! Trước mày chả bảo với tao là mấy cái qua rồi thì mày cho qua luôn để khỏi phải nghĩ nhiều, đau đầu cơ mà?”
Phong đáp: “Tao cũng không rõ nữa! Tao vốn không muốn care đâu mà nó cứ quanh quẩn trong đầu tao... ”
Dương lại khoác lấy vai Phong, nói với giọng động viên: “Thôi dừng nghĩ nữa, đi nhanh còn về lớp, sắp trống rồi!”
“Ừm.”
Nhưng rồi điều kì lạ cũng bắt đầu xuất hiện với Phong. Anh dần cảm thấy bản thân và Dương có một mối liên kết nào đó. Lúc đầu anh chỉ nghĩ đó là do mình chơi với Dương nhiều năm rồi nhưng lần này lại khác hoàn toàn, mối liên kết này giống hệt như anh em ruột vậy, so với cô bạn cùng bàn thậm chí còn cao hơn, chỉ xếp sau gia đình mà thôi.
“Ê đừng nói là mình bị gay nha!” Phong tự hỏi với bản thân, bởi có lẽ đối với anh, việc xuất hiện cảm giác gắn kết với một người đàn ông thì chỉ còn vụ đ·ồng t·ính chứ không thể nào có lí do nào khác. Ít nhất nếu có cảm giác liên kết chặt chẽ thì ít ra cũng là cô bạn cùng bàn kia chứ?
Mà thậm chí khi ở nhà anh còn thử nghiệm bản thân liệu có bị đ·ồng t·ính hay không bằng việc mở các video tiktok về các soái ca trên mạng xem có sự đ·ồng t·ính hay không thì cũng chỉ nhận được câu trả lời là cảm giác đấy chỉ xuất hiện trên người gã bạn thân kia. Không ổn rồi!
Trong cái lớp học thêm đầy ồn ào này thì cũng chỉ có mình anh ngẩn ngơ vậy thôi. Đến mức mà biệt danh của anh từ Idol giờ cũng trở thành Phong Ngơ rồi. Suốt thời gian qua, anh cũng chỉ vì thứ cảm giác liên kết này mà bị phân tâm rất nhiều, suy nghĩ phải tìm ra lời giải lúc nào cũng quanh quẩn trong tâm trí anh, ảnh hưởng rất nhiều đến việc luyện thi đại học.
Đột nhiên cái thứ mùi u ám kia lại xuất hiện trong tâm trí Phong lần nữa, cũng đã qua hai tháng kể từ khi ngửi thấy cái mùi này rồi. Bây giờ nó lại xuất hiện khiến những nghi ngờ của anh lúc đó tràn về, không chịu được tò mò liền đi theo hướng mùi hương đó.
Ra đến ban công thì anh lại nhìn thấy được một bạn học sinh lớp mười một, chính xác là lớp 11A2 đang co giật, vặn vẹo cơ thể, giống như đang lên cơn động kinh vậy. Học sinh cả trường cũng xúm lại hóng chuyện, và tất nhiên là cô bạn cùng bàn của anh lại nhanh chân hơn hẳn, có lẽ người đang bị kia lại chính là người quen của cô.
Dương tuy không phải là người thích nhưng chuyện ồn ào, nhưng việc cả trường tập trung thế này cũng khiến anh không chịu được mà bước ra ngoài.
Dương vỗ nhẹ vào vai Phong dò hỏi:
“Mày nhìn cái gì vậy? Xem drama gì đấy? Đánh ghen à?”
Phong giật mình nhìn lại, hóa ra lại là Dương thì thở dài nói: “Làm người khác giật mình là cũng c·hết người đấy! Tao mà nằm vật ra đây thì mày cứ liệu hồn.”
“Đờ mờ, xàm ít thôi! Drama gì đấy?” Dương cười.
“Tao chịu, tao ngửi thấy một mùi u ám quanh đây thì chạy ra xem!”
Dương đang cười đùa thì chợt trở nên bình tĩnh lạ thường, vội vàng dò hỏi: “Mùi u ám gì đấy? Mày ngửi thấy thật à?”
Phong trả lời chắc nịch: “Thật. Nói điêu làm chó. Nhưng mà mùi này nhẹ lắm, lúc được lúc không nên tao mới ra đây xem.”
Lúc này ánh mắt Dương thật sự hoảng loạn: “C·hết mẹ, ăn lờ rồi!” Nói rồi anh vội chay ra theo hương cầu thang, vôi vàng đi xuống nhóm người kia.
Sở dĩ anh ta hốt hoảng như vậy là vì với biểu hiện co giật cùng mùi hương u ám thì chắc hẳn người kia đang nằm trong giai đoạn cuối của việc bị ngạ quỷ kí sinh. Vốn dĩ những người bị kí sinh trong gian đoạn đầu đều sẽ vô cùng bình thường, cho đến khi đủ hai mốt ngày thì việc chiếm lấy linh hồn của con người đã hoàn tất, lúc đó đám quỷ mới có thể tự do hành động. Mà những biểu hiện của học sinh kia lại chính là việc con quỷ sắp sửa phá kén. Và tất nhiên là nó sẽ không ăn thịt người ngay vì trường học là một nơi rất nhiều người, nếu làm thế nó sẽ bị lộ. Hoặc là nó cũng có thể một hơi g·iết sạch người ở đây rồi biến ngôi trường thành địa bàn của mình, đem những n·gười c·hết tích trữ thức ăn dần. Nhất định phải g·iết nó trước khi hoàn tất việc biến đổi.