Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 32: Cư Dân Của Linh Giới




Chương 32: Cư Dân Của Linh Giới

Đã hai ngày trong linh giới, Oh Gun-Woo cuối cùng cũng bài trí xong chiếc bẫy đối với Nguyệt Lang Vương.

Một cái hố sâu đến hơn ba mươi mét, thành hố và đáy hố được lót kín bằng lớp kính cường lực ban đầu. Bằng với đám kính cường lực này thì dù có cho vài quả C3 cũng khó để có thể làm vỡ lớp kính mặt ngoài chứ đừng nói là ảnh hưởng đến mặt kính bên trong. Mà hơn nữa, khi ở trong môi trường toàn là chất lỏng, lực tác động ra bên ngoài cũng sẽ giảm đi đáng kể, còn chưa tính đến việc lúc đó bản thân sinh vật sẽ vì thiếu Oxi mà c·hết dần c·hết mòn.

Oh Gun-Woo vuốt trán, điều chỉnh cơ thể về trạng thái tốt nhất. Hắn khi trở về đã tra cứu toàn bộ tư liệu về Nguyệt Lang Vương, nên với hắn, việc sử dụng nước để đối phó chính là cách duy nhất chống lại linh thú này. Dù sao thì điện cũng không thể truyền qua môi trường nước, hơn nữa để chắc ăn hắn còn bọc thêm một lớp sơn cách điện mỏng vào mặt trong tấm kính, mặc kệ là lượng điện của Nguyệt Lang Vương có cao bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ cần không thể truyền đi được thì nó chỉ là một con chó bình thường.

Mà bằng với thực lực của Nguyệt Lang Vương, cho dù có lên đến đỉnh cao cũng không thể nào chạm tới cấp bậc sử thi, mà đây còn là một con Nguyệt Lang Vương còn non. Nếu như đã không thể đối đầu trực tiếp thì cứ dùng trí mà đấu.

Hắn lại lấy ra bình cồn khử trùng, vệ sinh sạch sẽ toàn bộ cái bể, sau đó đổ một lượng lớn số nước mà hắn đã chưng cất từ trước, lấp đầy toàn bộ bể nước.

Theo như đặc tính của Nguyệt Lang Vương, tuy rằng nó có thể bay, sức lực cũng rất lớn, cơ thể cũng đồ sộ nhưng hầu hết các năng lực này của nó đều là dựa vào dòng điện bản thân để tiến hành tăng phúc các tình trạng thể chất và sức mạnh. Chỉ cần nó không dùng điện được thì sẽ như một khối kim cương nặng cả tấn bất động, cũng đồng nghĩa với việc nó sẽ không thể bơi ngược trở ra.

Đây là một trong những lí thuyết rất cơ bản, thực chất thì chỉ cần vận dụng được lí thuyết này thì ai cũng có thể hạ Nguyệt Lang Vương một cách dễ dàng. Nhưng cái chính ở đây là, làm sao mới có thể dụ nó vào bẫy, đây mới chính là vấn đề nan giải mà Oh Gun-Woo vẫn đang dày công suy nghĩ.

Lại qua hơn mười ngày trong linh giới, Oh Gun-Woo quyết định không quay trở về mà ở lại chực chờ Nguyệt Lang Vương. Hắn mặc kệ những bộ lông linh thú, bây giờ hắn chỉ muốn liệp sát Nguyệt Lang Vương, vì nó mà hắn đã phải chạy đông chạy tây, mối thù này nhất định phải trả bằng được.

Đến cuối cùng, Nguyệt Lang Vương cũng đã tìm ra Oh Gun-Woo. Hai bên đứng đối diện, mặt đối mặt, chuẩn bị tái đấu một trận.

Nguyệt Lang Vương lại xuất hiện vào đúng thời điểm cánh cổng vừa mới đóng lại, đồng nghĩa với việc trong linh giới chỉ còn có một mình Oh Gun-Woo và còn cần rất lâu sau đó mới có thể trở ra.

Oh Gun-Woo âm thầm gạt bớt phần dầu ăn bên trên bể nước sau đó sắp xếp lại bệ đứng. Suốt một tuần suy nghĩ, cuối cùng hắn quyết định dùng chính bản thân làm mồi nhử Nguyệt Lang Vương. Chỉ cẩn nó bước vào trong phạm vi cái bẫy thì kết quả đã được xác định.

“Chó con, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Oh Gun-Woo phất tay. “Tin tao đi, tao sẽ không chạy đâu.”

Hắn nhanh chóng triệu hồi bộ giáp Côn Bằng, tay phải cầm đao, tay trái rút ra Thái Cực kiếm.

Nguyệt Lang Vương liếc mắt qua thanh Thái Cực, lại nhìn xuống phía chàng kị sĩ. Nó nhận ra đây là kẻ mà bản thân đã để chạy thoát đến hai lần, niềm kiêu hãnh của bậc đế vương trào dâng, nó muốn lao đến thật nhanh và xé xác kẻ này càng sớm càng tốt.

Nó bộc phát lĩnh vực của bản thân, điều chỉnh từ trường dồn lên cơ thể Côn Bằng.



Oh Gun-Woo chợt cảm thấy toàn thân tê dại, hai chân hắn như bị chặt đứt, các cơ bắp nhão ra vô lực. Hắn lờ mờ cảm nhận được bên trong cơ thể như có gì đó đè nén, làm đảo lộn toàn bộ nội tạng bên trong. Áp lực đổ dồn, thất khiếu xuất huyết, chàng kị sĩ trẻ bất ngờ quỳ khuỵu xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Nguyệt Lang Vương, nhoẻn miệng cười.

“Ra là mày, bảo sao hôm đó tao tê hết người.”

Hắn lại phun thêm một ngụm máu, máu đỏ thấm qua phần mũ giáp, kết hợp với ánh sáng vốn có của Côn Bằng biến đổi thành những tia sáng lam sắc, rơi xuống từng giọt lên trên nền tuyết trắng xóa.

“Sống không tốt sao?”

Nguyệt Lang Vương bước tiếp, cho tới khi bước vào khu vực cạm bẫy thì bất ngờ nền đất sụp xuống, cả một khối kim cương khổng lồ c·hìm s·âu t·rong n·ước.

Tuy rằng tốc độ phản ứng của Nguyệt Lang Vương rất nhanh nhưng tình huống vừa rồi đúng là quá bất ngờ, mà hơn nữa lượng nước mà Oh Gun-Woo thả xuống cũng rất nhiều khiến nó có muốn phản ứng cũng không kịp.

Vừa lúc đấy, Oh Gun-Woo giật dây, lượng dầu ăn được thiết kế sẵn lúc đầu đổ xuống bề mặt bể nước. Hắn cũng vì Nguyệt Lang Vương mắc bẫy nên mới có thể thoát khỏi trạng thái trọng lực đè nén đến vậy.

Hắn bước đến miệng bể, nhìn xuống Nguyệt Lang Vương bên dưới, cười lạnh:

“Tao thắng rồi! Mày có mạnh thì mày cũng chỉ là con chó thôi, mày ngạt thở thì cũng sẽ c·hết, đừng xem thường con người.”

Mà Nguyệt Lang Vương bên dưới lại liên tục vùng vẫy, nó muốn dùng dòng điện để đẩy cơ thể lên nhưng lần này lại không thể làm được. Lần này, thứ nước mà nó gặp phải không phải là nước bình thường, điện của nó có thể truyền trong nước là bởi vì đám tạp chất trong lòng nước, nhưng đây lại là nước tinh khiết, Nguyệt Lang Vương dù có c·hết cũng không thể hiểu được vì sao mình c·hết.

“Con chó này, mày làm bố mày tốn hết lương thực rồi, chuẩn bị lấy thịt làm đồ ăn cho tao đi. Tao không tin nhốt mày ba ngày không Oxi mà mày vẫn còn sống.”

Hắn lại xả xuống thêm một lượng dầu ăn nữa, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, sau đó lại dùng mảnh kính cường lực chặn kín phía trên, cô lập hoàn toàn Nguyệt Lang Vương.

oOo

Phía bắc khu rừng tuyết.



Đã được gần một tuần tại linh giới. Thời gian của linh giới và nhân giới đúng là có sự khác biệt rất lớn, chỉ cần cánh cồng chưa mở ra thì thời gian của linh giới càng kéo dài.

Mà Oh Gun-Woo lúc này thì đang liên tục săn g·iết đám linh thú vùng phía bắc.

“Chiếc lương khô cuối cùng rồi. Cánh cổng bao giờ mới mở lại đây?” Hắn tiện tay ném bộ lông linh thú vừa mới lọc vào không gian chiếc nhẫn.

“Chẳng lẽ phải ăn thịt linh thú? Không biết ăn vào có bị n·gộ đ·ộc không?”

Ngẩn ngơ chừng mười phút, Oh Gun-Woo cuối cùng cũng quyết định sẽ ăn thịt linh thú, dù có bị n·gộ đ·ộc thì vẫn tốt hơn là c·hết đói. Nhưng trước hết, hắn cần phải xem tình hình của Nguyệt Lang Vương trước đã, dù sao thì cũng bẫy được rồi, bây giờ cần phải kiểm tra xem thực hư thế nào.

Đứng trên bể nước, hình ảnh Nguyệt Lang Vương rõ rệt trong bể nước khổng lồ, nó đã thật sự c·hết đi, cơ thể phình to, bụng hướng lên trên, nổi nhè nhẹ ngay dưới váng dầu ăn.

Chàng kị sĩ quăng dây, quấn chặt chân sau Nguyệt Lang Vương kéo lên, vẻ mặt đắc thắng.

“Đến giờ mày thực hiện sứ mệnh bản thân rồi.”

Tất nhiên là với lớp giáp kim cương của Nguyệt Lang Vương thì Oh Gun-Woo không thể nào phá được, nhưng nếu tận dụng các kẽ hở của lớp giáp thì lại là một chuyện khác. Nguyệt Lang Vương trong chớp mắt bị chia năm xẻ bảy, chiếc nồi lớn mà hắn chưng cất nước bây giờ đã có thêm công việc cho nó.

Lượng lớn thịt và máu được mổ xẻ ngay giữa khu rừng đã kéo tới rất nhiều linh thú. Tuy nhiên, chúng dường như cảm nhận được mối uy h·iếp của Oh Gun-Woo nên chưa dám lại gần, chỉ có thể rình mò từ xa.

Mà điều này đương nhiên sẽ không thể qua mắt được chàng kị sĩ trẻ, hắn mặc kệ đám linh thú, ngồi chiễm chệ dưới gốc cây, gặm từng miếng thịt Nguyệt Lang Vương.

No say chừng ba mươi phút, Oh Gun-Woo bất ngờ cảm thấy trong cơ thể có một luồng điện mạnh chạy qua, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, toàn thân tê dại, đại não bắt đầu thay đổi, truyền tới cơn đau nhức dữ dội.

“Cái gì vậy? Đau... đau quá! Ngộ độc rồi.”

Kị sĩ trẻ cau mày ôm bụng, hắn liếc nhìn xung quanh, cảnh giác hoàn toàn với đám linh thú ngoài kia mà hắn đâu biết rằng, thứ khí tức mà hắn bộc phát ra lúc lên cơn đau đã dọa sợ toàn bộ lũ linh thú bên ngoài.

Hắn cảm nhận trong con ngươi như có một thứ gì đó vừa sắc nhọn, vừa cứng cáp đang dung nhập vào trong. Tròng mắt bất ngờ sáng lên, hình ảnh một thanh kiếm dần xuất hiện ngay giữa con ngươi.

Toản thân hắn trở nên mềm nhũn vô lực, các thớ cơ bắt đầu xoắn vào nhau, cánh tay phải của hắn cũng bắt đầu xảy ra phản ứng bài xích. Cả cánh tay trở nên lỏng lẻo, không còn cảm giác.



Oh Gun-Woo phun ra một ngụm máu, hắn cảm thấy trong cơ thể như đang đảo lộn, muốn đưa hết mọi thứ ra ngoài. Bên tai hắn giờ chỉ còn những tiếng vù vù vô định, khí lạnh xộc thẳng vào khoang mũi, cắt xé từng tế bào trong cơ thể. Tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ, cuối cùng là trở về một mảng tối đen.

Bất tỉnh được một thời gian, Oh Gun-Woo cuối cùng cũng lấy lại ý thức, trước mắt hắn lúc này là một thế giới xa lạ. Hắn giờ đang nằm trong một căn nhà bằng gỗ, nhìn các thiết kế đều giống như một gia đình thời trung cổ. Hắn mới chồm dậy, nhìn xung quanh, tự hỏi:

“Chỗ quái nào đây?”

Vừa hay, có một người phụ nữ bước vào từ bên ngoài. Nàng mặc một bồ đồ màu xanh lá, gương mặt mang đậm nét phương tây và làn da hơi khô khốc cùng với cái tai nhọn hoắt trên đầu. Nhìn tổng thể nàng giống như được đẽo ra từ một khúc gỗ, không phải nói đây là một khúc gỗ hình người mới đúng.

“Elf?” Oh Gun-Woo nghiêng đầu khó hiểu. “Lẽ nào trong linh giới cũng có cư dân của cái thế giới này?”

Elf nhíu mày, miệng mấp máy liên tục, phát ra những âm thanh vô cùng khó hiểu.

Oh Gun-Woo lại càng không hiểu, hắn ra kí hiệu tay, đầu tiên là lắc bàn tay, sau đó chỉ vào nàng elf rồi lại chỉ vào đầu mình rồi lắc lắc, ám chỉ là không hiểu tiếng nói. Mà nàng elf lại nghĩ ngay đến việc chàng kị sĩ bị c·hấn t·hương ở đầu nên cần nàng đến xoa bóp.

Tức thì nàng buông bỏ hết nét căng thẳng trên mặt, đưa đôi tay mềm mại xoa nhẹ vùng thái dương Oh Gun-Woo.

Thiếu niên càng mất kiên nhẫn, hắn tính đứng bật dậy nhưng khi cảm nhận thấy “tay nghề” của tiểu thư này thì lại dịu xuống, hai mắt khẽ hờ hưởng thụ. Trong lúc hắn nhìn xuống thì bắt gặp cánh tay phải của bản thân xảy ra chút biến hóa, giữa mu bàn tay hắn xuất hiện một miếng vảy ngọc bích độ chừng 2cm.

“Cái gì đây?” Oh Gun-Woo chớp chớp mắt. “Chẳng nhẽ là mình bị biến dị? Đây mà màu của con chó đó mà! Có khi nào mình sẽ thành... chó?”

Hắn vùng dậy, vội vàng đẩy cửa ra ngoài.

Trước mắt hắn giờ không còn là một khu rừng tuyết như ban đầu nữa, mà là một thị trấn sầm uất. Thị trấn này có phong cách kiến trúc của thời trung cổ. Trong trấn là rất nhiều chủng tộc khác nhau, giống như một thế giới fantasy trong thần thoại Hy Lạp. Hơn nữa, chữ viết của nơi này lại sử dụng cổ ngữ Rune, thứ đã xuất hiện trong văn hóa Bắc Âu.

Hắn lại đánh mắt sang bên đường, thị trấn này tuy có kiến trúc cổ kính nhưng lại vô cùng hiện đại. Phương tiện chính ở đây tuy vẫn là xe ngựa nhưng phần xe được ngựa kéo lại không có bánh mà là một động cơ đẩy bên dưới, nâng chiếc xe lên, tạo cảm giác êm ái.

Hắn lại liếc sang bên cạnh lại thấy một thứ rất quen thuộc. Đèn giao thông...

“Đù... fake à?” Thiếu niên giật mình. “Là trung cổ dữ chưa?”

Oh Gun-Woo cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn mặc kệ cái thị trấn này. Dù sao, khi bước ra khỏi căn nhà hắn đã nhìn thấy khu rừng tuyết phía xa, ít nhất cũng phải để hắn về nhà trước đã, linh giới là cái nơi mà hắn không muốn ở lại thêm bất kì giây phút nào.