Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 30: "Nước!"




Chương 30: "Nước!"

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh đánh giá xung quanh. Giờ Nguyệt Lang Vương chỉ còn cách hắn chừng vài trăm mét. Do không gian lạnh lẽo của hang động rất bất lợi so với Nguyệt Lang Vương, nó thật sự không thể dễ dàng cảm nhận được luồng sức mạnh kia, chỉ biết là hiện thứ năng lượng đó đang ở rất gần, nó muốn thăm dò toàn bộ hang động.

Mà đối với Oh Gun-Woo lúc này lại cẩn trọng triệu hồi Côn Bằng. Hắn khẽ thả thanh đao xuống, mở rộng vùng lãnh địa của chiêu thức, đoạn lại cầm thanh đao lên, khuỵu gối thủ thành một thế đứng vững chãi trước sóng lớn, sẵn sàng bung ra chiêu Vô Cực Thần Ma Đế Vương Triều bất cứ lúc nào.

Oh Gun-Woo chờ đúng thời khắc Nguyệt Lang Vương bước tới gần, hắn bắt đầu kích hoạt hai chiêu thức là Bách Hoa Quy Linh và Bích Hải Trường Sinh, dồn toàn bộ sức bình sinh gia tốc dòng thời gian của bản thân xuống mức thấp nhất. Ngay lập tức, không gian xung quanh như đã chậm xuống cả nghìn lần.

Nhìn về phía bước chân của Nguyệt Lang Vương, mỗi bước đạp xuống đều để lại một dấu chân to lớn, đất cát bên dưới nhất thời bị hất lên. Mà trong tầm mắt của Oh Gun-Woo thì phần đất cát đó mới chỉ khẽ nhô lên cao hơn so với mặt đất chừng vài mili. Những mảnh vỡ của phỉ thúy bị Nguyệt Lang Vương cào xé đang trên đà rơi xuống bỗng khựng lại, lơ lửng giữa không trung.

Oh Gun-Woo khó khăn bước ra ngoài, thất khiếu sớm đã rỉ máu, hắn biết bản thân sẽ không thể chịu được cái cảm giác này quá lâu. Sự thay đổi về thời gian đã làm cho hắn phải chịu một tốc độ lão hóa nhanh hơn những người khác. Một giây của hắn trong trạng thái này lại chỉ bằng một phần nghìn giây của hiện tại, thời gian bản thân được giảm xuống mức thấp nhất làm những kẻ bên ngoài đều coi hắn là một gã có tốc độ siêu thanh.

Hắn khuỵu người, ho khan: “Mẹ nó! Đau...”

Sau đó, kị sĩ trẻ lại mở rộng thêm phạm vi dịch chuyển của chiêu thức Bách Hoa Quy Linh. Hoa đao mọc lên thành rừng, bán kính chớp mắt đã trải dài cả cây số, trước khi dịch chuyển hắn còn tiện chân sút vào mông Nguyệt Lang Vương cho bõ tức.

Oh Gun-Woo đã hoàn toàn biến mất trước mắt Nguyệt Lang Vương. Không, phải nói là Nguyệt Lang Vương không còn cảm nhận được luồng sức mạnh kia nữa. Nó cũng biết, một loài sinh vật được mang trong tên một chữ vương thì đùng là không thể xem thường. Nó đánh mắt về phía cửa hang, sớm đã có suy nghĩ là thứ sức mạnh này đang nằm trên một vật sống.

Nhưng là, cái hang này nếu so với nó thì còn quá nhỏ, việc trở mình cũng rất khó khăn, nhất thời tạo thêm điều kiện cho Oh Gun-Woo bỏ trốn.

Hắn dịch chuyển chừng ba lần thì ngã lăn xuống, thể lực của hắn giờ cũng không còn nhiều, việc sử dụng chiêu Bích Hải Trường Sinh đến cực hạn đúng là quá sức đối với hắn.

Gương mặt Oh Gun-Woo tái mét, thần sắc sập sệ, bước chân run rẩy. Bây giờ trên gương mặt non trẻ của hắn đã xanh đến không thể xanh hơn, gò má căng khô đến không còn giọt máu, cặp mắt lờ đờ như sắp c·hết. Trên gương mặt hắn bây giờ đã loang lổ những vệt máu dài ngắn khác nhau, từ mắt, mũi, miệng cho đến tai đều đã rỉ máu. Bộ dáng đến không thể thảm hơn.

Bỗng Oh Gun-Woo chợt đứng lại trước cái thứ đã xuất hiện trong tầm nhìn hắn. Một mùi hăng tanh kết hợp với mùi thối thum thủm xộc thẳng vài tận cùng của khoang mũi. Mặc dù đã nghe qua cái mùi này mỗi khi chạm mặt với ma khí nhưng cái mùi của ma khí chỉ là một mùi hôi đến khó chịu chứ không có tanh và hăng như này. Cái mùi này khá giống với mùi của lũ chuột c·hết nhưng lại nặng hơn rất nhiều. Từ trong dạ dày hắn bắt đầu đào thải mọi thứ ra ngoài qua việc hắn tiếp nhận những thông tin bất ổn từ mũi và mắt.

Hắn nén cơn đau, loạng choạng bước gần với cái thứ kia hơn, dù không muốn nhưng việc bước qua chúng lại chính là điều hắn bắt buộc phỉ làm để ra khỏi hang động này.

Kị sĩ trẻ mới vừa chỉ bước một bước, bàn chân hắn đã dính đầy những chất dịch đỏ vàng và những thứ kinh tởm hơn bao giờ hết, đống giòi bọ.

Giòi bọ men theo dòng chảy của chất lỏng ôm lấy chân Oh Gun-Woo, bám chắc vào hắn, muốn dùng chút kết dính khi máu mới chỉ hơi đặc sệt để giữ hắn lại. Thịt bị nhão ra, kết hợp với máu tạo thành một thứ keo dính khó chịu. Đây là thứ keo có lực bám dính mạnh nhất trong các loại keo dính, chúng đầu tiên bám vào vật thể, enzim từ dịch nhầy và đám giòi tiết ra trộn vào nhau, liên tục tạo ra các quá trinh trao đổi chất, việc kết dính sẽ càng chắc chắn hơn.



Oh Gun-Woo càng bước càng khó đi, những còn giói bị đạp trúng thì nát thành một đống bầy nhầy, tiếp tục kết hợp với dịch thể nhớp nháp làm đặc quánh thứ chất lỏng đó, không những bám dính cao còn khiến mặt đất thêm trơn trượt.

Với một kị sĩ như Oh Gun-Woo thì hắn quả thực không cần lo ngại mấy về việc này, nhưng giờ hắn đang trong trạng thái suy yếu. Hắn thật sự cần một điểm tựa, nếu bây giờ hắn ngã xuống, thì không biết Nguyệt Lang Vương có thật sự đuổi tới hay không!

Kị sĩ trẻ lại nhìn về đống thịt nát dưới nền, nhưng con giòi to béo liên tục ngoe nguẩy nhảy múa bên trong xác c·hết. Những nơi mà chúng có thể chui vào đều sẽ chui vào hết, sau đó nhảy múa ăn mừng bừa tiệc dưới mỗi lớp da. Chúng liên tục nhô lên rồi ngụp xuống, kéo căng phần da đã thối rữa như đang muốn phá kén, tình hình không khác gì mấy bộ phim kinh dị với quái vật xúc tua là bao.

Hắn lại tới gần hơn, nội tạng vương vãi khắp nơi, không có lấy một bộ phận lành lặn. Chất dịch màu vàng hòa trộn với máu làm đặc quánh một vài vũng nước nhỏ. Giòi bọ vui vẻ tắm trong thứ chất dịch h·ôi t·hối và ghê rợn kia, quằn qua quằn lại giống như một nồi súp kinh tởm. Lúc này Oh Gun-Woo đã không thể chịu được nữa, cái thứ mùi hăng tanh và thối nát đã kích thích hắn, dịch vị dạ dày tiến hành đào thải ra ngoài theo chỉ đạo của dây thần kinh.

Một bãi nôn rơi xuống nền đất, quả thực cảnh tượng này quá mức kinh khủng, đến một kẻ tâm lí thép như Oh Gun-Woo cũng không cách nào điều khiển được bản thân. Hắn nắm chặt thanh đao, mượn đao làm điểm tựa, rải bước qua hai cái xác không nguyên vẹn.

Hắn lại bắt đầu ho khan: “Mẹ ơi! May mà vừa rồi tính đúng, chứ cứ lơ ngơ không dùng hết sức để chạy chắc cũng hóa thành đống bầy nhầy kia rồi.”

Mà về phía Nguyệt Lang Vương vừa rồi sau khi bị Oh Gun-Woo đá một cái thì hơi khuỵu xuống một chút, dù sao so vơi nó thì tên kị sĩ này lại là kẻ mang siêu tốc độ, một cái chạm nhẹ cũng là một đòn tất sát đầy nguy hiểm.

Khó khăn được một lúc lâu, Oh Gun-Woo đã hoàn toàn ra khỏi hang động. Tầm mắt hắn được mở rộng hơn, thế giới bên ngoài sớm đã thành một bãi hoang tàn. Rừng thông cao lớn và rậm rạp của hơn một tuần trước thì giờ đã đổ xuống như rạ, giữa cái thời tiết băng giá thế này mà lửa lại rực cháy quanh khu vực cửa hang. Hơn nữa, mặt tuyết dày đặc đã mỏng đi trông thấy, có vài chỗ còn không có tuyết, chỉ để lại những vết cháy xém lớn trên mặt đất.

Oh Gun-Woo lúc này đã có thể tự đứng được như bình thường, hắn đánh mắt về chiếc đồng hồ của bản thân. Xem ra thời gian kết thúc cũng sắp đến rồi, hắn chỉ còn lại mười ba phút nữa là sẽ dịch chuyển trở về phân bộ. Sau đó ánh mắt hắn lại chuyền về phía hang động, trong lòng cảm thán.

“Cái đống cháy xém này... Nếu là nó thì đúng là có thể rồi!” Oh Gun-Woo cười: “Lần tới tao sẽ nấu rựu mận mày. Chuẩn bị riềng mẻ đi!”

Hắn bước xuống nền tuyết mỏng mảnh, chợt bắt gặp một t·hi t·hể cháy đen bên dưới. Nhìn bộ vest đen cực ngầu và chiếc đồng hồ sang trọng, tâm trí chàng kị sĩ chợt nhớ ngay đến đám người to lớn, nhìn có vẻ d·u c·ôn mà lúc trượt tuyết bắt gặp. Hắn khẽ đá chân vào cái xác đã khét.

“Cứ thích làm liều cơ. Sống không tốt sao?”

oOo

Liên trì, Phân bộ Sở Lạc Thần tại Nhật Bản, Dục.

Trong liên trì rộng lớn, có tới hàng trăm con người chen chúc nhau, mỗi một người đều muốn chiếm phần rộng hơn của liên trì để mong muốn được chữa trị nhanh hơn. Tuy nhiên bọn họ lại không hề xô đẩy mà ngược lại còn cố gắng tiêu hao phần thể lực còn lại của mình để vui đùa, hắt nước. Mà Oh Gun-Woo ban đầu lại nhanh chân hơn một nhịp, hắn đã chọn được vùng nước ở phần góc vuông, do đó mà không gian hắn sở hữu cũng được nhiều hơn,

Chàng kị sĩ bắt đầu tổng kết lại sự việc của mười ngày qua. Tuy rằng ở trái đất hắn mới chỉ trải qua một ngày, nhưng linh giới lại là mười ngày rồi. Nhìn qua thì tưởng chừng rất dễ nhưng mỗi một lần bước vào lại là một lần đánh đổi bằng cả tính mạng. Dù sao thì cái trải nghiệm này hắn cũng chưa được thật sự thưởng thức bởi lẽ hắn đã núp lùm trong suốt mười ngày qua với một cái hang sâu hoắm.



Nhưng bản năng của các loài sinh vật đều là vậy, chúng đều có một nỗi sợ đó là s·ợ c·hết. Con người cũng thế, ngoài việc chấp nhận hy sinh ra thì kẻ nào cũng không muốn bản thân phải bỏ mạng vì còn có rất nhiều thứ đang cần được khám phá. Những kẻ tình nguyện hy sinh dù có là chấp nhận c·ái c·hết đi chăng nữa thì sâu trong thâm tâm họ cũng đều rất s·ợ c·hết. Họ là những đứa trẻ lạc lối trong những mối suy nghĩ về c·ái c·hết hay cả về thế giới bên kia. Bản chất con người là vậy, họ không muốn tự thân trải nghiệm một thứ mà chưa từng có ai nhắc lại, do đó mà nỗi sợ về c·ái c·hết vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí của bất kì ai.

Mà cũng chính vì s·ợ c·hết nên con người mới càng ngày càng phát triển. Oh Gun-Woo bắt đầu hạ thấp người, đưa cơ thể lạn xuống sâu trong liên trì, suy nghĩ về các phương pháp đối phó với Nguyệt Lang Vương.

Nếu hắn mang một bộ giáp nhựa, bản thân chắc chắn sẽ không đấu lại những con bình thường. Nhưng nếu không mang hắn sẽ lại thành mồi ngon của con chó đó...!

Thiếu niên nhắm chặt mắt suy nghĩ liên tục, nếu là để đối phó về điện thì sẽ phải làm như nào chứ, dù có đối phó về điện nhưng lớp giáp kim cương của nó thì tính sao được.

Bất ngờ Oh Gun-Woo dồn suy nghĩ vào dòng nước trước mắt, trên miệng không dấu được nụ cười: “Đúng rồi, chính là nó!”

Ngâm mình khoảng bốn tiếng, cuối cùng hắn cũng chịu rời khỏi liên trì, tốc độ nhanh chóng thay đổi trang phục, bước ra khỏi phân bộ, trở về căn nhà mà anh bạn thân sắm.

Bây giờ trời cũng đã trở sáng, ánh bình minh ấm áp rọi xuống toàn bộ hòn đảo Aogashima. Tiếng chuông gió trước cửa nhà Oh Gun-Woo rung liên hồi, từng làn gió nhẹ nhàng thoảng qua mỗi một ngóc ngách của căn nhà, cho đến hoa viên của hắn.

Hắn ngồi thưởng trà ở trong gian chính, tinh thần tập trung tại một điểm của căn phòng, cảm nhận từng tiếng gió thổi dịu dàng, thanh âm róc rách của thác nước mini ngoài hoa viên. Ly trà nóng hổi vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút được Oh Gun-Woo dịu dàng đưa lên trên miệng, cặp mắt hắn nhắm hờ, thả lỏng tất thảy mọi thứ, cảm nhận không gian thư giãn cho riêng hắn.

“Cũng biết hưởng thụ quá!” Một giọng nói quen thuộc phát ra từ ngoài cửa chính, giọng nói vang lên bất ngờ làm không khí thư thái của chàng kị sĩ lệch nhịp.

Hắn nghiêng đầu nhìn ra cửa, trên miệng lại nở ra nụ cười nhẹ nhàng.

“Là mày à?”

Người thanh niên kia gỡ guốc gỗ, động tác rất thuần thục kê guốc ra một góc rồi rảo bước vào trong.

Dyland ngồi xuống trước mặt Oh Gun-Woo, thấp giọng hỏi:

“Anh Oh, tình hình vẫn ổn chứ?”



Oh Gun-Woo lật giọng: “Oh Oh cái lờ. Bố mày suýt c·hết đây?”

Dyland lại đẩy kính, cặp mắt hắn mỗi lần đẩy kính đều giống như được ánh đèn chiếu vào, thắp sáng mọi thứ.

“Tao cũng sắp c·hết mà, con Ma Thần Nhãn mất dạy đó đúng là khó chơi, nó vả tao tàn luôn cơ mà.”

Oh Gun-Woo nghiêng đầu khó hiểu.

“Nhưng may mà tao được cứu.” Dyland lại nói tiếp: “Là Mr.Crimson đã cứu tao đó! Ông ấy là người mà tao cần đánh thức lần này.”

“Dù sao trong cái rủi cũng có cái may, tao vẫn mò ra nói chuyện được với mày là ngon rồi.”

Oh Gun-Woo gật gù, hắn chẹp miệng, cao giọng.

“Tao cũng có khác gì mày đâu. Đánh đám chó bình thường thì chả gặp, tao mới vào đã đối mặt con vua chó rồi.”

Dyland: “Vua chó?”

“Nguyệt Lang Vương đấy!” Oh Gun-Woo nheo mắt: “Nó mới chém hụt tao một cái thôi mà tao phải mất một ngày để chữa.”

Hắn đẩy ly trà sang một bên, tư thế ngồi cũng thay đổi, một chân co lên, đâu gối phải và tay phải ôm chặt vào nhau.

“Mày biết không? Lúc tao trốn ra được còn thấy bãi chiến trường của nó để lại. Hai thằng kị sĩ đó nát như tương bần chấm tai lợn ấy, tởm điên.”

“Còn nữa, lúc tao thoát ra bên ngoài thì rừng thông nó tan như vụ mùa gặp bão ấy, cây cối to như thế mà bật gốc với gãy gần hết.”

“Hơn nữa, độ dày của tuyết xem chừng đến hơn năm mươi phân bị nó đánh cho bốc hơi hết mà. Mày còn đánh với Ma Thần Nhãn được một trận, tao từ đầu đến cuối chỉ trốn mà còn thảm như vậy kìa.”

Dyland gật gù đồng tình, hắn hỏi: “Thế lát mày có quay lại linh giới không?”

“Có chứ!” Oh Gun-Woo trả lời rất tự nhiên: “Tao ghim nó rồi.”

Dyland lại hỏi: “Mày định làm thế nào?”

Chỉ thấy Oh Gun-Woo chỉ tay vào cốc trà rồi nói một chữ.

“Nước!”