Chương 2: Kị Sĩ Bất Đắc Dĩ
“Đờ mờ, lại nữa.”
Phong lần này quả thực không giấu nổi sự tức giận, anh tức tối nhặt cách tay kia lên chực vứt đi. Nhưng khi vừa đưa cánh tay qua đỉnh đầu thì một ý nghĩ lại lóe lên trong đầu Phong, anh cười lạnh một cái rồi tiếp tục bò về phía bình nước.
Còn về phía gã đàn ông kia. Sau khi tổn thất một cánh tay, lực chiến ông ta đã giảm đáng kể, tốc độ xuất đao cũng vô cùng chậm chạp, mỗi một đòn đánh đều mang theo vô số sơ hở, chỉ sơ xuất một chút thôi cùng đủ để ngạ quỷ lấy mạng ông ta.
Mà con ngạ quỷ kia cuối cùng cũng ăn hết cánh tay của Phong, sức mạnh đột nhiên tăng vọt. Một một đòn đánh của ả đều mang theo rất nhiều tà khí, mỗi một lần chém trũng người đàn ông, tà khí đều sẽ theo v·ết t·hương xâm nhập vào bên trong. Người đàn ông chỉ có thể cố gắng chịu đựng, chống đỡ từng đợt t·ấn c·ông như vũ bão của ngạ quỷ.
Chống đỡ hơn một phút, sức lực của người đàn ông bắt đầu yếu dần, tà khí đã xâm nhập vào hầu hết cơ thể ông ta, cả một khối cơ thể theo đó trở nên đen bóng, bộ giáp cũng mất đi ánh sáng của nó, trở nên u tối đáng sợ.
“Dạ Nguyệt kị sĩ cũng chỉ có vậy?”
Ngạ quỷ sau khi thấy người đàn ông trung niên khuỵu xuống, bộ giáp cũng bị bung ra thì bắt đầu lên tiếng mỉa mai, chuẩn bị phóng ra đòn kết liễu.
Từ sau lưng ả dần xuất hiện vô số những bàn tay màu đen, tất cả đều chui ra từ sau lưng ngạ quỷ, rồi tập hợp lại thành một nhóm giống như một bông hoa cúc với những thanh kiếm gai đen đúa. Mỗi một cánh tay là một thanh kiếm nhỏ dài chừng nửa mét, tất cả đều chĩa mũi kiếm về phía người đàn ông.
Ngạ quỷ chỉ lắc nhẹ ngón tay một cái, hàng vạn bàn tay từ sau lưng uốn cong lại, tạo thành hình vòng cung tuyệt đẹp rồi dùng toàn bộ sức lực tạo ra một cơn mưa kiếm phóng thẳng xuống dưới.
Dường như cả ngạ quỷ và người đàn ông đều không hề chú ý đến Phong. Sau khi tò mò sử dụng thử thứ nước có thể làm lành v·ết t·hương kia để nối cánh tay đứt lìa của người đàn ông vào cơ thể mình thì liền chịu một cảm giác đau đớn cùng cực.
Anh co người quằn quại trên mặt đất, cố gắng nhịn cơn đau để không hét lên tuyệt vọng. Hai chân Phong thay phiên nhau duỗi ra co vào, tay trái cứ ôm chặt lấy cánh tay phải cứng cáp kia, cảm nhận từng tơ thịt nối dần vào nhau tạo nên những tiếng kêu răng rắc rợn người.
Lúc này Phong dường như đã mất đi ý thức, ánh mắt trở nên vô hồn, vùng da quanh cánh tay được nối dần tím lại, xuất hiện những đường ven đen bóng, rõ nét như hình ảnh dính phải hóa chất trong những bộ phim về zombie. Cặp môi mềm mại ngài nào cũng chỉ vì thiếu máu mà trở nên khô ráp, trắng bệch.
Phong loạng choạng đứng dậy, mái tóc dài vì sự vô hồn ấy mà trở nên dài hơn trước, giống như muốn che hết gương mặt này vậy.
Phong lẳng lặng đi đến chỗ của người đàn ông kia, nhẹ nhàng nhấc bổng thanh đao to lớn với chiều dài ngang bằng với cơ thể anh rồi cắm nhẹ xuống đất.
Một hơi thở thanh cao nhưng lại cuồn cuộn như biển lớn, mỗi một nhịp thỏ cứ như là được cơn s·óng t·hần bao phủ, vừa tĩnh lặng đến rợn người, vừa dữ dội đến mức khiến người khác khó thở.
Phong thấp giọng: “Bắc Đẩu Thất Tinh. Côn Bằng!”
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt khó tin. Rõ ràng là một người bình thường, sao lại triệu hoán thủ hộ thú được chứ?
Vừa nói, Phong vừa vẽ lên không trung bảy ngôi sao theo nhóm sao Bắc Đẩu. Bảy ngôi sao như xuất hiện sự sống, uyển chuyển bay lượn trên bầu trời tạo thành hình của một con cá voi. Trên lưng cá voi còn có đôi cánh màu đỏ ánh kim của đại bàng, hẳn là từ cánh tay của người đàn ông kia.
Mà việc biến dị trên cơ thể anh lại càng khó hiểu, quả thực đây là việc mà trước nay chưa từng xảy ra trong giới kị sĩ.
Côn Bằng cũng giống như con đại bàng kia, bay lượn trên trời ba vòng rồi hóa thành một bộ giáp màu lam ngọc bích và chiếc áo choàng màu đỏ ánh kim rồi nhập vào cơ thể Phong. Chỉ thấy Phong trầm giọng.
“Tuyệt kĩ: Bách Hoa Quy Linh.”
Ngay lập tức, không khí xung quanh liền chuyển từ màu đen sang màu hồng trắng, những chiếc lá phượng rơi xuống kia cũng chuyển thành những cánh hoa anh đào nhàn nhạt sắc xuân.
Thanh đao khổng lồ của người đàn ông cũng nhỏ lại, tựa như những thanh Tú Xuân Đao của Cẩm Y Vệ. Thanh đao sau khi biến đổi thì mang một màu đen huyền bí, sát khí từ cây đao tỏa ra lạnh đến sống lưng. Trên chuôi đao được quất chặt bằng tấm vài đỏ ánh kim, tại điểm cuối cùng của chuôi là một sợi xích màu lam ngọc bích được nối với chiếc mỏ neo nhỏ, uốn lượn như sóng biển.
Bên trên lưỡi đao là bảy viên ngọc lam kim lấp lánh, chúng được xếp với nhau theo hình của sao Bắc Đẩu, hắc khí từ lưỡi đao tỏa ra như đang muốn cắn nuốt mọi thứ, xung quanh phảng phất một vài đường huyết khí nhàn nhạt, hệt như những cánh hoa đào đang bay vậy.
Những cánh anh đào nhanh chóng tập trung xung quanh Phong, chúng liên tục xoay tròn giống như muốn tạo một cơn lốc tuyệt đẹp. Từ dưới đất cũng mọc lên hàng vạn lưỡi đao sắc nhọn, ánh sáng của lưỡi đao phản chiếu vào nhàu, soi sáng toàn bộ vùng sương u ám.
Ngạ quỷ cảm giác được sự c·hết chóc thì liền đổi hướng tuyệt kĩ của mình sang phía Phong, không hề do dự mà phóng mưa kiếm xuống.
Dường như ngạ quỷ đã chậm một bước. Toàn bộ khu vực này giờ đây đã là sân chơi của Phong. Cứ nơi nào có hoa anh đào, hay thậm chí là rừng đao được mọc từ dưới đất kia. Chỉ cần không bị đập vỡ hoàn toàn thì anh lúc nào cũng có thể dịch chuyển.
Và tất nhiên là đòn tất sát của ngạ quỷ cũng không thể làm khó được anh. Chỉ một cái chớp mắt, Phong đã xuất hiện sau lưng ả ta, dùng một đường kiếm mạnh mẽ như thủy triều, sắc lạnh và thẳng tắp như mặt hồ lặng gió. Một chiêu dường như không có thứ gì cở thể cản được, một đường đi mềm mại lướt qua đầu ngạ quỷ.
Ngạ quỷ mất đi đầu thì liền dãy dụa, ả ta đau đớn cố gắng điều chỉnh phần đầu b·ị c·hém lìa của mình lao xuống vùng cổ của gã đàn ông. Dù có c·hết cũng phải kéo theo một kị sĩ.
Mà Phong dẫu sao cũng là người bình thường, sau khi dùng tuyệt kĩ kia thì bộ giáp cũng biến mất do không còn chống đỡ được nữa. Cả một khối cơ thể từ trên không rơi bịch xuống đất, ý thức anh dần mơ hồ, nhanh chóng chìm vào hôn mê.
Mà về phía người đàn ông kia thì không được may mắn cho lắm, ông ta tuy đã kịp thời đánh bật cái đầu của ngạ quỷ ra và để cho nó tự động tan biến nhưng tà khí đã xâm nhập vào cơ thể quá nhiều, sớm đã không thể sống được bao lâu nữa.
Biết bản thân sắp tới giới hạn, người đàn ông liền dùng hết sức bình sinh của bản thân, cõng Phong đi thêm gần ba cây số nữa rồi đặt anh trước cửa nhà, còn mình thì tìm một góc nhỏ nào đó ngoài đồng, âm thầm đợi chờ c·ái c·hết. Còn Phong thì sớm đã được gia đình phát hiện là đang ngất xỉu nên đã được đưa đi hồi sức tại bệnh viện Lạc Thủy.
oOo
Trong buổi sáng tiếp theo, Phong vẫn còn đang hôn mê tại giường bệnh thì một thanh niên cũng chạc tuổi anh. Anh ta có một thân hình khá là tròn trịa, mọi người thường hay gọi anh ta bằng cái tên Doraemon. Và chắc chắn là người thanh niên này chính là anh bạn thân của Phong. Tùng Dương.
Dương khẽ mở cánh cửa, mắt thấy trong phòng bệnh chỉ có một mình Phong đang hồn mê thì lại rón rén bước vào. Mỗi bước chân dường như đều chứa cả vô vàn tiểu xảo, nhẹ nhàng thanh thoát như sóng vỗ dịu dàng. Bước chân trầm ổn, sát kín mặt đất, hệt như cách di chuyển của loài rùa biển, chậm chạp mà thảnh thơi.
Dương dùng một bình nước nhỏ lên trán Phong một giọt, từ giữa mi tâm Phong dần xuất hiện một làn khói màu trắng nhàn nhạt. Không, phải nói là toàn bộ đều là màu đen và chỉ có thoang thoảng một làn khói trắng xen lẫn vào trong đó.
Dường như anh ta chả có gì ngạc nhiên mấy, giống như là một cuộc thử nghiệm. Và rồi Dương lại lục lọi những đồ vật xung quang Phong như đang muốn xác nhận điều gì nhưng kết quả lại trắng tay.
“Vậy mà cũng vứt đi rồi?”
Nhưng chưa kịp bình tĩnh thì một âm thanh chói tai kèm theo sự u ám vây quanh lấy tâm trí Dương. Chỉ thấy anh đưa tay lên gãi đầu rồi nói một câu xanh rờn: “Thằng Lờ này lại gặp nguy hiểm rồi!”
Nói rồi anh lại dùng bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động như lúc náy bước ra khỏi phòng bệnh, rồi ngay lập tức chạy thẳng ra ngoài.
Trước mặt anh là một cô y tá với vẻ ngoài vô cùng nóng bỏng, bộ ngực lớn tới mức như muốn rơi khỏi cơ thể vậy, vùng eo vô cùng thon thả cùng với bộ đồ cosplay y tá giống như trên các trang web mạng xã hội.
“Trong bệnh viện mà cô cũng dám mặc như này sao? Cô y tá?”
Dương nghiêng đầu, khóe miệng hoi nhướng lên trên, giật giật tra hỏi.
Mà cô y tá kia lại như không nghe thấy gì, trực tiếp lướt qua Dương mà tiến tới phòng của Phong khiến anh không thể không chạy ngược lại, chắn trước của phòng của bạn thân mình.
“Cô y tá à, bạn tôi vẫn còn đang ngủ!”
Vừa nói anh vừa lấy ra một chiếc lục lạc màu đỏ thẫm, đưa lên trước mặt y tá rồi lắc nhẹ.
Ngay tức thì, cô y tá liền bắt đầu biến đổi, hai mắt ả trở thành màu đỏ, răng nanh cũng theo đó được kéo dài ra, trên lưng còn được nhô lên hai miếng xương nhỏ, giống như lúc nào cũng có thể chọc thủng da thịt chui ra ngoài.
Mà Dương cũng chẳng do dự gì, trực tiếp ôm lấy cô y tá rồi kéo cả hai ra ngoài ban công, rơi trực tiếp từ tầng năm xuống dưới.
Trong lúc ôm lấy ả, gương mặt của anh vì không thể tránh được bộ ngực khủng bố kia mà ép chặt vào nó. Xem ra trước khi chiến đấu thì đây cũng được coi như là một thắng lợi nhỏ đi!
Trên độ cao gần hai mươi mét rơi xuống, lực v·a c·hạm cũng vô cùng mạnh. Y tá từ bên trên tiếp xúc với mặt đất tạo ra một tiếng rầm rất lớn. Mà Dương không biết từ lúc nào đã tiếp đất an toàn, thâm chí còn đứng ở trên mỏm đá có ghi biểu tượng chữ thập đỏ và tên của bệnh viện.
Lần này anh lại lấy ra bình nước giống như lúc nãy. Dùng ngón tay chấm từng giọt nước một và búng thẳng vào người y tá kiến cô thét lên trong vô vong, hẳn là cô ta đã sớm biến thành ngạ quỷ.
Ả ngạ quỷ vì không chịu được thứ nước này liền vùng vẫy, hai cánh cũng không chịu được mà xé rách da thịt, bay thẳng lên ngọn đồi gần đó.
Dương lúc này hơi lắc đầu một chút, thầm nghĩ tại sao con quỷ này lại ngu đến thế, lên rứng chẳng phải là c·hết sớm hơn sao?
Ngay lập tức, anh lại vô cùng bình tĩnh, bước đến chỗ bảo vệ, thực hiện một loạt động tác trả vé xe và chạy theo hướng con quỷ. Có lẽ là do thể trạng khá là cồng kềnh nên không thể tự chạy bộ được.