Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 29: Lĩnh Vực Của Một Vị Vua Và Kết Cục Của Tổ Đội Kị Sĩ




Chương 29: Lĩnh Vực Của Một Vị Vua Và Kết Cục Của Tổ Đội Kị Sĩ

Nguyệt Lang Vương gầm rú, nó vẫy đuôi đánh tan một mảng đá lớn bên ngoài. Lôi đình nổi lên, kim quang oanh tạc giữa trần hang, tạo thành một lỗ lớn thông với thế giới bên ngoài.

Đất đá vậy mà không bị rơi xuống, mà ngược lại biến mất hoàn toàn, cú oanh tạc này nhìn thì có vẻ bình thường nhưng lượng nhiệt mà nó tỏa ra lại to lớn khác thường, mọi thứ chiếu theo lôi đình đều tan biến hoàn toàn. Mà đám người kia so với thực lực của Nguyệt Lang Vương lại quá yếu, chỉ với tiếng gầm của nó mà gần như kẻ nào cũng phải lùi xuống ba bước.

Gã leader nắm chặt cây thương, hắn lại liếc về cái lỗ mà Nguyệt Lang Vương đánh ra. Cái lỗ này nhìn qua có vẻ như chỉ chứa được một người, mà hơn nữa đám người bọn hắn cũng không thể bay lên được, nếu thật sự muốn thông qua lỗ hổng để rút lui thì còn phải cần đến người ném lên, như thể thì phải có một người ở lại.

Hắn lại nhìn về lang thú, trong lòng đầy câu hỏi, liệu mình có kịp để thoát ra trước khi Nguyệt Lang Vương đánh đến không? Dù sao bây giờ nó cũng chỉ đang hú hét, cũng chưa có ý định t·ấn c·ông!

“Kim, Ngân. Nghe lệnh tôi, chuẩn bị thoát ra bằng cái lỗ kia! Sát thủ, ra ngoài đi.”

Cả đội theo tiếng gọi của Thiên Mã tụ tập lại. Hắn nhìn v·ết t·hương của từng người, phần giáp vai của Kim Ngạc đã hoàn toàn biến mất, v·ết t·hương cũ bắt đầu rỉ máu. Ngân Ngạc cũng không khác là mấy, thậm chí còn bị nặng hơn, toàn bộ giáp cụ đều biến mất, chiếc sơ mi trắng ban đầu mới chỉ loang lổ nhưng v·ết m·áu giờ đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, gương mặt tái nhợt.

“Các anh theo lệnh tôi, lấy tôi làm đệm, t·ẩu t·hoát bằng cái lỗ kia!”

Kim, Ngân có hơi sững lại một chút, nhưng bọn họ thật sự quá tín nhiệm đội trưởng, ánh mắt khẽ giật, trong lòng thầm thống nhất với nhau, gật đầu.

“Được, nhân lúc này.” Thiên Mã nói.

Kim, Ngân mỗi người đứng một bên lấy đà, mượn tay Thiên Mã làm đệm lần lượt thoát ra bằng chiếc lỗ kia. Hai người được ném ra như hai thiên thạch khác màu, tốc độ nhanh chóng tuồn qua chiếc lỗ nhỏ.

“Thế còn anh?” Gã sát thủ quay sang hỏi.

“Tôi sẽ cầm chân nó một lúc, anh lên trước đi!”

“Không, anh đang b·ị t·hương.” Sát thủ lắc đầu.

Leader lại nói: “Anh cứ tin tôi, chuyện này do tôi mà ra.”

Nhưng tên sát thủ vẫn từ chối, cuối cùng hắn lại không nghe lời, nhanh chóng chui xuống bóng tên đôi trưởng.



“Anh vẫn luôn như vậy!” Thiên Mã cười nhẹ. “Vậy thì cùng chiến.”

Nguyệt Lang Vương như vừa thoát hết cục tức, nó bây giờ không muốn chơi đùa nữa, nó muốn đám người trước mặt phải c·hết. Dù sao, từ khi sinh ra đến giờ vẫn chưa chó kẻ nào dám chạm vào người nó, một bậc đế vương mà lại bị nhưng sinh vật thấp hèn tiếp xúc gần gũi thì quả là mất mặt.

Lần này nó bung hết toàn bộ sức mạnh, hang động nhất thời xảy ra rung chấn. Hơi thở của nó bây giờ đã quá rõ ràng, tiếng phì phì như có phong bạo chảy qua, nhịp vang vọng toàn bộ hang động. Cặp mắt Nguyệt Lang Vương chuyển dần sang màu lam, rồi lại hóa thành màu trắng, lôi đình ngày càng dày hơn.

Những cột phỉ thúy vốn đã sáng, giờ lại cộng thêm điện trường thì lại càng sáng hơn, ánh điện nhấp nhô từng đợt bên trong cẩm thạch. Nó gừ nhẹ một tiếng, hơi thở đế vương tuồn khắp hang động, len lỏi vào từng cây thạch nhũ, cho đến những khối phỉ thúy ngọc bích.

Nó dậm chân, một vùng không gian hình cầu tản phát ra cả cây số xung quanh, từ trường hoàn toàn bao phủ lấy Thiên Mã làm cơ thể hắn hoàn toàn tê dại, sát thủ cũng bị từ trưởng ảnh hưởng nên phải thoát khỏi cái bóng, xuất hiện bên cạnh leader.

“Là lĩnh vực.” Sát thủ cảm thán.

Thiên Mã nhăn mặt, gắng gượng hỏi lại.

“Lĩnh vực là gì?”

Sát thủ từ tốn giải thích, hắn cũng không có ý định bỏ chạy. Dù sao thì với một sát thủ như hắn, việc ngày ngày đối mặt với g·iết chóc đã sớm có những nhận định về c·ái c·hết. Bởi hắn ngoài việc diệt quỷ ra thì bên ngoài cũng là một sát thủ thực thụ, trải nghiệm c·ái c·hết qua vô số lần nên bản thân tự sinh ra một loại cảm thụ về c·ái c·hết. Hắn đã định là lần này bản thân sẽ xuống với Diêm Vương nên cũng không muốn rời đi, dù sao thì bị từ trường trói chặt, hắn cũng không cử động được.

“Lĩnh vực là một loại năng lực của kị sĩ khi đạt đến trình độ của quân chủ. Lúc đó, lĩnh vực chính là sân chơi của kị sĩ, mọi chuyển động cũng đều theo ý muốn của kị sĩ. Lúc này, người kị sĩ trong lĩnh vực sẽ là một vị “thần” thực thụ.”

“Lĩnh vực cũng xuất hiện ở thuật sĩ khi đạt đến trình độ quân chủ. Mà anh cũng biết về trình độ quân chủ rồi đấy. Đây là trình độ có thể ngang bằng với sức mạnh của một quốc gia.”

Thiên Mã giật mình: “Vậy...”

“Ừm.” Sát thủ gật đầu: “Anh chưa đạt đến trình độ cựu binh nên nhẫn của anh không được up date thêm. Hơn nữa với tình hình này thì e là chúng ta phải đợi kiếp sau lại làm anh em tốt rồi!”

Gã leader nhoẻn miệng: “Không ngờ cuộc đời tôi lại hết nhanh như vậy, chúng ta lại gặp nhau dưới điện Diêm Vương nhé. Chỉ tiếc là tôi không kịp có cơ hội mở ra lĩnh vực cho riêng mình.”

Sát thủ lắc đầu cảm thán: “Anh không cần nuối tiếc, ngoài chúng ta ra còn có rất nhiều đồng bào đã hy sinh. Chúng ta chỉ là một phần nhỏ.”

Mà lúc này Nguyệt Lang Vương đã tới rất gần hai người họ, tiếng gió bão phì ra xung quanh, thổi từng hơi điện từ vào mặt cả hai. Nó nhe nanh, móng vuốt xòe ra sắc lạnh, từng ánh điện truyền lên vuốt chân sáng chói. Mỗi bước đi của Nguyệt Lang Vương đều để lại một dấu ấn hình mặt trăng đặc biệt, ánh điện cào xé trên từng sợi lông dựng ngược, cả khối cơ thể phát ra thứ hào quang mở ảo.



Nó đến càng gần hai vị kĩ sĩ thì từ trường càng mạnh, lực hút của từ trường được Nguyệt Lang Vương đổi thành chiều từ trên xuống và theo phương thẳng đứng. Hai vị kị sĩ bị trọng lực dồn nén, bất chợt quỳ xuống bái lạy vị quân chủ.

Chưa kịp đợi hai người quỳ xuống hoàn toàn, bốn đường sáng từ bốn chiếc móng của Nguyệt Lang Vương chợt xẹt qua. Đường chém nhanh như chớp, các khối phỉ thúy xung quanh bỗng bị xẻ làm bốn sau khi đường sáng lướt qua. Lát cắt ngọt như những hòn đá bị mài nhẵn bóng, những tia điện kèm theo đã làm tan biến những khối thạch nhỏ vụn, vận tốc xem ra đã tiệm cận với tia chớp, ngọt lịm đi qua hai người.

Cặp kị sĩ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ lướt qua quá nhanh, cùng với từ trường quá lớn khiến cơ thể họ vẫn còn yên vị, các kết nối thần kinh và mạch máu vẫn còn kịp vận hành.

“Nó vừa làm gì vậy?” Thiên Mã hỏi.

Bây giờ khoảng cách của họ so với Nguyệt Lang Vương là quá gần, cơ thể đã hoàn toàn bất động, miễn cưỡng cũng chỉ có thể ngập ngừng nói ra vài câu.

“Đừng hỏi nữa. Chúng ta đ·ã c·hết rồi!” Sát thủ đáp.

Thiên Mã cảm thán: “Vậy là hết rồi à? Thật tiếc!”

Vừa dứt, Nguyệt Lang Vương bất ngờ giải trừ lĩnh vực. Hai khối cơ thể trở nên lỏng lẻo, trên người xuất hiện thêm bốn đường kẻ thẳng tắp, máu đỏ rỉ ra.

Cơ thể bị chia ra bốn phần bằng nhau từ trên xuống, đầu tiên là nửa đầu trên. Nhát cắt theo đường chéo làm phần hộp sọ từ từ trượt xuống, từ nửa đầu rơi xuống tách ra thứ vật thể trắng hồng, bên trong chi chít những nếp gấp và những đường zigzag. Ngay cái hốc bên trên cũng chảy xuống dịch thể đỏ ngàu.

Phần còn lại trên cơ thể cũng bắt đầu trượt xuống, nhát cắt trước đó kéo dài từ trên thái dương trái xuống tới trên mí mắt phải. Thứ bung ra đầu tiên chính là nhãn cầu của người này, hốc mắt sâu hoắm, nhãn cầu không hề hoàn chỉnh lăn xuống dưới. Tiếp đến chính là nửa khối não còn lại bị rơi ra.

Phía lát cắt bên dưới đổ ra rất nhiều máu huyết, vùng đất khô cằn nhanh chóng được nhuộm lên một sắc màu khó thở. Bên trong khoang ngực để lộ lát cắt rất mỏng của tâm nhĩ phải, và hai nửa lá phổi vẫn còn đang hoạt động. Khí quản liên tục hít thở, không khí tuồn qua khí quản tạo nên những tiếng rít dị hợp.

Khối cơ thể thứ tư rơi xuống làm lộ ra phần còn lại của tim, gan và phổi. Xuống sâu hơn thì là đường ruột đã bị chia thành nhiều đoạn, kéo dài hơn chục mét. Dịch vị dạ dày và phân non bốc ra hòa lẫn vào máu tươi tạo thành thứ dịch thể da cam nhầy nhụa. Chất lỏng chậm chạp chảy dài ra sau, bám lên những lát phỉ thúy trong suốt, cố gắng đẩy thứ mùi kinh tởm và hôi tanh ra khắp hang động.

Cuối cùng là phần từ trên rốn xuống dưới đùi, hai lát đùi còn bám đầy cơ thịt vẫn đang co bóp, tiến hành quá trình trao đổi chất. Xương tủy bị các thớ thịt trộn vào trong, đất cát bám chặt lấy khối thịt săn chắc, máu tươi trong giây lát bị đất hút hết độ ẩm, trở nên khô ráo.

Mà ngay tại thời điểm bộ phận này của cả hai rơi xuống, Nguyệt Lang Vương đã tiến sâu hơn vào trong từ lúc nào. Nó bất chợt cảm nhận được một luồng sức mạnh bên trong hang động, buộc nó phải vào tận cùng bên trong để chiếm hữu.



Còn về phía của Oh Gun-Woo, hắn vừa mới bước ra khỏi đảo nổi thì bỗng cảm thấy toàn thân tê dại, lông tóc dựng ngược như đang đối diện với sấm sét. Nhưng trạng thái này chỉ kéo dài chừng vài giây, hắn quả thực vẫn chưa hiểu được về thứ cảm giác này.

Hắn cũng nghĩ đến chuyện con cẩu kia vào trong hang. Nhưng dẫu sao hàng động cũng không lớn, nó vào trong chắc chắn sẽ không thể nào đi nhanh được, hơn nữa còn có cả một team bên ngoài để chặn. Nguyệt Lang Vương chắc chắn không thể vào nhanh như vậy được.

Nhưng Oh Gun-Woo nào có biết, trong khoảng thời gian hắn ngất trên đảo nổi thì bên ngoài đã trải qua hơn sáu mươi tiếng, cho dù Nguyệt Lang Vương có gặp bất lợi về địa hình thì ít nhiều nó cũng đã tiến gần hơn với vị trí của hắn.

Oh Gun-Woo gọi ra Trường Không Chiến Mã, hắn thúc ngựa phi nước đại, tốc độ nhanh như chớp hướng về phía lối ra duy nhất.

Thuận lợi về địa hình, hắn đã đi được nửa đoạn đường trong khoảng thời gian gần một tiếng.

Đột nhiên, một cảm giác bất an đổ dồn lên lưng hắn. Tóc gáy Oh Gun-Woo dựng ngược, sống lưng hắn cảm nhận được hơi lạnh băng giá, buốt xuống tận xương tủy. Hắn theo bản năng điều chỉnh ngựa, giảm tốc độ về mức tối đa, nhẹ nhàng nhích lên từng bước một.

Đi thêm chừng năm trăm mét, cảm giác bất an đối với hắn lại càng tăng cao, Oh Gun-Woo thu hồi lại Trường Không Chiến Mã, hắn cẩn trọng khoác lên bộ giáp Côn Bằng, hai tay một tay cầm đao, một tay cầm thanh kiếm đã bạc màu lấy từ bảo tàng.

“Mẹ nó, sao tự nhiên run thế nhờ? Ở đây suốt có bị lạnh lần nào đâu?”

Hắn cẩn thận di chuyển qua những khối cẩm thạch, ánh sáng từ bộ giáp lóe lên hòa làm một với cẩm thạch xung quanh, tầm nhìn nhanh chóng mờ dần rồi hòa làm một với hang động.

Chàng kị sĩ bỗng rùng mình, tiếng gừ từ phía xa kèm theo tiếng gió thổi như có một cơn lốc gần đó làm hắn không khỏi kh·iếp sợ một phen. Theo bản năng, hắn lộn xuống một vòng, nhấp sau khôi phỉ thúy mà hắn cho là cứng rắn nhất.

Mà Nguyệt Lang Vương bỗng chốc dừng lại, nó cảm nhận thấy thứ sức mạnh mà bản thân nhận ra lúc trước đang ở gần, bước đi của nó lại càng chậm hơn, dò xét tình hình xung quanh.

Oh Gun-Woo khẽ dòm, mắt thấy Nguyệt Lang Vương đã đến tận nơi làm hắn không khỏi kinh sợ, nhanh chóng bật ra sau, đánh lưng vào khối phỉ thúy khác bên cạnh.

Thiếu niên lúc này thở gấp, dù là trước đó hắn có đụng độ một lần, nhưng bản thân vẫn không thể hiểu nổi rằng tại sao ngay lúc này bản thân lại sợ hãi đến thế. Hơi thở của Nguyệt Lang Vương đã thay đổi rất nhiều. Hắn lúc này trở nên bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim đập của bản thân, không gian xung quanh như hóa băng, trống vắng hoang dại.

Cái không khí lạnh lẽo, trong lành bất chợt trở nên ngột ngạt đi trông thấy. Hắn cố mở to miệng, đón lấy từng ngụm khí một cách khó khăn, cặp mắt trợn ngược, gương mặt tái xanh như xác c·hết.

“Mẹ nó. Tính sai rồi!” Hắn lẩm bẩm: “Nếu là vậy thì tính sơ cũng chừng hơn hai ngày, với tốc độ của nó, dù có di chuyển chậm thì cũng đi được hơn 75% đoạn đường rồi.”

“Tính sai rồi, liệu bây giờ gặp nó thì mình có sống được không? Có cách nào để thoát không? Nguyên con chó đó đã to bằng cửa hang rồi thì làm sao mà thoát được?”

Hắn cứ lẩm bẩm, tự đặt ra cho bản thân những câu hỏi kì quặc. Hắn liên mồm, mỗi lần nói thì tốc độ lại tăng lên, thành ra các câu hỏi mà hắn đặt ra đã trở thanh một bài rap có giai điệu.

Rối loạn chừng mười lăm phút, ánh mắt hắn bất ngờ sáng lên, cảm giác an toàn lại quay trở lại với hắn.

“Ôi mẹ ơi! Cần gì phải xoắn nhề! Dịch chuyển được mà.”