Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 31: Cộng Sự




Chương 31: Cộng Sự

Bàn chuyện một lúc lâu, Oh Gun-Woo mới nhìn ra bên ngoài. Mặc dù Dyland đã hoàn thành nhiệm vụ khá nhanh nhưng nhiệm vụ mỗi người mỗi khác, hiện giờ chính Dyland lại là kị sĩ an nhàn nhất, hắn cũng đang có dự định trở về Việt Nam. Dù sao bản thân hắn vẫn phải thi đại học, vẫn không thể bỏ dở con đường này được.

“Mày về nước thì xem chừng cô ấy giúp tao. Thật sự để mà nói thì từ lúc tao thoát khỏi móng vuốt của Thương thì luôn có một cảm giác bất an. Hộ tao phát!”

Dương gật đầu, Phong lại nói tiếp: “À, với lại còn cái này nữa. Mày về thì trả giúp tao thanh kiếm này với. Tao lỡ chôm nó chỗ bảo tàng nhà máy in tiền.”

“Oke!” Thiếu niên gật gù, im lặng ra hiệu tạm biệt, chợt hắn bất ngờ nhớ ra thứ gì đó liền ngoái đầu lại.

“À Phong này, mày biết trung tá Trung không? Trần Quang Trung?”

Oh Gun-Woo nghiêng đầu, cặp mắt tròn xoe hỏi lại: “Cái gã wibu bắt tao đến hai lần đấy á?”

Dương bỗng giật mình, hắn bổ người ngược lại bịt miệng Oh Gun-Woo, nghiến răng, gằn giọng.

“Mày muốn ăn đấm à? Trình tao với mày hợp lại cũng chưa ăn được ống đấy đâu.”

Oh Gun-Woo chớp mắt, cặp mắt sắc ban đầu chợt thoang thoảng vài ánh sao mai bên trong.

“Không ghê vậy chứ?”

“Mày ngậm mõm chó mày lại. Tai mắt gã ở khắp nơi đấy! Mình không biết được đâu.” Dương đẩy Oh Gun-Woo ra. “Nhớ đấy, tìm trung tá mà học hỏi vài thứ, chỉ tốt cho mày thôi. Tao về đây!”

oOo

Geronimo Shot Bar, Tokyo.

Geronimo Shot Bar là một quán bar tại vùng Minato, đây là một quán bar lí tưởng khi ngân sách còn khá hạn hẹp, là một quán bar đầy sự yên tĩnh giữa dòng người phồn hoa tại thành phố. Bên trên bàn rượu là một nhóm ba người, hai nam một nữ.

Ba người này có một người có dáng vẻ to lớn hơn hẳn, trên mình lúc nào cũng khoác chiếc mandto dài thượt. Vẻ mặt phong lưu, góc cạnh. Hai người còn lại thì nhìn có vẻ ôn nhu hơn vài phần, đặc biệt là người nữ nhìn vô cùng sắc sảo.



Nàng có mái tóc bạch kim đặc biệt, mắt ngọc mũi cao, đường cong sắc nét. Những đoạn căng tròn trên cơ thể vô cùng đầy đặn, cuốn hút, ma mị đến lạ thường.

Người đàn ông chậm rãi hớp một li cocktail, vẻ mặt trâm ngâm hỏi:

“Vậy nên, chú hẹn anh ra đây làm gì?”

Oh Gun-Woo cũng đồng dạng hớp một hơi cà phê cho tỉnh táo, nghiêng đầu hỏi vặn lại.

“Vậy nên, ông anh dẫn thêm người đến làm gì?” Vừa nói hắn vừa đánh mắt về phía cô gái tóc bạch kim, nét mặt không khỏi che được sự ngượng ngùng, vầng má hơi hiện lên chút sắc hồng.

“Còn là một... hoa hậu!”

Dẫu sao, dù Oh Gun-Woo là một tên công tử nhà giàu nhưng hắn cũng mới chỉ là trai quê, việc nhìn những cô gái ăn mặc có chút hở hang, gọi cảm khi ra ngoài thế này đúng là không quen được. Hơn nữa cô nàng tóc bạch kim này lại quá đẹp nữa! Thân hình cũng quá là... khụ khụ, thôi không nói nữa!

Kido có vẻ không để ý lắm về điều này, mà hắn lại ra hiệu với cô gái kia không nên manh động. Vừa lúc đó, cô nàng sớm đã chuẩn bị giáng xuống một quyền ngay giữa đỉnh đầu Oh Gun-Woo.

“Người trong nghề cả, không cần hoảng.”

Oh Gun-Woo chợt sững người, hắn cũng không biết phải nói gì trong tình huống này, vốn từ đầu ý nói của hắn đâu có bảo cô ấy là người ngoài đâu chứ!

Kido khoác vai Oh Gun-Woo, rồi chỉ tay về phía cô gái.

“Từ nay anh cho hai đứa hợp tác với nhau. Shino, em cũng nên xem lại cách ăn mặc, bây giờ đối tác của em là con trai đấy!”

Cô gái khẽ nhắm mắt, cặp mi mỏng manh rung rinh nhẹ nhàng, khuôn trăng ngước lên trên, cao thượng “hừ” nhẹ một tiếng lạnh lùng.

Oh Gun-Woo liếc nhìn, trên đỉnh đầu không khỏi rơi xuống vài giọt mồ hôi. Chỉ là bảo ăn mặc kín đáo hơn thôi mà, có cần lạnh lùng vậy không?

Kido lại giới thiệu tiếp: “Cô bé này tên là Shino, tên đầy đủ là Saitou Shino.” Hắn cúi thấp đầu thầm nói với Oh Gun-Woo.



“Con bé này tính tình khá lạnh, chú mày dỗ cho ngọt vào. Với lại nó cũng chưa có bạn trai đâu, nắm bắt cơ hội nhé! Có khi lại được “khởi nghiệp” không chừng.”

Oh Gun-Woo bất ngờ đỏ mặt, hắn vội đẩy Kido ra. Quả thực, nếu chỉ là mấy câu nói đùa bình thường thì hắn cũng không có nghĩ ngợi quá nhiều. Nhưng đây lại là việc nói trước mặt một cô gái, chưa nói đến việc cô ấy có nghe thấy hay không thì tự trong lòng hắn đã ít nhiều cảm thấy xấu hổ, hơn nữa cô gái này còn... rất đẹp!

Trung tá Trung cười, hắn vỗ vào lưng Oh Gun-Woo ba cái rồi lại nói tiếp:

“Chú mày cứ làm căng thế làm gì? Cố gắng là được. Nói đi, nay tìm anh có việc gì?”

Oh Gun-Woo bắt đầu móc ra một quyển sổ, bên trên là hàng loạt những câu hỏi mà hắn cần giải đáp, hắn đã sắp xếp đầy đủ mọi thứ trước khi hẹn Kido ra gặp mặt.

Lúc này Kido cũng tường tận giải quyết mọi vấn đề cho Oh Gun-Woo. Tổng kết được kết quả của buổi hẹn là về việc phân bổ thực lực, mức độ nguy hiểm của ngạ quỷ và về cả bản chất của thủ hộ thú.

Chung quy thì thủ hộ thú là được truyền từ đời trước sang đời sau, đôi khi cũng sinh ra một số biến dị và Côn Bằng cũng là một trong những sự biến dị từ rất lâu rồi. Cho nên bộ giáp của Oh Gun-Woo không phải chỉ là vừa mới xuất hiện.

Còn về việc phân bổ thực lực của kị sĩ và ngạ quỷ thì cũng được Kido giải thích tường tận.

Về kị sĩ thì giai đoạn đầu được gọi là tân binh, với chiến lực của hắn thì đang ở giai đoạn tân binh, tiệm cận cựu binh. Đối với anh bạn thân hắn thì chính là một cựu binh chính hiệu. Việc kị sĩ triệu hồi được chiến mã thường sẽ là giai đoạn cựu binh, nếu tư chất tốt thì sẽ có thể triệu hồi ở ngay giai đoạn tân binh, tư chất kém thì phải đạt đến giai đoạn quân chủ. Mà về thực lực của Kido thì hắn đã nằm trong giai đoạn quân chủ được hơn nửa năm rồi.

Lại nói rõ hơn về đặc điểm của các giai đoạn thì khi là tân binh, kị sĩ mới chỉ thành thạo sử dụng ba chiêu thức của bản thân, triệu hồi bộ giáp, tốc độ và sức mạnh mới chỉ ở mức cao hơn giới hạn bình thường của con người. Còn thuật sĩ thì mới chỉ kịp điều khiển ngũ hành, và một vài kết giới cơ bản.

Khi đạt đến giai đoạn cựu binh, kị sĩ có thể triệu hồi chiến mã, toàn bộ thuộc tính khi kết hợp với chiến má đều được nâng lên gấp năm lần so với tân binh, và các giai đoạn sau cũng tương tự nâng lên là bốn lần, ba lần. Với thuật sĩ thì tại giai đoạn đó thuật sĩ đã có thể sử dụng thuật triệu hồi, triệu hồi ra các bóng ma, thức thần để phục vụ chiến đấu, đồng thời cũng có thể sử dụng sức mạnh của vật triệu hồi trên chính cơ thể thuật sĩ.

Mà về giai đoạn thứ ba là quân chủ, các kị sĩ sẽ được khai mở một thứ gọi là lĩnh vực. Khi kị sĩ sử dụng lĩnh vực thì những sinh vật bao trùm trong lĩnh vực của kị sĩ đều sẽ chịu ảnh hưởng nhất định, tùy theo thực lực của kị sĩ mà phát huy hết năng lực của lĩnh vực. Và thuật sĩ cũng đồng dạng với kị sĩ là sử dụng lĩnh vực, bên cạnh năng lực đó thì thuật sĩ cũng đã có thể tạo ra trận pháp, phụ thể cho bản thân một bộ giáp tương đương với một kị sĩ thực thụ. Nguồn gốc của cái tên quân chủ đồng nghĩa với việc một kị sĩ cấp quân chủ hay một thuật sĩ cấp quân chủ đều có trong mình sức mạnh sánh ngang với một quốc gia, hay có thể hiểu rằng, số lượng quân chủ trên cả thế giới đều rất ít. Thực lực của con Nguyệt Lang Vương non kia có vẻ cũng chỉ nằm trong giai đoạn đầu của cấp quân chủ

Cuối cùng lại chính là cấp bậc sử thi. Khi một kị sĩ hay một thuật sĩ đạt đến trình độ này thì bản thân đã gần như không phải là thân xác con người nữa. Mà là một thân xác rồng tiên tương đương với thời thượng cổ. Những người này hoàn toàn có thể loại bỏ hô hấp, các mô trên cơ thể được phát triển chậm lại hoàn toàn, làm giảm khả năng lão hóa đến cực hạn, tạo thành một thể trường sinh theo cách nói khác. Hơn nữa, tại giai đoạn này, các kị sĩ và thuật sĩ còn xuất hiện thêm một đặc điểm nữa được gọi là thần niệm. Một số kẻ thậm chí còn bẻ lái hướng đi ban đầu của bản thân, trở thành một thần niệm sư, điều khiển vạn vật, diệt trừ ngạ quỷ từ xa. Hầu như khi đến ở mức độ này thì không có kẻ nào nguyện từ bỏ mọi thứ và làm lại từ đầu cả, chỉ có thể chấp nhận phát triển cả hai loại năng lực. Tuy nói thực lực các cấp bậc sẽ giảm từ một cựu binh bằng năm tân binh, một quân chủ bằng bốn cựu binh. Nhưng khi lên đến cấp bậc sử thi thì lại là một cách so sánh khác, sức mạnh của cấp bậc sử thi là không gì có thể gánh nổi, có thể nói là gấp mười lần quân chủ, không, phải nói là gấp trăm lần. Trên toàn thế giới xem chừng còn chưa đến mười vị là thuộc cấp bậc sử thi.

Lại nói về thực lực của ngạ quỷ thì ngạ quỷ được chia thành chín giai đoạn dựa trên tốc độ trưởng thành của chúng. Từ giai đoạn một cho tới giai đoạn chín cũng tương đương như từ cấp tân binh cho đến quân chủ. Mà cao hơn giai đoạn chín chính là một cấp bậc mới. Đặc cấp. Cửu Chuyển Khổ Tinh cũng chính là chín ngạ quỷ thuộc giai đoạn đặc cấp. Tương truyền, chúng chính là chín đứa con của Hồ Tinh được sinh ra tà chín chiếc đuôi, rải rác trên toàn thế giới lần lượt là Sinh, Lão, Bệnh, Tử, Sầu, Oán, Lo, Độc, Thương.

Mà về phía Sở Lạc Thần cũng tương tự có bảy vị kị sĩ chấp chưởng tại bảy vùng trên thế giới được lấy phong hiệu theo thất tình của con người lần lượt là Hỷ ở Trung Quốc, Nộ ở Mỹ, Ai ở khu vực châu Âu, Pháp - Ý - Thụy Sĩ, Ái ở Việt Nam, Lạc ở Ai Cập, Ố ở Hy Lạp và Dục ở Nhật Bản. Bảy vị kị sĩ này toàn bộ đều thuộc cấp bậc sử thi, cấp bậc đỉnh cao nhất của nhân giới.



Nắm bắt được đầy đủ thông tin, Oh Gun-Woo vội vã chép hết và sổ tay. Dù sao việc này cũng còn quá nhiều thông tin, mà hắn lại mới chỉ là một gã tân binh, rất khó để có thể tập trung vào những thông tin này nếu như không note lại.

Bàn bạc đủ mọi thứ thì cũng đã hơn bốn giờ chiều, ngay tại thời điểm tháng tám dương lịch mát mẻ này thì việc đi dạo phố và chìm đắm trong không gian hoa anh đào là một lựa chọn hoàn hảo nhất, dù sao hắn cũng rất muốn được khám phá một Nhật Bản thơ mộng. Bị nốt trong linh giới mười ngày khiến hắn không khỏi ngột ngạt.

Trung cũng để lại Shino ở chỗ Oh Gun-Woo mà rời đi, để lại hai đứa trẻ thẫn thờ bước đi trong phố.

Oh Gun-Woo tuy lúc đầu có hơi ngạc nhiên nhưng sau một hồi nhìn ngắm hắn phát hiện, khu phố ở Tokyo xem chừng cũng không khác ở Việt Nam là mấy, vẫn là những cái cảnh người đông, nhà cao, ồn ào và nhộn nhịp. Có lẽ thứ làm nổi bật nhất trong mắt hắn chính là công viên Shiba và tháp Tokyo cách đó không xa.

Giá của vé vào công viên khá cao, khoảng 900 yên, tương đương với gần 150.000 VND. Hàng anh đào kéo dài sang hai bên đầy hoa lệ, trước mát hắn còn là một vùng cây dày đặc dưới một khe núi nhân tạo được gọi là “Thung Lũng Lá Thu Vàng”. Bên cạnh đó còn có một loại cây được gọi với cái tên Zelkova ngay trong thung lũng. Là một thế giới nhân tạo nhưng lại rất tự nhiên.

Oh Gun-Woo vừa đi vừa ngoái nhìn xung quanh, đôi lúc hắn cũng dừng lại một nhịp khi cặp mắt lướt qua Shino. Với một nơi thơ mộng thế này đã khiến hắn không khỏi đắm chìm trong sức sống tươi trẻ vậy rồi. Mà đến cả người bạn đồng hành cùng hắn cũng quá là... quyến rũ đi, làm sao mà hắn có thể dễ dàng tập trung vào những thứ khác chứ! Mà hơn nữa... cô ấy... khụ khụ, quá to rồi!

Oh Gun-Woo ấp úng:“Ờm... cô... là người ở đây hả?”

Shino: “...”

“À bố hay mẹ cô là người Việt thế?” Hắn gãi gãi đầu, gượng hỏi.

“À không, không. Cô quê ở đâu Việt Nam?”

Shino lại bước nhanh hơn trước, nàng “hừ” lạnh một tiếng, rắn giọng nói:

“Anh liệu mà cất cái mắt đi, coi chừng tôi móc ra vứt cho chó ăn!”

Hắn sững lại một chút, nhìn bóng lưng Shino đi càng ngày càng nhanh. Hắn vốn cũng không có ý gì xấu, dù sao cũng là cộng sự rồi, hắn cũng muốn làm quen nên mới mời Shino đi công viên. Và tất nhiên là hắn đã trả vé cho cả hai nhưng xem ra cuộc trò chuyện cũng không được thuận lợi lắm.

“Đừng gắt như thế chứ!”

oOo

Đảo núi lửa Aogashima, Tokyo, Nhật Bản.

Căn nhà của Oh Gun-Woo ban ngày nhìn thì có vẻ đơn sơ mộc mạc, yên tĩnh và dịu dàng. Ban đêm thì lại mang những nét ấm cũng, êm ái của thiên nhiên. Căn nhà lại nằm ở một góc cao trên hòn đảo, nơi mà có rất ít người qua lại, rất phù hợp cho việc hoạt động sau này.

Lần này hắn cũng đã chuẩn bị rất nhiều kính cường lực, vài thùng sơn cách điện, một nồi cơm lớn trong quân doanh. Những thứ này đều được Kido chuyển đến nhà hắn trước khi hắn và Shino về đến nhà. Bên cạnh đó Oh Gun-Woo còn chuẩn bị thêm một lượng lớn dầu ăn... Ừm, tất nhiên việc chuẩn bị này là dành cho những việc chính đáng rồi, đâu thể cứ chuẩn bị nhiều dầu ăn là bất chính đâu!