Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 28: Thái Cực Kiếm - Đội Kị Sĩ Chiến Nguyệt Lang Vương Lần Thứ 2




Chương 28: Thái Cực Kiếm - Đội Kị Sĩ Chiến Nguyệt Lang Vương Lần Thứ 2

“Chúng tôi thật sự xin lỗi anh. Mong anh cho chúng tôi vào trong, bên ngoài hang động đã bị chặn bởi Nguyệt Lang Vương, chúng tôi không biết lúc nào nó sẽ xông vào. Mong anh cho chúng tôi vào trong.”

Team leader buông v·ũ k·hí, ánh mắt thành khẩn nhìn về Oh Gun-Woo. Hắn biết bản thân bây giờ không thể thắng được người trước mặt, dù sao sát thủ của cả đội lại bị đo ván chỉ trong vài giây thì quả thật không thể cứng đối cứng với người này.

Oh Gun-Woo thở dài, hắn thu hồi lại thanh đao, ngồi xuống đối diện với nhóm bồn người kia, tay phải rất tự nhiên chỉ chỉ xuống đất.

“Các anh có biết là bản thân đã dẫn chó vào nhà rồi không? Tôi đã ở trong đây một tuần rồi, mục đích cũng chính là vì muốn tránh khỏi tầm nhìn của con chó đó.” Hắn rất bình thản, kéo ra những manh giáp ban đầu, nhẹ nhàng xếp từng chiếc một lên cơ thể: “Vậy mà team các anh lại lôi nó đến đây! Tôi không xử các anh thì ai nuốt giúp tôi cơn giận này!”

Tên trưởng đội vội cúi đầu xin lỗi, hắn là người có tầm nhìn xa nhất trong cả đám. Dù sao nhóm bọn họ cũng là kẻ làm sai trước, trận chiến vừa rồi đúng là lỗi của tên sát thủ. Hắn vội móc trong bao tải ra một nhúm lông linh thú. Bằng vào số lượng này, xem ra bộ lông linh thú mà cả đội săn được chắc cũng phải lên tới hơn hai mươi bộ.

“Người anh em, coi như ba bộ lông này tôi xin lỗi anh. Anh có thể cho tôi vào trong...”

Oh Gun-Woo chán nản nhìn ba bộ lông. Hắn bây giờ đang nằm trong ranh giới giữa sự sống và c·ái c·hết, Nguyệt Lang Vương có lẽ bây giờ đã vào được nửa đoạn đường. Nếu hắn đem ba bộ lông đi thì đồng nghĩ với việc cho đám người này vào, đảo nổi sẽ bị phát hiện. Mà nếu như vậy, hắn sẽ phải cùng c·hết với bốn tên này, bộ lông linh thú với tính mạng, đương nhiên là tính mạng quan trọng hơn.

Hắn mặc hết bộ Ironman, nhìn liếc xuống đám người b·ị t·hương ở dưới.

“Nhiều nhất là năm trăm mét.”

Đám người như bắt được tia hy vọng, họ chẳng nói chẳng rằng tiến sâu vào trong, chỉ để lại một lời cảm ơn trước mặt Oh Gun-Woo.

Ironman tặc lưỡi, xem nhẹ mấy con người trước mắt. Dù cho có là một tên máu lạnh, nhưng những người này đều là người Việt, ít nhiều cũng có chảy trong mình dòng máu Lạc Hồng, là đồng bào với hắn, hắn sao có thể trưng mắt làm ngơ được. Chỉ là, lần này tuy đã thiếu phần mũ giáp, nhưng số giáp này xem như đã đủ để hắn chống đỡ những tia sét gần đảo nổi, nếu không có mũ, hắn sẽ dùng tay che bớt phần đầu, giảm thiểu sát thương. Dù sao Nguyệt Lang Vương cũng sắp đuổi tới rồi, hắn vốn không còn nhiều thời gian nữa.

Oh Gun-Woo chạy đà phóng thẳng về phía đảo nổi, tình trạng giống như miếng phỉ thúy tuần trước. Hắn bay đến sát đảo nổi thì cảm nhận được trong cơ thể có một dòng điện kì lạ. Thiên lôi oanh tạc vào cơ thể hắn, giáp phỉ thủy lóe lên những tia sáng màu xanh huyền bí, tia điện chập chờn ngay bên trong không gian cẩm thạch.

Hắn mơ hồ cảm nhận được một bàn tay ấm áp xoa bóp toàn bộ cơ thể, lông tơ dựng ngược, dòng điện tuồn qua như suối tháng. Cả một thân hình mảnh khảnh trở nên tê dại, hai tai hắn sớm đã không nghe thấy gì ngoài những âm thanh vù vù như bão tố. Trong con ngươi hắn phảng phất một đường thẳng kéo dọc, đường thẳng có hình dạng của một thanh bạch kiếm, hai mắt tối sầm, cảm giác tê cứng toàn bộ cơ thể, giống như đã rơi vào hư vô, năm giác quan đều biến mất khỏi hắn. Mọi thứ với hắn như trở về nơi bắt đầu, không phải Phong, cũng không phải Oh Gun-Woo, không phải kị sĩ, không còn là bản thân hắn và không là gì cả.



Thứ cảm giác lạ lẫm, lúc thì tê dại, lúc thì đau đớn. Oh Gun-Woo còn lờ mờ cảm nhận được một hơi lạnh kéo ngang đại não, từ trong tâm thức hắn lúc này như bị vạn kiếm đâm xuyên, tróng rống như bị đục ra thành nhiều lỗ. Hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng rũ hoang dã bên tai, xen lẫn tiếng gió thổi, cảm nhận từng tia điện, từng đợt gió xuyên qua cơ thể, giống như đã hòa làm một với thế giới tự nhiên.

Oh Gun-Woo bắt đầu lấy lại tầm nhìn, trước mắt hắn là một vùng cỏ mềm mại, lác đác ngoài viền đảo nổi có tới chín cái trụ nhỏ. Trên mỗi trụ được khắc họa của một chiếc đầu rồng, mỗi đầu rồng đều mang một màu sắc riêng biệt. Điểm chung duy nhất của nó là thứ tia sét được tích tụ ngay miệng của mỗi con rồng, Chín tia điện đều tỏa ra một tứ ánh sáng trắng ngọc, xung quanh mở ảo như có mây mờ lượn qua.

Chín tia điện từ chín trụ đá đều tập trung tại một điểm ngay chính giữa đảo nổi. Ngay giữa đảo nổi là một bồn nước nhỏ, thứ chất lỏng đỏ rực phun ngược ngoài rìa bồn nước, tạo thành một bức tường máu dày đặc. Ngay chính giữa bồn nước có một cột đá cao chừng năm thước, ở dưới là một bông hoa hồng tỏa rõ một đường huyết sắc, cột đá có hình dáng của một thanh kiếm, bên trên ẩn hiện những hoa văn đỏ thẫm, kéo dài từ chuôi kiếm xuống dưới thân kiếm.

Những hoa văn này đan xen vào nhau giống như thân hình của chín đầu cự long đang ôm trọn lưỡi kiếm lôi đình. Ngay trên chuôi cự kiếm có điểm thêm một thanh kiếm thanh thoát, chiến thần. Thanh kiếm này có chiều dài chừng một mét, lưỡi kiếm băng thanh thuần khiết, trắng ngọc tinh khôi, mặt kiếm sáng bóng, đón nhận hoàn toàn chín tia điện bên dưới. Tay kiếm có khắc họa một bông hoa hồng màu đỏ máu ngay chính giữa, hai bên là hai con hắc bạch lôi long đang bám lấy bông hồng, lôi điện tỏa ra bao trùm toàn bộ thanh kiếm, gai nhọn li ti nhấp nho ngay dưới bông hồng đỏ thẫm.

Oh Gun-Woo dụi mắt, hắn ngạc nhiên nhìn lại một lần nữa để xác nhận. Ai mà ngờ được đảo nổi này nhìn bên ngoài thì hoang vu, sự sống như tan biến mà bên trong lại thơ mộng đến vậy. Hắn liếc mắt đánh gia cự kiếm một lượt, rồi lại nhìn lên thanh hồng kiếm phía trên.

“Đây là báu vật?” Oh Gun-Woo ngẩn người, trong lòng chọt hiện lên cái cảm giác không thể tin được: “Này mà cũng là báu vật?”

Dù sao, đối với giới kị sĩ như hắn, v·ũ k·hí được xem là báu vật phải được làm bằng hổ phách, hoặc phải được tạo ra từ những cẩm thạch phong thủy. Nhưng thanh kiếm này lại rất khác biệt, phần lưỡi kiếm băng thanh kia thực chất chỉ là một hợp kim bình thường, nói không chừng lưỡi kiếm chỉ là Crom, phẩn ngọc thạch duy nhất trên lưỡi kiếm được đính ngay giữa lưỡi kiếm, còn phần sắc nhọn của thanh kiếm lại hoàn toàn được làm bằng kim loại bình thường. Nói một cách đơn giản, thanh kiếm này chỉ là một món v·ũ k·hí bình thường, không hề có khả năng chống lại lũ quỷ. Mà Oh Gun-Woo lại bỏ công sức cả một tuần, cuối cùng lại chỉ thấy món v·ũ k·hí bình thường khiến hắn phần nào thất vọng.

Hắn khó khăn bò dậy, bước gần tới cự kiếm, đánh giá một hồi: “Bố nhà nó, tốn bao công sức. Tác phẩm đâu chưa thấy đã thấy rác phẩm rồi!”

Nhưng Oh Gun-Woo dù sao cũng tốn công đến đây rồi hắn cũng không muốn trở về tay không, tốc độ nhanh chóng lướt l·ên đ·ỉnh cự kiếm, đối mặt trực diện với thanh hồng kiếm đằng trước. Tại điểm chính giữa lưỡi kiếm ẩn hiện biểu tượng thí cực, nhỏ bé mà cũng rất đặc biệt.

“Thái Cực?” Oh Gun-Woo tròn mắt: “Cái thứ này mà cũng có tên riêng nữa?”

Hắn chẳng nói chẳng rằng, tùy tiện đón lấy thanh kiếm hòng rút ra khỏi thạch kiếm bên dưới.

Kì lạ là, thanh kiếm này tuy không cắm xuống quá sâu, nhưng Oh Gun-Woo làm thế nào cũng không thể rút ra. Hắn lúc đầu thì chỉ có vài nét ngạc nhiên, nhưng cho đến khi thử lần thứ hai, thứ ba thì không còn ngạc nhiên được nữa. Tính hiếu thắng của Oh Gun-Woo quá cao, hắn đối diện với thanh kiếm cứng đầu này thì càng hăng hái, thậm chí còn dùng cả bộ giáp Côn Bằng chỉ để rút thanh kiếm.



“Má nhà nó. Này là Excalibur à?” Hắn bực dọc đá mạnh vào thạch kiếm dưới chân.

Nào ngờ, thạch kiếm này lại mềm yếu khác thường, hắn nhìn lại xuống dưới, đầu óc bỗng trở nên mơ hồ. “Là cái này, rồi cái kia à?”

Oh Gun-Woo trực tiếp xuống dưới, vung đao tụ lực, tích tụ s·óng t·hần, chém ra một chiêu Vô Cực Thần Ma Đế Vương Triều, phá hủy thạch kiếm trước mặt. Quả thực, ý nghĩ này hắn cũng vừa mới nghĩ ra, nếu đã không thể rút được thanh kiếm, vậy thì hãy phá bỏ trụ đá, thanh kiếm chắc chắn sẽ về tay. Dù sao trong hai cái sẽ chỉ có thể tác động vào một thứ và tất nhiên là hắn chọn trụ đá.

Vốn nghĩ trụ đá rất yếu đuối, nhưng hắn lại không ngờ trụ đá lại yếu đến thế. Oh Gun-Woo mới chỉ chém xuống một chiêu, trụ đá đá không thể chịu nổi mà tan biến. Thanh kiếm từ trên cao bất chợt rơi thẳng xuống bồn nước đỏ hoẻn. Chỉ thấy Oh Gun-Woo thong thả bước đến, trực tiếp lấy thanh kiếm ra khỏi mặt nước, chín đường sáng từ chín đầu rồng chiếu đến với tốc độ cực đại, đảo nổi bất chợt sáng lên.

Ánh sáng chói lóa lấp đầy hòn đảo, thậm chí ngay cả phong bạo bên ngoài đảo nổi cũng vì điều này mà bình lặng, dập tắt sóng gió. Oh Gun-Woo cưỡng chế chiếm đoạt thanh kiếm, dùng thanh kiếm chém ra một vòng tròn hoàn mỹ, cắt đôi những trụ đá đầu rồng.

Nào ngờ, đầu rồng biến mất, thanh kiếm cũng mất đi ánh sang vốn có. Mặt phỉ thúy sáng lóa chợt nhạt nhòa, chỉ còn lại là nét vô thường băng lãnh.

Oh Gun-Woo vỗ nhẹ vào trán, hắn lắc đầu:

“Vừa lên lại thọt rồi?” Hắn gõ gõ lên thanh kiếm: “Lúc lên lúc xuống, ngoài cái đẹp ra thì chả có cái tích sự gì. Gọi là Thái Cực đi, tên đẹp chút.”

Hắn xoay Thái Cực Kiếm một vòng, sau đó lại đưa nó vào không gian chiếc nhẫn. Đằng nào hắn cũng mất công đến đây rồi, tuy mục tiêu không được như ý nhưng giờ hắn cũng không biết phải làm gì. Oh Gun-Woo nhanh chóng sắp xếp, quay lưng tìm đường rời khỏi đảo nổi.

Mà ở phía hang động lúc này, Nguyệt Lang Vương đã đuổi đến nhóm người kia, cả đám người đang b·ị t·hương còn chưa khỏi, chỉ biết gắng gượng chống cự, sau đó là tìm đường lui.

Tốc độ của Nguyệt Lang Vương tuy đã chậm lại khi vào chỗ tối, nhưng đối với nó, việc chỉ chậm lại một chút so với đám mồi ngon trước mắt thì chả là gì cả. Đằng nào thì, con mồi cũng sẽ rơi vào miệng nó, nó cũng không cần phải quá gấp gáp, ngược lại làm con mồi trở nên sợ hãi trước cũng là một trong những tập tính của loài Nguyệt Lang Vương.

“Anh Sakurai, chúng tôi cần làm gì?” Một tên lực lưỡng nhà Kadoya hỏi.

Người có họ Sakurai kia chính là gã team leader của đội hình, hắn chĩa thương về phía Nguyệt Lang Vương, lang nhãn kiên định.

“Đường cùng rồi. Chiến!” Hắn vội vã quay sang phía anh em nhà Kadoya.



“Hai người Kadoya, một người yểm trợ cho tôi, một người đánh lạc hướng Nguyệt Lang Vương. Sát thủ chui vào trong bóng của tôi, tùy thời á·m s·át.”

Quả không hổ là một nhà lãnh đạo, người tên Sakurai này tuy lực chiến không quá cao nhưng lại có thể đưa ra kế hoạch tác chiến một cách nhanh chóng. Trong tình hình cang thẳng như thế mà vẫn có thể bình tĩnh điều lệnh, nếu đặt anh ta vào trong hàng ngũ q·uân đ·ội thì e là sẽ nhanh chóng được phong hàm thiếu tướng đối với một thế giới hòa bình như hiện nay.

Sakurai xoay thương, một bộ giáp bạch kim xuất hiện giữa không trung, sau đó rót lên người hắn, ngay sau lưng hắn ẩn hiện hình ảnh của một con ngựa trắng mờ ảo với hai cánh không rõ ràng. Thiên Mã.

Đồng thời, anh em nhà Kadoya cũng đánh khiên vào nhau, cả hai đều được rót lên bộ giáp xanh lục, từ trên xuống dưới được phủ đầy những sợi gai chằng chịt. Phần mũ giáp của bọn họ khá dài, bên trên để l·ộ h·àng nghìn chiếc răng nhỏ, cánh đều nhau. Kim Ngạc, Ngân Ngạc.

Kim Ngạc đổ dồn cơ thể về phía cánh trái, mượn lực khi chạy xô đổ vài chục hàng phỉ thúy lớn nhỏ, đồng thời cũng giáng lực xuống thành hang tối tăm.

Hắn vừa chạy vừa dùng những mảnh vỡ của phỉ thúy công kích Nguyệt Lang Vương. Tuy rằng những công kích này đều không quá lớn nhưng hắn làm vậy cũng chỉ là vì muốn thu hút sự chú ý của sói, dù sao thì nhiệm vụ của hắn cũng chỉ là làm con mồi để giúp đồng đội tác chiến.

Mà Ngân Ngạc cũng đồng thời chạy thẳng ra đằng trước, cơ thể hơi nghiêng sang bên phải một chút, khoảng cách so với Thiên Mã độ chừng gần mười mét, tùy thời đều có thể tiếp ứng cho y. Hắn nắm chặt khiên, đầu khiên được đưa sang tay phải, sắn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể che chắn cho Thiên Mã.

Còn về phần Sakurai, hắn men theo lối đi của Ngân Ngạc, tốc độ nhanh chóng tiếp cận Nguyệt Lang Vương. Đầu thương hắn xoay tít, tốc độ tay nhanh chóng đảo từ trái sang phải, tạo thành các vòng xúc lực. Mà thương của hắn mỗi một lần chém ra, thương sau sẽ mạnh hơn thương trước. Bằng năng lực hiện tại, Thiên Mã nhiều nhất cũng chỉ chém ra hai mốt thương, uy lực xem ra cũng khoảng vài chục tấn.

Chiêu này hắn cũng không phải là chưa dùng với Nguyệt Lang Vương. Nhưng vì tại thời điểm đó Nguyệt Lang Vương di chuyển rất nhanh, hắn đành phải dừng lại khi mới xúc lực đến lần thứ mười sáu, uy lực cũng không quá lớn. Mà lần này hắn lại có thời gian xúc đủ lực, cộng với việc Nguyệt Lang Vương đang bị hạn chế về địa hình, có lẽ lần này hắn sẽ có thể chiếm chút ưu thế, còn chưa tính tới việc dưới bóng hắn còn có một gã sát thủ, tùy thời đều có thể á·m s·át bất ngờ.

“Xem thương.” Thiên Mã quát lớn, cổ họng đang khô khan lại trở nên nóng rát, toàn bộ cơ thể hắn đều đổ dồn lên đằng trước, mượn bàn chân làm trụ, dồn toàn bộ trọng tâm về đầu thương, chém ra một kích toàn lực.

Tuy nói Nguyệt Lang Vương rất nhanh, nhưng đó cũng chỉ là lúc nó có thể bay được. Mà hang động này đối với nó thì lại quá nhỏ, Nguyệt Lang Vương vốn không thể linh hoạt. Nhưng cho dù không thể bay thì với phần giáp bằng kim cương của nó cũng không có lí do gì phải sợ một thương này của Thiên Mã, chưa tính tới việc tự thân nó cũng sẽ phát ra dòng điện cực cao để chống trả.

“Kenggg”

Tiếng v·a c·hạm của kim loại nổ ra, Nguyệt Lang Vương khẽ nhíu mày, nó dù thế nào cũng đang bị Kim Ngạc dẫn dắt nên việc b·ị c·hém một thương này tất nhiên là sẽ xảy ra. Nếu như cho nó vào trong trạng thái bình thường, chắc chắn thương này chẽ bị nó chặn lại giữa không trung, thậm chí còn bị lôi đình dùng một kích đánh tan.

Lông tơ dựng ngược, nó điên cuồng dậm chân xuống mặt đất, dòng điện tỏa ra chớp mắt đã đẩy đám người ra xa, tạo thành một khoảng cách an toàn. Mà Thiên Mã vì không thể một kích triệt hạ nên đã bị phản lực tác động lại, giáp tay vỡ nát, phần mũ giáp ít nhiều cũng để lại vết nứt sáng chói.